Đừng Kỳ Thị Giống Loài
Chương 75
Phù Ly mới biết được rằng thì ra nơi này không cho phép bày hàng. Cậu thấy ở đây đông người, cho rằng là chợ tự do giao dịch, thì ra không phải sao?
Cậu một tay xách hai cái thùng cá, tay kia thì kéo Trang Khanh, nhấc chân chạy như điên. Trước mắt bao nhiêu người, thực sự không thể dùng được thuật che mắt nào, nếu không sẽ chẳng khác gì làm chuyện ma quỷ.
“Ai dô, thân thể người trẻ tuổi thật tốt.” Bác gái nhìn theo bóng dáng hai người điên cuồng chạy, quay đầu lại nói với con gái cùng mình lên phố mua đồ ăn, “Nhìn thấy chưa, không chăm chỉ học tập, lớn lên rồi chỉ có thể bày quán bán đồ ăn, để tiết kiệm mấy đồng phí quản lý chợ mà phải trốn ban trật tự.”
“Nhưng mà quần áo trên người bọn họ là hàng hiệu.” Cô con gái cảm thấy mình nên thanh minh cho hai anh đẹp trai kia mấy câu, “Chưa biết chừng bọn họ chạy tới đây bày quán để trải nghiệm cuộc sống thì sao?”
“Thôi dẹp đi, ai biết được là hàng thật hay là hàng giả.” Bác gái nhìn nhóm trật tự đô thị đuổi theo hướng hai anh đẹp trai kia, “Con xem ít mấy bộ phim nhàm chán ấy thôi, trên thế giới này đâu có người nhiều tiền rảnh rỗi nào tới đây giết cá bán lấy tiền, không chê cá bẩn sao?”
“Hai người phía trước kia, đứng lại!”
Nhân viên trật tự dùng sức lực cha sinh mẹ đẻ cũng không đuổi kịp Phù Ly và Trang Khanh, thở hồng hộc dựa vào tường phàn nàn: “Có thể lực tốt như vậy không tham gia đội điền kinh mà chạy tới đây bày quán, đầu óc có vấn đề sao.”
Tốc độ chạy trốn quá nhanh, nước trong thùng văng ra đầy đất, Phù Ly quay đầu nhìn quản lý trật tự đã bị bỏ lại tít đằng xa, kéo Trang Khanh trốn vào sau tường, cúi đầu nhìn thấy cá vẫn còn ở trong thùng, hơn nữa còn chưa chết, nháy mắt thở phào một hơi: “May quá.”
Trang Khanh đen mặt lại không nói gì, bởi vì anh đã không nói lên lời nữa rồi. Nhiều năm như thế, anh vào Nam ra Bắc, lên trời xuống biển, có thứ gì chưa từng gặp, mối nguy nào chưa từng qua, nhưng đây là lần đầu tiên bị quản lý trật tự đuổi theo chật vật như vậy.
“Thì ra ở đó không được bày quán, chúng ta đổi sang nơi khác.” Phù Ly biến ra mấy phiến lá cây, ném vào thùng che cá đi, “Lần này tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.”
“Tay.”
“Hả?”
Trang Khanh rút tay mình ra, xụ mặt nói: “Hai người đàn ông nắm tay thì còn ra cái gì nữa?”
Lòng bàn tay anh nóng lên, còn toát mồ hôi. Không được tự nhiên xoay mặt đi, anh cảm thấy dáng vẻ của mình bây giờ vô cùng không được tự nhiên, cho dù anh cũng không biết tại sao mình lại có ý tưởng kỳ quái như thế.
“Tôi quên mất chuyện này.” Phù Ly cười nói, “Ban nãy nhìn thấy anh ngây ngẩn không kịp phản ứng lại nên thuận tay kéo anh đi.”
“Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Dẫn cậu tới một nơi có thể bày quán.”
Ở một góc hẻo lánh tại chợ tự do giao dịch, thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng vỗ tay tán thưởng.
Trong ánh sáng bạc lóe lên, con cá béo ngậy nháy mắt biến thành lát cá, tự động bay vào túi nilon đựng thực phẩm. Vẩy cá và nội tạng chồng thành một ngọn núi nhỏ trong góc, có thể thấy được việc làm ăn vô cùng tốt.
“Cá của anh.” Trang Khanh đặt dao xuống, lau tay vào vải, đưa cá cho ông anh mua đồ ăn.
“Anh đẹp trai, kỹ thuật làm cá của anh có thể coi như đầu bếp chuyên nghiệp rồi đấy, làm cá ở chợ rất uổng phí tài năng.” Ông anh nhận lấy túi cá, nhìn Phù Ly tay chân vụng về cân cá ngồi bên cạnh, “Chuyện này một mình anh làm là được rồi, đâu cần phải người làm giúp.”
“Cảm ơn, tổng cộng là tám mươi chín nguyên năm đồng.” Trang Khanh mặt không chút thay đổi.
“Bớt năm đồng phía sau đi nhé.”
Phù Ly cân cá xong chuẩn bị gật đầu, lập tức bị Trang Khanh cắt ngang: “Làm ăn nhỏ, kiếm chút tiền rất khó khăn.”
“Haiz, đâu có người nào làm ăn như anh, lần sau không tới chỗ anh mua nữa.” Ông anh mua cá không tình nguyện lấy ra đồng một trăm, Trang Khanh tìm mười nguyên lẻ năm đồng trả lại.
Đợi người đàn ông kia đi rồi, Phù Ly đưa cá đã cân xong cho Trang Khanh: “Không phải đã nói trước là không cần thu năm đồng lẻ mà.”
“Người khác có thể, anh ta không được.” Trang Khanh cạo vảy rạch bụng, khe hở giữa ngón tay đang sạch sẽ lại dính vết máu cá bẩn cùng với mảnh vảy cá nhỏ.
“Anh ta không hợp mắt anh?”
Trang Khanh cúi đầu cắt khúc cá không nói chuyện.
“Vậy thực sự không nên bớt.” Phù Ly gật đầu, “Chúng ta không phải chiều theo anh ta.”
Tướng mạo hai người xuất chúng, cá vừa béo vừa mềm, giá cả lại phải chăng, cộng thêm đao pháp xuất thần của Trang Khanh hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người qua đường, rất nhanh đã bát hết cá. Phù Ly ngồi xổm dưới đất đếm tiền mấy lần liền, vui vẻ nói với Trang Khanh: “Chúng ta kiếm được rất nhiều tiền.”
Trang Khanh rửa tay xong quay lại, nhìn thấy Phù Ly cười tít cả mắt: “Vui như thế sao?”
“Đương nhiên, đi, chúng ta đi ăn tôm hùm đất.” Phù Ly rút ra mấy tờ tiền mệnh giá lớn, “Cái này chúng ta quyên đi.”
“Quyên cho ai?”
“Bây giờ có hoạt động bữa cơm dinh dưỡng yêu thương cho những trẻ em nghèo ở vùng núi, chúng ta quyên vào đó.” Phù Ly cuộn cuộn tiền vào túi áo khoác, “Anh cảm thấy thế nào?”
Trang Khanh gật đầu.
Tới trạm cứu trợ rồi, Trang Khanh nhìn tấm ảnh những đứa trẻ kia treo trên tường. Rất nhiều đứa trẻ có đôi mắt to, khuôn mặt gầy yếu, còn có cá nụ cười sáng lạn.
Nhân lúc Phù Ly đi WC, Trang Khanh tìm người phụ trách có liên quan, đưa cho đối phương chi phiếu hai trăm vạn. Lúc này mấy người phụ trách mới nhận ra, vị này chính là ông chủ của Công ty Khoa học Công nghệ Sinh vật Trường Long, trên người đối phương toàn là mùi cá, ăn mặc giản dị, bọn họ nhất thời không thể liên hệ dáng vẻ tinh anh âu phục giày da với dáng vẻ hiện tại được.
Đi từ WC ra, Phù Ly không thấy Trang Khanh đâu cả, đi một vòng quanh đại sảnh, nhìn thấy mấy người vẻ mặt vui vẻ theo Trang Khanh đi ra từ một căn phòng nhỏ.
Trang Khanh ra hiệu cho những người phụ trách này không cần đi theo nữa, bước tới trước mặt Phù Ly: “Đứng ngây ngốc ở đó làm gì, không phải muốn ăn tôm hùm đất sao?”
“Anh quen với bọn họ?” Phù Ly và Trang Khanh sóng vai bước đi, “Việc làm ăn của bộ phận chúng ta thực sự có thể kiếm tiền sao?”
“Nếu như không kiếm tiền, tu chân giới lấy đâu ra nhiều chính sách phúc lợi như vậy?” Trang Khanh nhét tay vào túi quần, “Tu chân giới và nhân giới hiện nay có được loại cân bằng này, trừ việc mọi người đều muốn hòa bình ra, có một điểm chính là tu chân giới chúng ta có thể làm được một số chuyện mà con người không thể làm được.”
Phù Ly nghĩ tới khi còn làm việc ở khách sạn Duyên Nguyệt, rất nhiều cô gái đều thích sản phẩm bảo vệ da, đồ trang điểm của công ty Trường Long, nhưng vì giá sản phẩm tương đối đắt, cho nên rất nhiều lúc chỉ nhắc tới vài câu cho qua miệng, ngẫu nhiên mới mua một hai thứ.
Chẳng trách lại được sùng bái như thế, đây là sản phẩm bảo dưỡng tâm đắc của vô số yêu tu, quỷ tu bao nhiêu năm như thế, hiệu quả sản phẩm đương nhiên làm người ta hài lòng.
Khi hai người vẫn còn đang ở trong quán ăn tôm, trên mạng đã lan truyền một đoạn video, đoạn video có tên là “Anh đẹp trai làm cá”.
Trong video, người đàn ông làm cá phong độ hiên ngang, ngũ quan tuấn mỹ, động tác làm cá dứt khoát lưu loát, cắt ra những khúc cá có độ dày tương đồng với nhau, tưởng chừng như là dùng thước để đo. Ở cái thời đại tiêu dùng nam sắc này, video nhanh chóng đạt được số lượng share vô cùng lớn trên mạng.
Đợi khi bộ phận thông tin của ban quản lý nhìn thấy đoạn video này, phản ứng đầu tiên chính là, trên thế giới lại có người có dáng vẻ giống như lão đại đến thế. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy người đàn ông bên cạnh giống y hệt như Phù Ly, bọn họ liền biết, đây không phải là trùng hợp, đây chính là lão đại.
Thực sự không ngờ rằng lão đại lại tiết kiệm tới mức này, ngày lễ còn phải bán cá kiếm tiền. Nhưng bản thân bán cá kiếm tiền thì thôi đi, tại sao lại còn phải kéo anh Phù theo làm cu li, không thể vì anh Phù dễ nói chuyện mà coi người ta như sức lao động miễn phí được?
Bọn họ không biết đoạn video này phải xử lý như thế nào, chỉ đành báo cáo lên cấp trên, báo cáo truyền tới tay Trương Kha, sau khi Trương Kha âm thầm mắng Trang Khanh là lão Grandet, lại chuyển phần báo cáo này sang cho Sở Dư.
Sở Dư xem đầy đủ đoạn video, tam quan của con cá đều vỡ vụn. Bây giờ lão đại vì tiền có thể làm bất cứ chuyện gì, ngày nghỉ lễ còn đi bán cá, được lắm, mất mặt yêu quái lên cả internet, cũng không biết các tu chân giả khác đã nhìn thấy chưa.
Cậu nghĩ một chút, tuyên bố với bên ngoài, lão đại và anh Phù vì muốn bắt một đội trộm cắp nên mới cải trang thành người bán cá ẩn núp ở chợ tự do giao dịch. Lý do này nội bộ ban quản lý bọn họ không tin, nhưng bên ngoài vẫn có người tin tưởng.
Ai mà nghĩ rằng, đường đường là lão đại của ban quản lý lại đi tới chợ bán cá kiếm thêm thu nhập.
Phía bên tu chân giới vừa mới đưa ra phương án giải quyết tốt, internet ở nhân giới đã bùng nổ trước, bởi vì có cư dân mạng phát hiện, anh đẹp trai có đao pháp nhanh như chớp kia chính là ông chủ của công ty Trường Long rất có tiếng.
Ban đầu có cư dân mạng cảm thấy đây chỉ là nói bậy, nhưng khi so sánh với hình ảnh cư dân mạng gửi lên mới phát hiện, người ngồi xổm ở chợ làm cá kia chính là ông chủ của công ty Trường Long, người ngồi bán cá cùng với anh, hình như là nhân viên trong công ty.
Cư dân mạng A: Động tác làm cá của ông chủ còn điêu luyện hơn cả nhân viên, nhân viên không biết làm cá, không phải là nhân viên tốt.
Cư dân mạng B: Tôi cho rằng sở thích của người có tiền có liên quan tới cá là câu cá, nhưng không ngờ rằng tôi còn nhận thức quá ít, thì ra sở thích của người thực sự có tiền là làm cá bán.
Cư dân mạng C: Cư dân mạng hóng hớt tại hiện trường bày tỏ ý kiến, có khách hàng thương lượng với ông chủ Trang, có thể trừ đi số lẻ không, ông chủ Trang còn nói là làm ăn nhỏ, không thể bớt. Đường đường là ông chủ của Trường Long, vậy mà lại vô cùng bình dị, tôi cảm thấy cho dù anh ấy không phải là boss của công ty Trường Long, dựa vào bán cá cũng có thể kiếm không ít tiền.
Cư dân mạng D: Chỉ có tôi cảm thấy, người anh em ngồi bên cạnh cân cá cũng vụng về kia càng giống ông chủ hơn sao? Việc giết cá mệt nhất bẩn nhất lại để cho ông chủ làm.
Cư dân mạng B: Chưa biết chừng ông chủ Trang nhà người ta thích làm cá bán cá, nhìn đao pháp kia cũng biết là đã từng tập luyện.
“Người ta dùng kiếm, đương nhiên từng luyện qua.” Trương Kha quăng điện thoại lên trên bàn, nhìn sư đệ đang ở ngoài viện luyện quyền, nhoài người ra cửa sổ nói, “Sư đệ, có phải mỗi hổ yêu đều biết chiêu hố rống núi rừng không?”
“Đương nhiên.” Ngụy Thương thu quyền lại, lau mồ hôi trên trán, “Ví dụ như mị của hổ tộc, rống của hổ tộc, uy của long tộc vân vân, những thứ đó khi sinh ra đã có.”
“Có hổ yêu nào không biết hổ rống núi rừng không?”
“Không thể nào.” Ngụy Thương chắc chắn nói, “Trừ phi người đó căn bản không phải hổ tộc.”
Trong một rừng rậm nào đó ở Phương Bắc, một con hổ vằn cực lớn nhảy từ trong hang núi ra, hắn rung rung lông trên người, uy phong rống dài một tiếng, hắn tu hành gần ba trăm năm rồi, cuối cùng cũng thành công.
Đợi khi hắn tới nhân gian rồi, nhất định sẽ có lợn, trâu, dê ăn không hết!
Nhưng mà khi hắn khó khăn lắm mới chui ra khỏi rừng rậm, bị một chiếc hộp sắt phi như bay trên đường quốc lộ dọa sững sờ, đây là thứ gì?
Có một số tài xế lái xe phát hiện ra hắn, rất nhanh có người báo cảnh sát, nói rằng ở một nơi nào đó phát hiện có hổ xuất hiện.
Ba giờ sau, con hổ tự nhận mình tu vi cao cường có thể tới nhân gian ăn bò, ăn dê thậm chí cả đồng nam đồng nữ, cuối cùng bị thuốc mê hạ gục thành công.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!