Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu
Chương 36: Khóc
Bệnh tình Hoàng thái tử nguy kịch, người thừa kế thứ hai mà Vĩnh Yên đế bồi
dưỡng là Phó Dư Sâm lại hôn mê, đế đô Biện Kinh của Đại Lương nhất thời
rơi vào khủng hoảng, ngôi vị hoàng đế không người kế nghiệp. Mọi người
đều đồn đãi nói năm đó khai quốc hoàng đế Đại Lương bức tử ngoại tôn Chu Ai đế, bởi vậy hoàng tộc Phó thị mới bị báo ứng, phải đoạn tử tuyệt
tôn!
Vĩnh Yên đế đang canh giữ trước giường bệnh của Thái tử liên tiếp hạ ba
đạo ý chỉ, thứ nhất là ai chữa khỏi bệnh cho Kinh kỳ đoàn luyện sử Phó
Dư Sâm sẽ được ban thưởng năm trăm lượng hoàng kim; một đạo ý chỉ khác
là tiến hành sớm cuộc thi nhập học vào Quốc Tử Giám, cũng gia tăng gấp
đôi số người; đạo ý chỉ thứ ba là miễn thuế toàn quốc một năm, nhà nào
có người già trên sáu mươi tuổi đều được thưởng mười hai lượng bạc.
Từ Xán Xán đều không hay biết những điều này, nàng một mực chuyên tâm đi học. Bởi vì ngày hôm qua Từ phủ có khách, nàng chỉ phải học một môn
học, nên ngày hôm nay Từ Xán Xán phải học liên tiếp năm môn, chờ khi
nàng về đến nhà thì trăng đã lên cao. Người nhà vẫn chờ Từ Xán Xán dùng
cơm tối, thấy nàng trở về, lúc này mới bắt đầu ăn cơm. Trong phòng hơi
nóng, Từ Vương thị lệnh Đinh ma ma và Tiểu Hương bày thức ăn lên bàn
dưới gốc nho ngoài sân. Cơm tối chỉ làm bốn món ăn, theo thứ tự là mướp
xào, ớt xào hồ bì, dưa trộn và cà tỏi giã, đều là những món ăn Từ Xán
Xán thích nhất khi còn ở Uyển Châu. Từ Xán Xán mừng rỡ, cả bốn món đều
nếm một lần, phát hiện đều là hương vị món ăn mà mẫu thân tự làm, nàng
vui vẻ nhìn mẫu thân:
– Mẫu thân, người làm ạ? Ăn ngon thật đấy!
Lúc Từ Vương thị vào kinh, bởi vì bận nhiều việc nên không tự mình làm
cơm, việc trong bếp đều do Đinh ma ma phụ trách. Đương nhiên những món
ăn do Đinh ma ma làm là món ăn Biện Kinh, Từ Xán Xán cũng cảm thấy ăn
rất ngon, nhưng trong lòng vẫn nhớ hương vị quê hương. Từ Vương thị thấy nàng thích, đầu tiên là nở nụ cười, sau đó cố ý sừng sộ lên:
– Con cái gì cũng không biết nấu, vì sao lại muốn nương nấu cho con ăn hả?
Từ Xán Xán ăn vài miếng lớn xong mới nói:
– Con nấu, con nấu, cơm tối ngày mai cứ để cho con!
Từ Vương thị đứng dậy lấy cho nàng một chén mì nóng đưa tới:
– Chờ con rảnh rỗi rồi hãy nói sau đi!
Từ Xán Xán không nói chuyện, trong đầu đã bắt đầu kế hoạch tự mình làm
một bàn thức ăn cho cha mẹ và đệ đệ. Dùng cơm tối xong, Từ Xán Xán vào
phòng ngủ của cha mẹ, cầm giá cắm nến tìm sách trên giá sách của Từ
Thuận Hòa. Nàng nhớ rõ ở chỗ cha có một quyển 《 Thái thị gia thiện 》.
Bận rộn một thân đầy mồ hôi, nàng đã tìm thấy《 Thái thị gia thiện 》, lại tìm được thêm một quyển 《 Trọng Cảnh thuốc thiện 》. Từ Xán Xán vội vàng cầm sách ngồi bên bàn vuông ở nhà chính nhìn cha đang uống trà hỏi:
– Cha ơi, quyển 《 Trọng Cảnh thuốc thiện 》này thật là do Trương Trọng Cảnh viết ạ?
Từ Thuận Hòa thấy trên mặt con gái đều là mồ hôi, bèn kéo Từ Xán Xán đến bên cạnh, tay cầm một chiếc quạt trúc ngắn quạt cho Từ Xán Xán. Từ Xán
Xán thấy mát mẻ hơn rất nhiều, ngồi sáp gần bên cha:
– Cha ơi, rốt cuộc là có phải hay không ạ?
– Cũng không phải thế!
Từ Thuận Hòa bưng chén trà bằng sứ trắng đút cho Từ Xán Xán uống một ngụm:
– Trong《 Trọng Cảnh thuốc thiện 》 nhắc tới rất nhiều món ăn chỉ xuất
hiện sau thời Đường, ví dụ như món bồ câu hầm cách thủy với cẩu kỷ, thời nhà Hán căn bản không có.
Từ Xán Xán đứng trước người cha, ghé vào trên bàn vuông xem sách. Từ
Thuận Hòa sợ nàng nóng, lại đưa cánh tay dài vòng qua phía sau Từ Xán
Xán để quạt cho nàng. Từ Xán Xán nhìn một hồi, ngẩng đầu nói:
– Cha, chỗ này có món thịt ba chỉ hầm đậu xanh, nói là có thể giải độc phòng bệnh đậu mùa này!
Từ Thuận Hòa gật đầu:
– Cái này chuyên trị cho những người trẻ tuổi có nốt đậu trên mặt!
– A, thì ra là thế!
Hai mắt Từ Xán Xán sáng trong suốt nhìn cha:
– Quyển sách này thật thú vị, cha cho con nhé!
– Cho con cũng được!
Từ Thuận Hòa cười tủm tỉm quạt cho nàng, thuận tiện lại nâng chén trà lên cho Từ Xán Xán uống một ngụm,
– Trên giá sách của cha còn có mấy quyển dược thiện, con đều cầm cả đi!
Vị trà hơi đắng, sau đó lại có vị ngọt, Từ Xán Xán nhận ra đó là trà Tín Dương thượng hạng, cười hỏi Từ Thuận Hòa:
– Cha tìm ở đâu mà có trà ngon thế ạ?
– Cha hỏi xin ở chỗ đại bá của con đấy!
Từ Thuận Hòa dương dương đắc ý:
– Đại bá của con nói đây là trà cống phẩm chuyên dâng cho hoàng đế đấy!
Từ Xán Xán đột nhiên nhớ tới kiếp trước thấy trong tiểu thuyết cung đấu
có nói cung phi bị thất sủng có lẽ trà vụn còn không có mà uống, trong
lòng không khỏi hơi buồn bã. Nàng không muốn nói ra làm cha khó chịu,
bèn hết sức chuyên chú nhìn vào quyển sách giả mạo tên y thánh Trương
Trọng Cảnh《 Trọng Cảnh thuốc thiện 》. Từ Thuận Hòa thấy con gái đọc chăm chú, nhân tiện nói:
– Tuy quyển sách này giả mạo tên y thánh Trọng Cảnh, nhưng cũng có chỗ
độc đáo, bằng không cha cũng sẽ không đặc biệt mang tới Biện Kinh đâu!
Từ Xán Xán nghe xong lại càng xem chăm chú hơn. Từ Vương thị thu dọn
phòng bếp cùng Đinh ma ma, lúc này mới trở về nhà chính. Mấy ngày nữa sẽ có cuộc thi, Từ Nghi Xuân núp trong phòng ôn tập công khóa không chịu
đi ra, Từ Xán Xán ngồi cùng cha mẹ trong nhà chính. Từ Xán Xán xem sách, hai phu thê Từ Thuận Hòa uống trà nói chuyện. Từ Thuận Hòa đứng dậy rót cho thê tử một chén trà.
– Hoàng bảng đã dán lên, Hoàng đế đang tìm danh y đến chữa bệnh cho Kinh kỳ đoàn luyện sử đấy!
Từ Thuận Hòa ngửi ngửi mùi thơm trong ly trà, chậm rãi nói. Từ Vương thị sửng sốt, hỏi vội:
– Phần thưởng là bao nhiêu bạc vậy?
Dân chúng thường cảm thấy có hứng thú đối với phần thưởng hơn chút.
– Phần thưởng không phải là bạc,
Từ Thuận Hòa vui sướng hài lòng:
– Là hoàng kim! Năm trăm lượng hoàng kim đấy!
Từ Xán Xán nghe được tin Phó Dư Sâm sinh bệnh, trong lòng nhất thời rối bời, vội vàng xen mồm hỏi:
– Cha, Phó Dư Sâm kia bị bệnh gì thế ạ? Rất nghiêm trọng à?
Từ Thuận Hòa cũng không sốt ruột, uống một ngụm trà mới nói:
– Chẳng qua là thân thể tích độc quá sâu, lại mắc mưa dẫn phát hàn độc mà thôi!
Nghe được hai chữ “mắc mưa”, Từ Xán Xán như ngừng thở, hỏi vội:
– Nghiêm trọng lắm ạ?
– Nói nặng cũng đúng, mà nói không nặng cũng đúng!
Từ Xán Xán nắm cha tay:
– Cha đừng thừa nước đục thả câu nữa mà!
Tay Từ Thuận Hòa bị con gái quấn lấy hơi đau nhưng cũng chỉ coi là nàng gấp gáp, nhân tiện nói:
– Cái bệnh này, dùng thuốc đơn thuần là không được, phải dùng ngân châm là chính, uống thuốc là phụ, tiến hành tuần tự rút chất độc trong cơ
thể ra từng ít một mới được!
Từ Xán Xán nghe vậy, trong lòng vui vẻ, vội vàng lôi kéo tay cha lắc qua lắc lại:
– Vậy cha nhanh đi chữa bệnh đi!
– Đợi tiền thưởng tăng lên đến một nghìn lượng thì cha sẽ đi ngay!
Từ Thuận Hòa cười đến rất giảo hoạt. Từ Xán Xán lặng lẽ hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh. Một lát sau, Từ Xán Xán kéo tay Từ Thuận Hòa đung
đưa:
– Nếu cha không đi ngay thì đừng nói một nghìn lượng mà ngay cả năm
trăm lượng cũng bị người khác lĩnh mất rồi! Con muốn một viên hồng ngọc
lớn như quả anh đào để làm đồ trang sức cơ! Con còn muốn mua gấm kim
tuyến hiện đang thịnh hành nhất trong kinh nữa! Con muốn mua áo choàng
lông chim bằng gấm có vân xanh biếc ở Thúy Phượng trai nữa…
Vừa nói nước mắt nàng vừa chảy ra. Từ Thuận Hòa không nghĩ tới con gái lại ủy khuất như thế, sợ đến vội nói:
– Xán Xán ngoan, không khóc không khóc nữa, ngày mai cha sẽ đi Định Quốc Công phủ ngay!
– Không, cha phải đi ngay bây giờ cơ!
Từ Xán Xán lôi kéo cha nàng gào khóc:
– Đi trễ… Vàng… Vàng…sẽ không còn… ô…ô
– Tỷ tỷ làm sao vậy?
Từ Nghi Xuân cũng kết thúc trạng thái bế quan chạy ra. Từ Vương thị nhìn khuê nữ khóc lớn, đã sớm nóng nảy, vội vàng năn nỉ nhìn Từ Thuận Hòa:
– Cha nó à…
Trên đời đại khái không có cha mẹ nào có thể chịu được khi thấy con cái
như thế, Từ Thuận Hòa cũng bị tiếng khóc của con gái làm cho sợ hãi,
không cố chờ đến ngày tăng tiền thưởng nữa, kêu Thường Liễu chuẩn bị xe
ngựa, còn mình thu thập hòm thuốc lập tức ra cửa. Đến lúc này, Từ Xán
Xán cũng cảm giác mình hành động hơi lộ liễu khoa trương, rất ngượng
ngùng, cúi đầu tiễn cha ra cửa cùng mẫu thân và đệ đệ. Từ Thuận Hòa nhìn ánh mắt sưng đỏ của khuê nữ, cực kỳ đau lòng đưa tay sờ sờ đầu nàng:
– Mắt cũng sưng lên cả rồi, trở về nhà bảo người làm chuẩn bị nước giếng lạnh chườm lên mắt đi con!
– Con biết rồi ạ!
Từ Xán Xán lớn tiếng nói.
– Ai, không biết khuê nữ giống ai, vậy mà cũng yêu tiền thế!
Từ Thuận Hòa rất khó hiểu.
– Giống ông chứ ai!
Từ Vương thị không khỏi nở nụ cười, còn Từ Thuận Hòa: “…” cũng có vẻ đúng thế thật…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!