Vương gia bá đạo cuồng sủng phi
Chương 9: Không được làm hại nữ nhân của ta!
Mọi chuyện càng lúc càng khó giải quyết. Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông. Nàng nhất định phải tìm ra NGƯỜI ĐÓ. Có 1 mạnh mối cuối cùng là hoàng hậu “giả”. Nàng phải đến Càn Lòng cung 1 chuyến thôi.
Quay mặt nhìn lại Linh Ương quận chúa. Nàng chắp tay quỳ xuống Bái lạy Linh Ương. Nàng ngưỡng mộ nàng ta vì: nàng ta dám làm dám nhận kể cả khi việc đó khiến cho nàng ta rơi vào vực sâu không đáy. Người con gái như nàng ta sợ đã sắc đặt cái chết từ trước khi nàng biết, nàng ta sớm đã có ta định đi theo hoà thượng kia. Nàng nói nhỏ nhẹ với Linh Ương:
– Một đoạn nghiệt duyên Trắc trở đã qua rồi, không còn gì vướng bận nữa. Qua thế giới bên kia, cô hãy trở lại con người xưa đi.
Nàng đưa Tịnh Tuyết hoàng hậu đi đến 1 biệt viện ở phía Nam Phùng phủ. Sau kho sắp xếp xong xuôi cho hoàng hậu, nàng đến lại đường hầm để an táng cho Linh Ương quận chúa, thì…
Trong hầm đen như mực, 1 nữ nhân thân hình tựa đoá hồng liên diễm lệ đang cầm 1 ngọn đuốc. Có đuốc, có lửa,… khoan! Cô ta muốn thiêu rụi đường hầm xoá chứng cứ. Vậy cô ta cx biết chuyện năm ấy.
Đột nhiên tiểu mỹ nhân quay mặt lại, nàng thoáng thất kinh. Là Ngọc Ngà! Cô ta có khả năng sao? Nếu nàng nhớ không lầm năm mẫu thân nàng qua đời nàng ta mới 7 tuổi. Liệu 1 đứa con nít 7 tuổi có thể giết người sao? Điều này là bất khả thi! Vậy chỉ còn 1 nguyên do: nàng ta được sai khiến đến đây. Người mà dốt tuột muốn tiêu huỷ chứng cứ chỉ có 1: NGƯỜI ĐÓ.
Nàng nhanh chân chạy đến, tụ lực định đánh vô lưng nàng ta. Bất chợt nàng ta quay lưng nhẹ ngàng như bông, còn có khả năn ra tay với nàng. Sau khi cận chiến với nàng ta, nàng thấy nàng ta chỉ là thất bậc linh lực. Nhưng từ 1 người không võ công thành thất bậc đã thế còn bị nàng hạ thuốc, có phải là thần đồng hay không vậy?
Biết không phải đối thủ của Phùng Mạt Mạt nàng, cô ta liền rút 1 cây sáo thổi. Tiếng sáp nghe thật rùng rợn âm điệu như ra lệnh. Sau khi tiếng sáo vang lên, 1 đoàn quân lính đất nung tiến đến, chắc khoảng 1000 thằng chớ ít gì? Nàng biết tụi nó không phải đối thủ nhưng nhiều như thế rất tốn linh lực mà nàng đã cận chiến với Ngọc Ngà linh lực hao tổn không ít.
Đang cố gắng kéo dài thời gian bằng mấy đòn đánh tầm thường, thì 1 nam y xanh dương xuất hiện giải nguy cho nàng, hét lên:
– Không được làm hại nữ nhân của ta!( các bạn biết là ai chưa)
Hắn ôm nàmg vào lòng nhảy ra khỏi mật thất, đồng thời dùng linh lực của mình đánh sập tầng hầm để mấy người trong đó chết chung với nhau. Đã đụng đến nàng thù không ai được sống: hắn nghĩ.
Nàng có chút bất ngờ vì là 1 vương gia không ở lại trong cung thưởng thức tiệc tùng mà ngày này là ngày của hắn nữa; lại chạy tới chỗ nàng cứu nàng, che chở cho nàng. Một cỗ cảm giác ấm cúng đang tràn ngập trong con tim băng giá và cả những tiếng đập thịch thịch.
Nhìn thấy nàng đỏ mặt trong lòng mình, hắn cảm thấy trên nhân gian này không cảnh vật nào có thể đẹp đến mê người như vậy. Hắn giờ phút này chỉ muốn bên nàng thật lâu, ngắm nàng thật kĩ, sủng nàng thật nhìu để nàng không bị tổn thương, không phải lo âu, không chút buồn phiền mà vui vẻ bên hắn.
Nàng thấy hắn nhìn mình chằm chằm thành ra thẹn quá hoá giận, đẩy hắn ra thoát khỏi cái ôm đó:
– Nhìn gì mà nhìn. Ai cho ngươi nhìn ta!
Phụt cười! Hoá ra nàng đang thẹn thùng? Hắn bất chợt hôn nàng khiến nàng có chút không phản ứng kịp. Nàng vội đẩy hắn ra, không quên tát hắn 1 cái. Nhìn khuôn mặt đang đỏ ửng và tức giận của nàng, hắn ôn nhu nói:
– Nàng có thể đánh ta tuỳ ý, nàng có thể giận ta tuỳ hứng,…nhưng nàng nên nhớ Phùng Mạt Mạt nàng mãi là phụ nữ của ta!
Liệu mọi chuyện sẽ ra sao? Mạt Mạt có thể coi lời nói của vương gia là tỏ tình không? Mời các bạn đón xem
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!