Diệt Thiên Truyền Thuyết - Chương 10: Thần Âm Quyết và Lục Kỵ Cầm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Diệt Thiên Truyền Thuyết


Chương 10: Thần Âm Quyết và Lục Kỵ Cầm


Đợi nàng quay đầu xe đi về phía trường học thì Diệt Thiên hơi ngẫm nghĩ một chút rồi khẽ thì thầm:

“Nhiều quá thì không tốt, nàng tạo cơ hội tốt cho mình như thế có lẽ cũng cho nàng một bữa cơm hoàng hoàng, thôi thì nghỉ một bữa đi chợ kiếm gì đó làm vài món ngon mới được.”

Thế là Diệt Thiên nhanh chóng ra chợ chọn lựa đồ ăn rồi đi về nhà bắt đầu vào việc chế biến, khoảng nửa tiếng sau Diệt Thanh Vân tan học thì thấy Diệp Tuyết đã đợi sẵn rồi. Nàng hớn hở chạy ra hỏi:

“Tỷ có khuyên được huynh ấy không?”

Diệp Tuyết mỉm cười nói:

“Ngươi yên tâm ta có cách rồi thế nên hắn đảm bảo không thể làm thợ săn được, bây giờ ngươi đi cùng ta một chuyến tới Thiên Phong võ quán sau đó quay về.”

Diệt Thanh Vân không biết Diệp Tuyết làm thế nào nhưng nàng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng, hai người đi đến Thiên Phong võ quán trước cổng thì đã có người đợi sẵn. Người kia mỉm cười nói:

“Hợp đồng của tiểu thư đã soạn xong nếu người kia đồng ý tất cả thỏa thuận của cả võ quán lẫn ngươi thì kêu hắn sáng mai 9 giờ đi lên để quán chủ đánh giá thực lực. Nếu hắn thể hiện tốt thì có lẽ sẽ được thêm ưu đãi, cái này phải làm phiền tiểu thư rồi.”

Diệp Tuyết vui vẻ nói:

“Cám ơn Lâm quản lý đã chuẩn bị hợp đồng giúp ta nhanh đến như thế, bây giờ ta có việc đi trước mai gặp lại.”

Hai nàng khi về đến nhà thì đã thấy Diệt Thiên đang chế biến đồ ăn rồi, Diệp Tuyết vui vẻ đi tới sắn tay áo lên nhiệt tình nói:

“Ngươi để ta giúp một tay.”

Trong quá trình làm đồ ăn Diệp Tuyết tỏ ra rất nhiệt tình trong việc học hỏi, Diệt Thiên cũng theo đó phải trả lời liên tục, đến khi đồ ăn đã xong chỉ cần dọn lên đĩa thì hắn ta bỗng hỏi:

“Ta thấy ngươi giúp rất nhiều người bây giờ thì giúp luôn cả ta, chẳng lẽ ngươi giúp người chẳng có lý do gì sao?”

Diệp Tuyết rửa tay cho sạch miệng cười nói:

“Cha ta từng nói thế giới này cực kỳ nguy hiểm người người thích hại nhau, bản thân ta đã chọn con đường võ giả thì sớm muộn cũng không thể làm người tốt.

Chính vì thế ta tranh thủ lúc còn có thể để làm thật nhiều việc tốt, sau này dù có chuyện gì xảy ra trong thâm tâm vẫn có thể tự nhủ mình là người tốt.”

Diệt Thiên nghe nàng nói cười một tiếng:

“Ngươi có biết vị tiền bối nào dù thực lực cao vẫn giữ được đức tính thiện lương hay không?”

Diệp Tuyết ánh mắt sáng lên rồi nói:

“Có một người thế nhưng chắc ngươi không biết nàng đâu, biệt danh của nàng là Ngọc Nữ Hiệp chuyên lo chuyện bất bình. Cả cuộc đời nàng ngang dọc khắp chốn một người một đàn danh chấn thiên hạ.”

Diệt Thiên nhận vũ khí của nàng giữ công pháp của nàng, thậm chí đến vũ kỹ chắc chắn cũng của nàng. Tính chung quy ra thì hắn ta chẳng khác truyền nhân của Ngọc Chi thế nên muốn nghe về nàng ta một chút.

Thấy có người muốn nghe mình nói về thần tượng thì Diệp Tuyết liền như cái đài đã được bất công tắc:

“Nàng ấy tuy đã hi sinh nhưng cả cuộc đợi đều được người ta hâm mộ, người mang ơn lẫn kẻ thù của nàng khắp thiên hạ đâu đâu cũng có. Thế nhưng ta cũng muốn giống như nàng thấy việc bất bình liền ra tay trợ giúp, ngươi có nghĩ giống ta không?”

Diệt Thiên mỉm cười nói:

“Hóa ra lý do thực sự đúng do ngươi muốn làm người tốt, còn vị kia thì quả thật quá đáng ngưỡng mộ, giả sử nếu ngươi là truyền nhân của nàng thì ngươi sẽ làm sao?”

Diệp Tuyết ánh mắt sáng lên tràn đầy khí thế nói:

“Tất nhiên là cầm theo Nguyệt Thần Cầm trừ gian diệt ác giúp đỡ kẻ đáng được giúp, cảm thấy không thẹn với lương tâm của mình là được, nếu có được vinh dự đó dù không thể làm ngoài sáng thì ta cũng sẽ làm trong tối.”

Nàng nhìn về xa xăm khẽ nói:

“Ngươi thử tưởng tượng xem ngoài sáng ta sống như bình thường nhưng trong tối mặc vào hắc y xử lý những kẻ chúng ta ghét, sống như nàng ấy quá khó chúng ta không làm được như thế, có điều nên sống sao để ít ra cũng không thể mang tiếng xấu.”

Diệt Thiên cười to sau đó bặm môi lại hơi suy nghĩ rồi trả lời nàng:

“Theo ta thấy ngươi nói hoàn toàn không sai, nhưng ta thấy có rất nhiều người mang tiếng xấu chưa chắc họ đã xấu, ngược lại rất nhiều kẻ xấu lại mang tiếng tốt, ngươi hiểu ý của ta chứ.”

Hắn ghé sát tai của Diệp Tuyết cười cười nói:

“Nếu ta nói mình là truyền nhân của Ngọc Chi tiền bối ngươi có tin không?”

“Hư”

Nàng ta bĩu môi vẻ mặt không tin nói:

“Ngươi tính cách trái ngược hoàn toàn với nàng ta, một người hào sảng chẳng nghĩ gì nhiều thấy thích thì làm. Còn ngươi thì trầm như nước thậm chí ngươi cười nhưng ta chẳng biết ngươi có thực sự vui vẻ không nữa. “

Cuối cùng nàng chốt lại:

“Chỉ cần nàng ta còn sống chắc không chọn một người như ngươi làm đệ tử đâu.”

Diệp Tuyết nói xong thì bắt đầu chuyển hướng qua đồ ăn sau đó bê từng đĩa ra ngoài, Diệt Thiên thấy nàng khuất bóng thì phì cười khẽ nói:

“Thì nàng chết thật rồi chứ có còn sống đâu, với lại ta cũng đâu phải người như vẻ bề ngoài.”

Đi ra ngoài Diệp Tuyết đặt đồ ăn xuống bàn sau đó lấy ra hợp đồng nháy mắt với Thanh Vân, thấy có dấu hiệu Diệt Thanh Vân khẽ giọng hỏi:

“Huynh ấy ký vào rồi sao?”

Diệp Tuyết đắc ý vô cùng:

“Muội biết không phải dùng bao nhiêu miệng lưỡi cũng như công sức mới khiến hắn không coi kỹ bản hợp đồng. Bây giờ trong vòng hai năm thì dù không tập luyện với ta thì hắn cũng không thể làm thợ săn được.”

Diệt Thanh Vân đứng lên cầm lấy bản hợp đồng xem thấy chữ ký của anh trai mình thì cuối cùng cũng thở phào một hơi. Lấy ra điện thoại nàng lập tức thực hiện cuộc gọi, vừa kết nối thì bên kia liền hỏi:

“Làm sao rồi?”

Tuyết Tình biết tin cũng lo sốt vó, có điều nàng không biết phải khuyên Diệt Thiên thế nào, Diệt Thanh Vân gọi tới thì nàng biết rằng chắc chắn có biến bởi cô bé có nói mình sẽ nhờ Diệp Tuyết can thiệp.

Thấy Tuyết Tình có vẻ lo lắng nàng khẽ giọng nói:

“Tỷ yên tâm đi huynh ấy không đi làm thợ săn được đâu, Diệp Tuyết tỷ giới thiệu việc làm ở Thiên Long võ quán cho huynh ấy rồi lừa huynh ấy ký vào.

Quan trọng nhất trong hợp đồng có điều khoản trong hai năm không được gia nhập tổ chức nào khác mà không có sự đồng ý của tỷ ấy.”

Tuyết Tình thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn có chút lo lắng nói:

“Hai người lừa hắn như thế nếu biết chuyện có khi nào hắn ta giận không?”

Diệt Thanh Vân cười nói:

“Cái này thì tỷ yên tâm đại ca không nhỏ nhặt như thế đâu, ta báo tin để tỷ yên tâm thôi còn bây giờ huynh ấy sắp ra rồi ta cúp máy đây.”

Tuyết Tình vội vàng nói:

“Muội khoan hãy cúp máy, nói cho ta biết muội thích gì để ta mua, coi như lần này ta thưởng nóng cho muội vì đã ngăn cản được hắn.”

Diệt Thanh Vân không chút do dự đáp:

“Ta muốn một chiếc xe loại nào cũng được nhưng đừng quá nam tính, sinh nhật của ta sắp tới rồi tỷ mua tặng rồi lấy lý do đó luôn cũng được.”

Tuyết Tình cười một tiếng rồi khẽ đáp:

“Không phải Diệt Thiên không thích thì ta đã sớm mua cho muội rồi, đợi ngày mai xử lý xong hết công việc ta đi chọn xe cho muội.”

Diệt Thanh Vân vẻ mặt háo hức nói:

“Cám ơn tỷ yêu tỷ nhiều lắm.”

Diệt Thiên đi ra bê theo nồi lẩu cười hỏi:

“Muội lại nói chuyện với Tuyết Tình tỷ sao?”

Diệt Thanh Vân mỉm cười nói:

“Huynh biết không sinh nhật muội sắp tới thế nên Tuyết Tình tỷ muốn mua cho muội một cái xe, như thế thì huynh vẫn có xe để đi còn ta cũng có xe để đi.”

Bình thường hắn sẽ hơi phàn nàn nhưng trải qua vài truyện trong mấy ngày nay khiến hắn ta thoáng hơn rất nhiều.

“Thôi thế cũng tốt, bây giờ thì mọi người vào bữa thôi, Diệp Tuyết kể tiếp về Ngọc Chi tiền bối đi. Vân nhi cũng có ước mơ làm hiệp nữ thế nên cho nàng ấy một hình mẫu để mà phần đấu.”

Tuy miệng nói thế nhưng trong lòng Diệt Thiên lại nghĩ khác, chẳng qua hắn ta muốn biết thêm về vị tiền bối kia thôi. Diệp Tuyết sau đó thao thao bất tuyết nói mãi không ngừng, hai huynh muội Diệt gia thì vừa nghe chút chút lại hỏi khiến nàng vô cùng sung sướng.

Đến tối thì khi thật muộn rồi thì bữa cơm mới xong, Diệt Thanh Vân nhìn sang căn nhà toàn màu hồng kia thì chép miệng khẽ nói:

“Hay tỷ ở lại ngủ chung với ta đi chứ ở nhà một mình sẽ chán lắm.”

Diệp Tuyết tính đồng ý rồi nhưng nhớ tới cái gì đó lại lắc đầu:

“Cái này không được rồi, nếu không muội sang ngủ chung với ta đi.”

Nhìn về phía đại ca trưng cầu ý kiến, Diệt Thiên khẽ gật đầu thì nàng mới nắm tay Diệp Tuyết đi qua căn nhà đối diện. Tận mắt thấy hai nàng đi vào nhà hắn cũng đi vào trong đóng cửa lại sau đó lấy ra hai quyển sách Thần Tiểu Văn đưa cho mình.

Chất liệu làm lên hai cuốn sách rất lạ cũng như chữ viết không giống như hắn ta nghĩ phải là chữ cổ, những chữ viết bên trong đầu rất thân quen được hắn dùng mỗi ngày. Tên hai quyển sách là Thần Âm Quyết và Lục Kỵ Cầm nghe rất có khí thế.

Bắt đầu từ Thần Âm Quyết Diệt Thiên đã cực bất ngờ với tính chất của công pháp này, đầu tiên tất nhiên chỉ có Tiên Thiên Thần Âm thể mới có thể luyện. Cái thứ hai mới lạ bởi nó cho phép tu luyện song song với công pháp khác.

Chỉ điều này thôi đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của hắn ta về công pháp rồi, đọc và cảm thụ một thời gian sau đó hắn ta bắt đầu tu luyện theo. Quả nhiên Thần Âm Quyết thực sự không xung đột với công pháp do cha mẹ hắn ta để lại.

Lục Kỵ Cầm là sáu loại giai điệu đặc biệt khi tích hợp nguyên khí sẽ tạo cho đối phương cảm giác khổ sở cùng cực.

Sáu loại bao gồm: Đại Hàn, Đại Thử, Đại Phong, Đại Vũ, Đại Thử, Tấn Lôi, Đại Tuyết trong đó còn có phần thức tỉnh khi gảy đàn đến một cảnh giới cao hơn. Diệt Thiên chưa tưởng tượng được những gì trong sách viết nếu hắn ta làm được có thực sự như thế không.

Thế nhưng có một điều hắn ta biết chắc đó chính là tiếng đàn này phải có người thử thì mới được, bản thân hắn miễn nhiễm thế nên dù làm cách nào cũng chỉ dậm chân tại chỗ.

Mai này tu vi cao có thể tự cảm nhận được không nói nhưng bây giờ chắc chắn phải cần dùng cách khác.

Nếu có thể phải tìm kẻ để thử mới được nhưng dùng lên ai mới là vấn đề, bỗng nhiên đôi mắt của hắn ta sáng lên. Nghiên cứu đại hàn được một lúc thì hắn đeo Nguyệt Thần lên lưng rồi lặng lẽ đi ra khỏi nhà hướng thẳng đến khu ổ chuột cách đó gần chục cây số.

Lướt nhẹ trên mấy cái nóc nhà hắn ta chăm chú quan sát động tĩnh xung quanh, khi chắc chắn gần đó không có ai Diệt Thiên đeo lên một cái bịt mặt màu đen. Nhắm đôi mắt của mình lại hắn ta bắt đầu tìm mục tiêu của mình.

Trong lúc chờ đợi bỗng có một suy nghĩ lướt qua đầu của Diệt Thiên:

“Có khi nào Ngọc Chi tiền bối cũng vì lý do giống mình mà đi hành hiệp không nhỉ.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN