Vương gia bá đạo cuồng sủng phi
Chương 15: Sóng gió nơi thâm cung (1)
Thái tử tuy bị phế truất thành dân thường và đày ra biên giới nhưng hoàng thượng vẫn quan tâm ngài ấy như 1 người cha thương yêu con trưởng.
Hoàng thượng bạn cho ngài vàng bạc và 1 số tủy tùng để chăm sóc. Những công việc tưởng chừng như nhỏ nhặt ấy vậy mà lại có thể truyền đạt tình thương của 1 người cha bất đắc đọc cho người con tội nghiệp của mình.
Sự việc tưởng như đã được dẹp yên nhưng “vị vương gia” đó hình như chưa đủ thoát mãn; hắn đã thành công tạo ra SÓNG GIÓ NƠI THÂM CUNG.
_____ Tại Ngự Hoa Viên
Ta ngồi cạnh hắn, lẳng lặng nhìn bầu trời đầy sao nhưng âm u và lạnh lẽo.
Thái tử là huynh trưởng mà hắn tôn quý nhất, là người hắn kính trọng nhất đồng thời cũng là người huynh đệ đối đãi thật lòng với nhau trong chốn cung cấm này.
Chức vị thái tử dễ ngồi nhưng cũng dễ xuống. Có biết bao nhiêu vị vương gia thèm khát chức vụ đó? Thử hỏi xem 1 người đầy bệnh tật như thái tử có thể sống sót tới giờ cũng đã là 1 kì tích.
Mà “vị vương gia” kia lại thâm hiểm, thủ đoạn tàn ác, bất nhân nhưng lại có sự phán đoán sắc bén, trí thông minh nhanh nhẹn. Chỉ có 1 câu thôi: thái tử chức chắn sẽ không ngồi ấm ghế được lâu.
Tuy nhiên bây giờ thái tử đã bị phế nên hắn chắc chắn muốn lập công làm thái tử. Điều ta lo là: liệu hắn có tha cho thái tử con đường sống hay không?
Ta chỉ là con người vô tình lạc với chốn cung cấm đầy rẫy nguy hiểm này thôi, ta có nên tham gia vô sự việc này không?
Đột nhiên hắn lên tiếng phá vỡ bầu không khí vốn tĩnh lặng này:
– Thái tử sẽ không sao chứ?
Ta im lặng 1 lúc rồi mới nói lại:
– Chắc sẽ không sao đâu!
Đây là 1 lời an ủi. Thái tử điện hạ chắc chắn sẽ không qua khỏi đêm nay! Đó là sự thật vì: người chết thường không có hại, xử lí triệt để mới là thượng sách.
Bầu trời hôm nay thật trong lành, rất nhiều ngôi sao nhưng bọn chúng lại không sáng như mọi hôm. Chính giữa bầu trời là 1 ngôi sao sáng rực nhất, đó là sao Thái Bạch- ngôi sao báo hiệu SỰ KẾT THÚC CỦA 1 THỜI ĐẠI.
Đúng vào tối đó, thái tử bị ám sát tại khu rừng Nguyệt Tịch. Thái tử chết trong bộ dạng thảm hại nhất- đầu ngài ấy bị chặt đem treo ở kinh thành như 1 lời thị sát của “vương gia”.
Cũng vào tối đó hoàng hậu Tịnh Tuyết qua đời trong thầm lặng, kết thúc số mệnh 1 người phụ nữ đáng thương.
Trải qua cái chết của 3 người quan trọng nhất đời mình: Cầm Nhi, Tịnh Tuyết, thái tử nên đúng 5h sáng ngày hôm sau, hoàng thượng băng Hà.
Trống tang long vang lên nhưng không có 1 vị thái tử hay 1 vị vương gia nào được chỉ thị làm người kế nhiệm tiếp theo.
Triều đình lâm vào bế tắc, loạn từ biên ải lập tức nhân cơ hội tấn công đất nước, các vương gia bắt đầu cuộc chiến tranh giành lấy ngai vàng.
Hoàng cung xa hoa biến thành 1 cuộc chiến tranh khốc liệt, quân đội bị chia cắt, các quan lại tìm vị vương gia thích hợp phì tá.
Trong cung lúc bấy giờ loạn lạc không ngừng mà đến cả ta- Phùng Mạt Mạt cũng bị cuốn vào vòng xoáy đó không biết từ bao giờ.
Lúc đó ta chỉ biết quãng thời gian hạnh phúc đã qua và ta lại phải rơi vào cuộc đấu tranh lần nữa.
Một với pháp sư đã bói ra 1 cái quẻ làm sao động lòng người dân:
VƯƠNG TRIỀU LÂM VÀO DIỆT VONG
NỮ CHỦ PHÙNG THỊ LÊN NGÔI
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!