Nuôi Dưỡng Bánh Bao Phản Diện - Chương 8: Thế giới 1: Bánh bao nhỏ đầu tiên (7)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Nuôi Dưỡng Bánh Bao Phản Diện


Chương 8: Thế giới 1: Bánh bao nhỏ đầu tiên (7)


Hậu quả của việc giữa tháng Chạp lại nhảy xuống hồ cứu Vũ Văn Hạo chính là đêm đó Ninh Tịnh sốt cao. [ Ngọn nến]

Dù đã uống canh gừng trước khi đi ngủ để giải hàn nhưng giữa mùa đông lại nhảy xuống hồ thì không phải việc ai cũng chịu được. Ngủ đến nửa đêm, Ninh Tịnh sốt đến mơ mơ màng màng, lờ mờ nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân.

” Mau, tránh ra, nước ấm tới.”

” Thuốc sắc xong chưa?”

” Đổ nhiều mô hôi như vậy rồi sao còn chưa hạ sốt.”

Ninh Tịnh toàn thân nóng hầm hập như nồi bánh chưng nướng, nàng chậm rãi mở đôi mắt sưng húp. Nghiêng đầu nhìn qua, xuyên qua tấm bình phong, nàng thấy được thân ảnh hai người đang đi đi lại lại, hình như là hai nha hoàn hay đi bên cạnh nàng.

” Làm thế nào bây giờ? Nếu vẫn còn không hạ nhiệt, tình hình Ninh cô nương khẳng định không xong mất.”

” Ta nghĩ tới, Cần Đạt đại nhân không phải vẫn ở trong phủ sao? Không bằng chúng ta đi thỉnh Điện hạ, cầu người cho Cần Đạt đại nhân qua đây xem cho cô ấy một chút.”

” Nhưng mà, chẳng phải Cần Đạt đại nhân đang ở chỗ Ngũ điện hạ khám bệnh sao….?” Một nha hoàn chần chừ nói.

” Vẫn phải thỉnh, vạn nhất Ninh cô nương có mệnh hệ gì, Điện hạ cũng không thể giáng tội lên đầu chúng ta, dù sao chúng ta cũng đã hỏi qua ý ngài ấy.”

” Ngươi nói cũng đúng.”

Ninh Tịnh nằm như chó chết ở trên giường, yên lặng trợn mắt: “……”

Chậc chậc, chỉ số thông minh của hai NPC này thật chẳng ra sao, loại phủi sạch quan hệ này như thế nào cũng nên chờ ra cửa hặng nói.

Nàng bị sốt chứ không phải bị ” treo”, khoảng cách giữa nàng và họ còn chưa tới hai mét, lỗ tai nàng vẫn có thể nghe được cuộc trò chuyện giữa họ. Ây, thật là, ngu dốt, ngu dốt a. Trong các bộ phim cung đấu, loại NPC này hẳn là hoạ từ miệng mà ra, đồng đội heo liên luỵ cả chủ tử. [ Ngọn nến]

Hai nha hoàn kia hình như đã nhất trí xong, tiếng bước chân loạn xạ xa dần, cửa lớn ” kẽo kẹt” một tiếng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại một mảnh yên lặng.

Ninh Tịnh duỗi cánh tay mỏi nhừ, nhẹ nhàng đặt lại trong chăn, câu được câu không tìm hệ thống nói chuyện:” Hệ thống, ngươi ở đâu?”

Hệ thống:” Ở đây.”

Bên người không còn ai, Ninh Tịnh luôn gắng gượng cuối cùng cũng có thể buông lỏng bản thân. Nàng suy yếu dựa đầu vào gối, gương mặt ửng hồng, lẩm bẩm nói:” Hình như đã nhiều năm rồi ta chưa có bị bệnh. Nhớ năm khi ta mới xuất đạo được một năm kia, hầu như mỗi ngày đều lăn bánh trên đường, ngủ cũng không yên giấc, chỉ sợ sau khi tỉnh giấc sẽ không ai tìm ta, không có tiền thì chẳng phải xong đời sao. Cho nên ta đặc biệt liều mạng, công việc gì cũng nhận, nghỉ ngơi quá ít, thân thể vì vậy mà suy yếu, luôn trong tình trạng phát sốt.” Nàng thổn thức nói:” Đến nỗi ta thầm hoài nghi bản thân có phải bị bệnh bạch cầu hay không?”

Hệ thống:”…..” Nó nói:” Cô nghĩ được như vậy hẳn là không có gì trở ngại?”

Ninh Tịnh cười cười, nhắm mắt hồi tưởng nói:” Mỗi lần phát sốt, sau khi kết thúc công việc ta liền truyền một chai nước, thời điểm truyền nước thì ngủ trong chốc lát, ở bệnh biện chắp vá một đêm, sáng hôm sau 7 giờ lại bắt đầu chạy show. Quả thật nhiều năm không có sinh bệnh….. thật khó chịu. Lần này thể nghiệm rất chân thật, ta còn định khen ngợi ngươi mấy câu…….. Hệ thống, cổ đại không có thuốc hạ sốt chuyên dụng, ta sẽ chết sao?”

Thấy Ninh Tịnh bắt đầu nói không có câu đầu câu cuối, hệ thống biết nàng đã sốt đến mơ hồ, trầm mặc chốc lát rồi nói:” Ngươi ngủ một lát đi, tỉnh lại liền hạ sốt.”

Ninh Tịnh ” Uhm” một tiếng rồi liền quấn chặt chăn, cuộn tròn như con nhộng.

Lúc này cửa phòng lại chậm rãi mở ra, có người nhẹ nhàng bước tới.

Các nàng nhanh như vậy liền trở lại sao?

Ninh Tịnh không định mở mắt, mắt vẫn nhắm dưỡng thần, chỉ đến khi cảm nhận thấy một bàn tay nhỏ nhắn đặt ở trên trán, nàng mới giật mình mở mắt.

Tạ Cửu quỳ gối ngồi ở mép giường, khuôn mặt nhỏ thanh tú nhăn lại, đôi mắt đen nhánh nhìn không ra cảm xúc bên trong. Bên cạnh hắn là một bát thuốc đen sì, miệng vẫn còn bốc lên đầy khói trắng, xem ra hắn vừa mới ra ngoài sắc thuốc.

Lòng bàn tay hắn lạnh lẽo, vết chai vừa thô vừa dày. Khi áp lên cái trán bỏng rát của nàng, lại có thể làm dịu bớt cơn sốt kinh hoàng kia. So với miếng hạ sốt còn tốt hơn gấp bội phần. Ninh Tịnh sau khi biết người đến là ai liền am tâm nhắm mắt lại, chân mày cũng chậm lãi buông lỏng.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài lại một lần nữa trở nên ầm ĩ. Ninh Tịnh thoáng mở mắt, không ngờ Tạ Cửu vẫn còn ngồi ở mép giường, nhưng lúc này, hắn đang bận rộn quay lưng về phía nàng vắt một cái khăn ướt. Trong chậu đồng vang lên tiếng va chạm của vật gì đó với thành chậu, là vụn băng. Tạ Cửu lại có thể nhúng tay vào chậu nước lạnh băng như không có chuyện gì, chỉ vò vò khăn mặt, rồi đem lên vắt cho khô.

Nước vẫn còn vụn băng, điều đó chứng tỏ Tạ Cửu thường xuyên ra ngoài thay nước. Hiện đã phải hai ba giờ sáng, Tạ Cửu còn có tinh thần như vậy, hắn định mở chế độ chờ dài sao?

Cảnh tượng này khiến Ninh Tịnh nhớ lại một chuyện khi nàng còn bé — — lúc học tiểu học nàng có nuôi một con gà con. Vào mùa đông năm ấy trời rét đậm, cơ thể gà con lại nhỏ bé, cho nên nó đành co lại ở một góc của thùng carton, thầm nghĩ bản thân chắc có lẽ không qua nổi mùa đông năm nay. Ninh Tịnh vẫn luôn ngồi xổm nhìn thùng carton trước mặt, mẹ nàng kêu nàng đi ngủ nàng cũng không đi, đến cả mông cũng không dám dịch một tý, chỉ sợ bản thân lơ là một chút, sủng vật yêu quý của nàng liền chết lúc nào không hay, cho nên vẫn luôn ở bên cạnh nhìn chằm chằm.

Đây là loại phương thức quan tâm cực kỳ trẻ con, biết chính mình không thể thay đổi cái gì, nhưng vẫn muốn bướng bỉnh ở bên.

Hồi ức ở trong đầu Ninh Tịnh dạo qua một vòng. Không biết như thế nào, nàng lại cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, một tấc cũng không rời khỏi mình của Tạ Cửu với hình ảnh năm đó ngồi xổm trước thùng carton nhìn chằm chằm gà con của nàng lại giống nhau đến lạ kì (=_=)

Ninh Tịnh:”…….”

Quả nhiên là do cơn sốt mơ hồ này, nếu không sao nàng lại có thể liên tưởng kì quái như vậy?

Nàng lại không có yếu ớt như con gà đó.

Bên ngoài bình phong, giọng nói đứt quãng của lão nhân trung tuổi vang lên:”

….. không ổn, Ninh cô nương chảy nhiều mồ hôi như vậy, khẳng định không phải cảm mạo thông thường, không thể dùng phương pháp trị cảm thông thường.”

” Cần Đạt đại nhận, vậy phải làm sao mới tốt đây?”

” Chuẩn bị rượu mạnh, đem y phục Ninh cô nương mở ra, dùng rượu mạnh chà lau toàn bộ cơ thể, đến bình minh liền có thể hạ sốt.”

Hai nha hoàn sau khi nhận lệnh liền bắt đầu bận rộn chuẩn bị. Một đêm này, Ninh Tịnh như một miếng bánh rán lớn, bị lật qua rồi lại lật lại, chân tay bị rượu mạnh chà đến đỏ bừng, cảm tưởng như rớt một tầng da, cảm giác lạnh lẽo cũng không còn.

Tên Cần Đạt đại nhân này coi như có chút tài năng, đến rạng sáng, cuối cùng Ninh Tịnh cũng hạ sốt.

Bên trong một gian phòng khác, người cùng nàng thành ” uyên ương khổ mệnh”, tên Vũ Văn Hạo cùng nàng rơi xuống nước kia đêm đó cũng sốt cao không ngừng. Cùng là bệnh nhân nhưng cơ thể hắn so với Ninh Tịnh khoẻ mạnh hơn nhiều. Cho dù dạo một vòng qua Quỷ môn quan trở về, tốc độ bình phục so với Ninh Tịnh vẫn nhanh hơn — —, nhưng mà, đây là chuyện của mấy ngày sau.

May Vũ Văn Thước vẫn là người có lương tâm, sau khi Vũ Văn Hạo hạ sốt liền cử Cần Đạt ngự y qua đây. Sáng sớm ngày hôm sau, hắn còn tự thân qua phòng thăm nàng.

Lúc này Ninh Tịnh mới hạ sốt không lâu. Bởi vì ban tối mồ hôi vã ra ướt hết cả xiêm y, cho nên nàng mới vừa thay một bộ xiêm y thoải mái khác rồi nằm xuống.

Cả đêm lặp đi lặp lại bị người khác dùng rượu mạnh chà sát cơ thể, trên người Ninh Tịnh giờ toàn mùi rượu, đến cả khớp chân khớp tay, bả vai, đầu gối đều đau. Nàng muốn tắm rửa cho bay bớt mùi rượu, nhưng lại sợ bản thân cảm lạnh cho nên chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Vũ Văn Thước sau khi biết được Ninh Tịnh vừa mới nghỉ ngơi, cũng rất biết điều mà nói để hôm khác lại đến thăm, hiện tại không quấy rầy Ninh Tịnh nghỉ ngơi.

Tiễn được “đùi vàng” ra đi, Ninh Tịnh liền cho tất cả nha hoàn mặt toàn gạch men lui xuống, tránh để bản thân nhìn thấy lại đau đầu. Bóp mũi uống hết chén thuốc, Ninh Tịnh đem chén thuộc đặt xuống, Tạ Cửu nhanh chóng đút qua một miếng mứt hoa quả, Ninh Tịnh cũng vội vàng há miệng ngậm lấy. Vị ngọt từ đầu lưỡi lan toả, đẩy lùi vị đắng của thuốc bắc gia truyền.

Ninh Tịnh liếc mắt nhìn Tạ Cửu một cái, đôi mắt đen nhanh của Tạ Cửu cũng đang nhìn lại nàng. Cả đêm không được chợp mắt, làn da trắng nõn của hắn lại càng thấy mỏng manh, trong mắt cũng xuất hiện vài tia máu màu xanh nhạt.

Hắn canh nàng cả đêm sao? Giấc ngủ của tiểu hài tử so với người trưởng thành vốn đã nhiều hơn, vừa đến tối là sẽ đặc biệt mệt mỏi, tối hôm qua, hẳn là Tạ Cửu cũng ngủ qua chút ít, dù sao nàng cũng có nha hoàn phụ trách bên người — — tuy rằng độ cẩn thận thì kém xa Tạ Cửu.

Lý trí thì phân tích như vậy, nhưng mà khi con người ta bị bệnh, vừa khó chịu vừa bất lực nằm trên giường, mới có thể cảm nhận có một người luôn luôn túc trực bên cạnh, cảm giác đó ấm áp biết nhường nào.

Không cần lo lắng khi bản thân khó chịu không có ai vỗ về, không cần lo nghĩ khi miệng khô lưỡi đắng không có ai rót nước. Sẽ có người vì nàng mà liên tục đổi khăn ướt trên trán, cùng nàng chiến đấu với căn bệnh cả đêm dài, bất luận nàng ngủ hay nàng thức, đều sẽ không để nàng cô đơn dày vò. Trong một phút bàng hoàng, Ninh Tịnh như quay trở về năm tháng đó — — khi nàng ốm có cha mẹ chăm sóc, lúc khó chịu liền tuỳ tiện làm nũng, thời thơ ấu cái gì cũng không cần bận tâm.

Chỗ mềm mại nhất của bản thân bị người khác chạm qua, trong lòng Ninh Tịnh tràn đầy cảm động, chỉ có thể than nhẹ một tiếng — — Tạ Cửu thời kì ” tiểu bạch hoa” này như thế nào lại tri kỷ như vậy, thật khiến cho người ta yêu mến.

Nàng dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Tạ Cửu một lúc lâu, nghĩ nghĩ cái gì, rồi ngoắc tay thần bí bảo hắn tới gần:” Tiểu Cửu, ngươi lại đây.”

Khuôn mặt nhỏ bé của Tạ Cửu hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng tất cả những gì Ninh Tịnh nói từ xưa đến nay hắn đều nghe theo, cho nên hắn chống hay tay xuống đệm mềm, ghé người gần về phía Ninh Tịnh.

Tay phải Ninh Tịnh nâng cằm Tạ Cửu lên, cúi đầu, thơm một cái vang dội lên trán Tạ Cửu, cười khẽ nói:” Đây là lời cảm ơn tối qua.” Tóc Tạ Cửu rất thơm, so với nhiều ngôi sao nhí nàng từng tiếp xúc thì sạch sẽ hơn nhiều.

Tạ Cửu kinh ngạc mở to đôi mắt ngập nước, trái tim như có cái gì đánh trúng, tê tê dại dại, mãnh liệt đập ” thình thịch”. Hắn há miệng thở dốc, cái gì cũng không nói thành lời, gương mặt trắng nõn nhanh chóng đở lựng, chỗ vừa được Ninh Tịnh thơm bỏng rát một cách lạ thường.

Hệ thống:” Đinh! Tiến độ hoàn thành cốt truyện tăng lên, tiến độ hiện tại: 25% ”

Hệ thống: ” Đinh! Giá trị nhân phẩm +10, giá trị nhân phẩm hiện tại: 50 điểm. Chỉ còn 20 điểm liền có thể đạt được túi gấm trợ giúp ngẫu nhiên.”

Tâm tình Ninh Tịnh đang rất tốt, không nghĩ tới chỉ thơm một cái lại có thể tăng những 10 điểm giá trị nhân phẩm. Xem ra đây là lẩn đầu tiên Tạ Cửu được thơm, cho nên mới bị tác động mạnh mẽ như vậy. Chỉ đáng tiếc, không thể thường xuyên dùng biện pháp này để xoát giá trị nhân phẩm, nếu không hiệu quả có thể ngược lại.

Nàng xoa xoa mái tóc mềm mượt của Tạ Cửu, cười khẽ nói:” Chuyện này phải bí mật nha. Tiểu Cửu, ta mệt mỏi, muốn nằm ngủ trong chốc lát. Ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, tiểu hài tử nếu không ngủ đủ giấc, sẽ không cao được đâu nha ~”

Nghe vậy, Tạ Cửu vẫn còn đang đỏ mặt liền lập tức kinh ngạc ngẩng đầu, ” A” một tiếng.

Ninh Tịnh thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, Tạ Cửu thời kì ” tiểu bạch hoa” vẫn là tốt nhất nha, cái gì cũng đều viết lên mặt. Nàng mới giả bộ nghiêm túc hù doạ hắn hai câu, hắn đã tin tưởng không chút nghi ngờ, vội vàng vỗ vỗ đầu gối, đứng dậy rời đi.

Nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé biến mất sau cánh cửa, Ninh Tịnh sờ cằm, nghĩ thầm:” Kỹ năng lừa gạt trẻ con của nàng hình như càng ngày càng trở nên điêu luyện thì phải √

*

Sự kiện đột ngột xảy ra, cho nên khoá học cưỡi ngựa bắn cung của Ninh Tịnh lại lần nữa bị hoãn lại, Ninh Tịnh tiếp tục khổ sở bị nhốt trong phòng luyện chữ viết, vật vờ như vậy nửa tháng, khoá cưỡi ngựa bắn cung rốt cuộc cũng được triển khai.

Sau khi Ninh Tịnh biết được, liền đem cây bút trong tay vứt xuống sàn, vui mừng khóc lớn:” Rốt cuộc thì ngày này cũng tới!”

Cảm tạ trời, cảm tạ đất, cảm tạ vận mệnh, cơn ác mộng mang tên luyện chữ cuối cùng cũng kết thúc.

Hệ thống “…… Ký chủ của nó dường như là một kẻ thiểu năng trí tuệ”

Ninh Tịnh:” Nông nô xoay người đem ca xướng, nông nô xoay người đến giải phóng “

* Trích bài ca 《Nông nô nổi dậy ca xướng 》

Hệ thống: Nó nhất định là đã lấy nhầm dữ liệu của người Châu Phi, nếu không sao nó lại dính vào một ký chủ không có tiền đồ như vậy? ╮( ̄▽ ̄””)╭

————————————————

Phong lưu công tử:

Ôi tấm thân già nua của tui, lâu lắm mới động đến edit, beta, muốn lòi con mắt luôn à🤦🏻‍♀️

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN