Kiếm Tôn
Chương 292: Liên Vạn Lý
Mà Diệp Huyền vừa rời đi, sóng gió lập tức dấy lên.
Đại Vân đế quốc, Thương Mộc học viện.
Mạc Thanh Huyền đứng trước hạo nhiên đinệ, nhìn chằm chằm tấm biển trên diệp kiếm hồi lâu.
Không biết qua bao lâu, một hắc y nhân đột nhiên xuất hiện sau lưng hán:
– Viện trưởng, Diệp Huyền đã rời khỏi Thương Lan học viện, nhìn hướng hắn đi, hẳn là tới cực nam. Có điều, không biết vì sao, hắn vừa tới cực nam, chúng ta đã mất dấu hắn.
Mạc Thanh Huyền chậm rãi khép mắt lại, một hồi sau nói khẽ:
– Người này đã đạt tới Kiếm chủ, các ngươi để mất dấu cũng không có gì lạ. Có điều cũng không sao, hắn nhất định sẽ tới, Thiên kiếm, hắn không cự tuyệt được. Báo cho Đại Vân đế quốc cùng Ám giới, có thể bắt đầu hành động rồi.
Diệp Huyền đi cực nam!
Tin tức này không biết truyền ra từ đâu, nháy mắt truyền khắp Thanh châu.
Ai ai cũng biết, Diệp Huyền tới vì Thiên kiếm!
Nhất thời, Thanh châu ầm ầm, thảo luận xem thanh Thiên kiếm này có rơi vào tay Diệp Huyền hay không.
Có điều, khi tất cả cùng nghĩ Diệp Huyền đã tới cực nam, một hắc y nhân đeo kiếm hạp, lặng lẽ tới cảnh nội Đại Vân đế quốc.
Thần không biết, quỷ không hay!
…
Đại Vân đế quốc!
Đại Vân đế quốc chiếm diện tích gần một phần ba Thanh châu, nó hoàn toàn có thể xưng là siêu cấp bá chủ Thanh châu, lúc nó đỉnh phong nhất, hoàng quyền bao trùm cả lãnh thổ Thanh châu, cho dù là Thương Mộc học viện cùng Ám giới, đều phải cúi đầu xưng thần.
Nhưng, thịnh cực tất suy.
Siêu cấp bá chú đạt tới đỉnh phong liền bắt đầu xuống dốc, qua mấy đời hoàng đế hoang dâm tàn phá, siêu cấp bá chủ một lần lại một lần phân liệt. Ngay khi Đại Vân đế quốc sắp sụp đổ, một Kháo Sơn Vương xuất hiện.
Liên Vạn Lý!
Là Kháo Sơn Vương này ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt đế quốc cổ xưa sắp sụp đổ.
Mặc dù hiện vẫn không bằng thời kỳ đỉnh phong nhất kia, nhưng trên lãnh thổ Thanh châu này, nó vẫn là tồn tại không ai dám khinh thường.
Hoàng cung Đại Vân đế quốc, Thái Hòa điện.
Trong điện chỉ có hai người, trên Long ỷ là một nam hài chừng mười một mười hai, mình khoác Long bào, đầu đội Vương miện. Tiểu nam hài ngồi rất ngay ngắn, thần sắc túc mục.
Bên dưới là một nữ tử, nữ tử này mặc một bộ hắc sam, trên váy thêu một đầu Thải phượng sinh động như thực, Thải phượng xòe hai cánh, đầu ngẩng cao, hai mắt hờ hững, lộ rõ vẻ cao quý.
Nam hài nhìn nữ tử:
– Tỷ tỷ…
Nói tới đây, lại như nghĩ tới điều gì đó, vội đổi lời:
– Liên Khanh, Khương quốc cách Đại Vân đế quốc chúng ta cực xa, cũng không xung đột lợi ích với Đại Vân đế quốc, vì sao chúng ta phải đối địch với bọn hắn? Điều này không hợp với lợi ích Đại Vân đế quốc ta!
Nữ tử đi tới trước mặt nam hài, chỉ tấm bản đồ trước mặt:
– Đây là bản đồ Thanh châu, ngươi cho rằng uy hiếp lớn nhất với Đại Vân đế quốc ta là ai?
Nam hài nghĩ một chút, sau đó nói:
– Khương quốc?
Nữ tử lắc đầu:
– Không phải.
Nam hài nhìn nữ tử:
– Vậy thì là ai?
Nữ tử khẽ cười:
– Thương Mộc học viện, Ám giới cùng với các thế gia trong nước!
Nam hài nhíu mày:
– Vậy vì sao phải xuất binh với Khương quốc?
Nữ tử nhìn nam hài, không nói.
Nam hài trầm tư hồi lâu, cuối cùng, như nghĩ tới điều gì đó, bỗng ngẩng đầu nhìn nữ tử:
– Ngài muốn mượn Khương quốc, không đúng, là muốn mượn tay Diệp Huyền, làm suy yếu bọn hắn!
Nghe vậy, ánh mắt nữ tử hiện lên một tia vui mừng.
Nam hài trầm giọng:
– Nhưng Đại Vân đế quốc ta đã tổn thất hơn trăm Hắc Diễm kỵ binh.
Nữ tử ngồi xuống cạnh nam hài, nam hài vội nhích sang bên nhường chỗ, mà nữ tử lại kéo tay hắn lại:
– Hắc Diễm kỵ hiện đã sớm không phải Hoàng gia kỵ binh tử trung với Hoàng thất lúc trước, bọn hắn đã bị Thương Mộc học viện, Ám giới cùng các đại thế gia thẩm thấu, nơi bọn hắn hiệu trung, đã sớm không phải Hoàng thất Đại Vân ta. Cho nên, với Hoàng thất Đại Vân ta mà nói, hoàn toàn không có tổn thất. Ngược lại, còn trừ bỏ một số nhân tố không ổn định.
Nam hài nghiêng đầu nhìn nữ tử:
– Nhưng nếu cứ tiếp thế, Đại Vân ta cũng sẽ tổn thất nặng nề.
Nữ tử lắc đầu:
– Những thế gia, tông môn, thế lực này, trong đó có cả Thương Mộc học viện… mặt ngoài đều có vẻ như ủng hộ Đại Vân đế quốc ta, kỳ thực lại đang không ngừng xâm chiếm Đại Vân đế quốc, bọn hắn không chỉ thẩm thấu vào triều đình, còn thẩm thấu vào quân đội, thậm chí là trong nội bộ Hoàng thất. Cứ tiếp như thế, không tới mười năm, Đại Vân đế quốc sẽ bị bọn hắn từng bước xâm chiếm nuốt gọn.
Nói tới đây, nàng đưa tay trái ra:
– Nhưng thế lực này cũng như những khối u ác tính sinh trưởng trên tay chúng ta, đã nối liền với cốt nhục chúng ta, một đao cắt xuống, chúng ta nhất định sẽ phải chịu đau, nhưng nếu không cắt, ngày sau sẽ không chỉ là đau nữa, mà đó là phải chết.
Nam hài trầm mặc một hồi, cuối cùng cầm tấu trương trước mặt, trên đấu chương có hai chữ thật to: Diệp Huyền!
Nam hài lật tấu chương, bên trong ghi chép lại tất cả mọi chuyện liên quan tới Diệp Huyền, từ Thanh thành cho tới hiện tại, hơn nữa lại hết sức kỹ càng.
Một hồi sau, nam hài thấp giọng thở dài:
– Diệp Huyền này lại cam nguyện cùng tồn vong với Khương quốc, ai, nếu Đại Vân ta cũng có anh tài như vậy thì tốt biết bao!
Nói xong, hắn nhìn qua nữ tử bên cạnh:
– Tỷ tỷ, ngài thấy người này thế nào?
Nữ tử nhìn qua tấu chương, cười nói:
– Ngươi thấy thế nào?
Nam hài suy nghĩ một chút, nói:
– Ta muốn nghe tỷ nói!
Nữ tử không nói, lại kéo tay nam hài bước ra khỏi đại điện, nhìn chân trời, nữ tử mỉm cười:
– Nếu làm bạn, người này có thể tin cậy, đáng để phó thác. Nếu là địch, phải không tiếc bất cứ giá nào cũng phải bóp chết.
Nam hài ngẩng đầu nhìn nữ tử:
– Tỷ muốn làm địch hay làm bạn với hắn?
Nữ tử vuốt đầu nam hài:
– Ngươi là hoàng đế Đại Vân đế quốc ta, ngươi quyết định!
Nam hài nghĩ một hồi, nói:
– Vậy làm bạn!
Nữ tử cười hỏi:
– Vì sao?
Nam hài trầm giọng:
– Đại Vân đế quốc ta không thù với hắn, cũng không xung đột lợi ích, so với việc làm địch, chi bằng làm bạn thì sẽ hợp với lợi ích Đại Vân đế quốc ta hơn, Đại Vân đế quốc sẽ có một vị bằng hữu có thể tin được, đối với Đại Vân mà nói, lợi nhiều hơn hại!
Nữ tử nhìn nam hài, trong mắt ánh lên một tia vui mừng, nàng quay đầu nhìn lại:
– Truyền lệnh, triệu tập thế gia, cùng tới nam cực vây giết Diệp Huyền.
– Rõ!
Trong bóng tối, có người trả lời.
– Tỷ tỷ?
Nam hài kinh ngạc nhìn nữ tử.
Nữ tử mìm cười:
– Chúng ta làm vậy là giúp hắn.
Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn về nơi xa, ngọc thủ nhẹ nhàng vuốt tóc mai:
– Có một số người, sắp gặp xui xẻo a!
…
Bóng đêm buông xuống, vô số người rời khỏi Đế đô Đại Vân đế quốc, bọn hắn cùng tới một hơi, cực nam.
Mục tiêu của bọn hắn cũng chỉ có một, Diệp Huyền.
Thương Mộc học viện, Ám giới, còn có Đại Vân đế quốc dẫn đầu, đám thế gia tự nhiên không dám cự tuyệt, ba thế lực lớn này đều đi, kẻ nào dám cự tuyệt, ngày sau tuyệt không sống nổi ở Đại Vân đế quốc, phải biết, ba thế lực lớn này gần như thâu tóm mọi lực lượng trong lãnh thổ Đại Vân.
Hoang nguyên cực nam, một đạo kiếm quang vẫn trôi nổi giữa không trung, rất lâu không chịu tán.
Một nơi nào đó, Mạc Thanh Huyền cùng Ám chủ Ám giới sóng vai đứng, ánh mắt hai người cùng nhìn về phía kiếm quang.
– ————-
Phóng tác: xonevictory
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!