Trùng Sinh Đô Thị An Nam
Chương 14: Võ đạo giới, tông sư?
Anh Kiệt cũng rất tò mò, chuyện có thể bí mật thì rất quan trọng, mà hắn cũng rất hứng thú để nghe, ở địa cầu còn có thứ mà nhiều người thể biết.
Anh Kiệt rời đi cùng Trúc Thy, nhờ cô bán thịt giúp canh gian hàng hộ. Trúc Thy đưa cho bà ta một tờ 200 nghìn, không thể từ chối. Anh Kiệt nhìn cảnh này không khỏi đánh giá gia cảnh của cô ấy, thản nhiên móc ra 200 cho người ta thì tuyệt đối không bình thường.
Hai người ra khỏi đường lớn, băng qua đường rồi tiếp tục rẽ thêm một đoạn, tới nơi phía trước chính là một cái võ đường, trên võ đường có bảng hiệu đề ba chữ, Võ Đạo Quán.
Trúc Thy dẫn Anh Kiệt vào phòng khách, mang nước ra mời dùng như đãi nạn. Đợi Anh Kiệt uống xong một hơi, cô lập tức nghiêm túc giảng cho Anh Kiệt nghe
“Bởi vì cậu là người cùng giới, nếu đã bước chân vào thì cũng nên biết một chút, để sau này tránh gặp phiền phức”
Phiền phức? Hắn không ngại, nhưng mà cũng không muốn, Anh Kiệt nhẹ gật đầu
Trúc Thy nói tiếp:
“Ở đô thị hiện đại này xem như bình thường nhưng thật ra bên trong nó còn có bí mật khác, ở bên trên là cảnh sát, quân đội quản lý an ninh quốc phòng, thì bên dưới có một cái gọi là giới võ đạo, chuyên cai quản chuyện trong tối, mà những người trong đó toàn là người luyện võ”
“Chuyện trong tối?” Anh Kiệt không hiểu, có chút chau mày không ngờ còn có chuyện này
“Phải, chuyện trong tối chính là chỉnh đốn các thế gia giàu có, không để họ dùng tiền mua chuộc các quan chức nhà nước, làm càng làm bậy. Mà không chỉ có vậy, võ đạo giới còn là trụ cột của các quốc gia, nếu có xảy ra chiến tranh ngầm họ sẽ ra tay can thiệp, Cho nên chúng ta mới được sống trong hoà bình như thế”
“Thì ra là vậy. Không ngờ ở địa cầu lại tồn tại cái gọi là giới võ đạo, khó trách các nước khác không dám gây chiến tranh toàn diện, xung đột lẫn nhau. Cũng là do kiêng kị võ đạo giới”
Anh Kiệt cảm thán, đời trước hắn chưa từng biết qua cái này, bất quá hắn có điều còn chưa hiểu
“Tại sao quân đội lại sợ võ đạo giới vậy? Không phải họ có vũ khí sao?”
Đối với Anh Kiệt hỏi câu này, Trúc Thy bất đắc dĩ cười khổ nói
“Có vũ khí thì làm sao? Người trong võ đạo giới đối với súng đạn trong mắt chỉ là đồ chơi mà thôi, bởi vì những người đứng đầu trong đó chính là cao thủ”
“Ồ? Cao thủ thế nào?” Anh Kiệt cảm thấy thú vị với những người này, hắn là tu chân giả có thể nói súng đạn không làm gì được là đương nhiên
Nhưng mà những người trong võ đạo giới này cũng có thể làm được, chẳng lẽ cũng có người tu chân?
Trúc Thy lúc này đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, có chút ngưỡng mộ lẫn sợ hãi nói
“Họ là tông sư, toàn địa cầu họ chính là bá chủ, mà ở một quốc gia có một vị tông sư sẽ rất được tôn sùng, địa vị vô cùng cao quý, về phần sức mạnh của họ, tôi đã từng thấy một vị tông sư động thủ, rất là khủng bố” cô không bao giờ quên cảnh tượng đó, một lần nhìn thấy liền nhớ mãi.
“Vị tông sư kia có thể dùng khí giết người trong phạm vi 10 mét, tay không bắt đạn, còn có thể quét cả 10 vị võ sư đại thành cùng lúc, những người này rất ít xuất hiện, nhưng một khi đã hiện thế thì liền có phong ba nổi lên, tôi không biết có bao nhiêu người tồn tại, nhưng ở Việt Nam có 7 vị, được xưng là Thất Đại Tông Sư”
Việt nam có 7 vị tông sư, cũng chính là trụ cột của quốc gia. Đây cũng chính là bí mật quân sự, hèn gì không thể để cho nhiều người biết, đây là sơ có gián điệp nước ngoài.
Hơn nữa thời đại bây giờ cũng không giống như vẻ ngoài, bên trong nó xen lẫn nội chiến cùng ngoại chiến.
“Khoan đã, có chổ không hợp lý, nếu như tông sư mà cô nói vô địch như thế, tại sao lại chịu yên thân tại chổ?”
Trúc Thy hiểu Anh Kiệt muốn nói gì, lập tức cắt ngang giải thích:
“Đó là bởi vì họ vẫn ngại khoa học hiện đại, cho dù súng ống không làm gì được họ, thì vẫn còn hoả tiễn, bom nguyên tử, hạt nhân, có sự uy hiếp lớn đối với họ. Bất quá một quả bom cũng không thể tuỳ tiện mang ra, nếu sử dụng có thể làm hại hàng trăm người vô tội, mà tông sư cũng không muốn chết như vậy, nên họ đã lập ra một khế ước, không quản chuyện của nhau, tông sư chỉ cai quản ở thế giới ngầm!”
Nhất thời cô nhớ tới một chuyện, ngày xưa cụ Hùng từng kể qua, cảm thán
“Nếu như có mấy vị trong truyền thuyết kia thì may ra ngoại trừ bom nguyên tử, thì không có phải sợ…”
Còn có người được gọi là truyền thuyết? Tông sư có thể không sợ súng đạn, xứng được so sánh với Luyện Khí của tu chân giả, nếu người trong truyền thuyết mà cô ấy nói có thể chống đỡ đạn đạo, vậy có khi nào là một vị cường giả tương đương Nguyên Anh? Vậy thì cũng thật sự khủng bố đối với họ. Một vị Nguyên Anh a, có thể ngự kiếm phi hành, một kiếm tách núi, nếu như xuất hiện ở địa cầu thì thật sự có thể đứng trên toàn bộ nhân loại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!