Thiếu Tướng Ế Vợ
Chương 7
Trình Điện Điện nghĩ đến Trình Minh Dương. Ngày xưa thời còn đi học, rất nhiều bạn nữ trong lớp thích anh ta. Cô bạn ngồi cùng
bạn của Trình Điện Điện cũng thích Trình Minh Dương. Khi cô bạn đó tâm
sự bí mật này, Trình Điện Điện chỉ biết than vãn lại đụng trúng đối thủ.
Hàn Ích Dương trở thành đối tượng được đông đảo nữ sinh yêu thích cũng
không mấy khó hiểu. Giống như côn trùng định hướng theo ánh sáng thì
người ưu tú luôn là vầng hào quang chói mắt. Dù anh mặc đồng phục như
bao bạn bè, lên lớp như mọi người, học lý hóa như họ nhưng hào quang vẫn là hào quang.
Mỗi ngày ngoài việc chăm chỉ học tập, Dương Hân đều như một thám tử thần bí trong lớp. Cô ấy sẽ quan sát từng nữ sinh, quan sát họ mượn cớ tiếp cận Hàn Ích Dương. Dương Hân không thích giống họ nhưng ngày nào cô ấy cũng muốn tìm lý do đến gần Hàn Ích Dương.
Tuy nhiên, trong lớp lại có một người không giống bao bạn bè khác, người đó chính
là Khương Thiên Dung. Nếu Hàn Ích Dương là mặt trời sáng chói, thì Khương Thiên Dung là đóa hoa tường vi xinh đẹp sinh trưởng dưới ánh nắng.
Một chàng thiếu niên điển trai và một cô thiếu nữ xinh xắn, đến cả giáo viên cũng đùa giỡn ghép đôi cho họ.
Một lần trong tiết vật lý, giáo viên trẻ tuổi lướt nhìn hai cô cậu học trò
nổi bần bật trong lớp, “Nếu giáo viên chịu trách nhiệm tổ chức tiệc của
trường vào tháng sau là thầy, nhất định thầy sẽ kêu Khương Thiên Dung và Hàn Ích Dương đến tham gia.”
Mọi người trong lớp đều bàn tán sôi nổi, nhưng hai nhân vật chính không có phản ứng. Có điều khóe miệng Khương Thiên
Dung cong lên vẫn đập vào mắt Dương Hân. Dương Hân cảm thấy Khương Thiên Dung rất giả dối. Kể từ hôm đó, cô ấy bắt đầu ghét đóa hoa tường vi
sinh trưởng dưới ánh mặt trời này.
Nếu Khương Thiên Dung là hoa tường vi thì Dương Hân là gì? Chẳng lẽ là vật thể không xác định vĩnh viễn sống trong bí mật.
Kết thúc một học kỳ, thành tích học tập của Dương Hân tiến bộ vượt bậc.
Thầy chủ nhiệm vui vẻ trao bằng khen cho Dương Hân. Thầy chủ nhiệm là
người thích giảng đạo nên hai tiết học mỗi ngày, thầy đều dành phân nửa giáo dục tư tưởng học sinh.
Thầy chủ nhiệm khen ngợi Dương Hân nhiệt liệt. Để động viên Dương Hân, thầy
kể cho mọi người trong lớp về hoàn cảnh gia đình của cô ấy, còn đề nghị
nhà trường cấp học bổng.
Thầy chủ nhiệm vừa nói được phân nửa thì Dương Hân mạnh dạn đứng dậy, “Thưa
thầy, gia đình em không nghèo khó đến mức như vậy, em không cần học
bổng!”
Thầy chủ nhiệm đại khái biết mình đã vô ý xúc phạm tới lòng tự trọng của
Dương Hân, thầy bèn mỉm cười kêu cô ấy ngồi xuống, “Dù thế nào đi nữa,
Dương Hân cũng là tấm gương sáng của lớp chúng ta. Chúng ta phải noi
gương bạn ấy cố gắng phấn đấu.”
Dương Hân càng lúc càng nỗ lực học tập. Khi mọi người ra ngoài ăn cơm, Dương Hân vẫn cặm cụi học bài trên lớp.
Có một lần Hàn Ích Dương trực nhật. Anh nán lại lớp lau bảng. Sau khi anh lau xong cũng chỉ còn một mình Dương Hân trong lớp.
Anh thuận miệng hỏi cô, “Cậu không đi ăn à?”
Dương Hân vùi đầu giải bài tập, không trả lời Hàn Ích Dương.
Khóe miệng Hàn Ích Dương trĩu xuống. Khi anh định bước ra ngoài thì một
giọng nói cứng ngắc vang lên từ đằng sau, “Làm bài toán cuối chưa?”
Đây là giọng điệu gì? Cứng ngắc, nghiêm túc, còn loáng thoáng sắc lạnh như muốn giết người?
Đúng rồi, chính là giọng điệu đó! Hàn Ích Dương đột nhiên sản sinh ra kiểu ảo giác như vậy.
Anh sờ mũi, xoay người lại chỗ Dương Hân. Hàn Ích Dương cúi đầu nhìn bài
toán khó trước mặt cô, anh gợi ý sơ sơ, “Bài này cần dùng hàm số lượng
giác…”
Nhưng Hàn Ích Dương vừa nói thì một nam sinh gọi anh, “Ích Dương, sao cậu còn chưa đi ăn?”
“Ừ, đi ngay.” Hàn Ích Dương vội nói với Dương Hân, “Lát tôi quay lại nói tiếp với cậu.”
Có điều sau khi ăn trưa, cô văn bắt làm kiểm tra đột xuất, rồi đến hai tiết tiếng anh căng thẳng và cuối cùng là tiết thể dục… Tới tận tiết học cuối cùng, Hàn Ích Dương vẫn không gợi ý giải bài cho cô ấy. Dương Hân nghĩ chắc anh đã quên.
Thực ra Hàn Ích Dương không quên. Người có trí nhớ tốt như anh sao có thể
quên? Hàn Ích Dương cảm thấy cô nàng Dương Hân này hơi hung dữ. Tuy anh
không ngại giúp đỡ nhưng anh cũng không thích tốn thời gian làm chuyện
lấy lòng người khác.
***
Đối với tình cảm thầm mến của Dương Hân, Trình Điện Điện thấy mình cũng từng mến thầm ai đó như Dương Hân. Nhưng tình cảm thầm kín của cô lại mang một ý nghĩa
khác, nó giống như quãng thời gian mập mờ khó hiểu hơn là tình yêu thầm
kín trong lòng.
Trình Minh Dương mua đồ ăn sáng cho cô, cô cũng mua giò cháo quẩy cho anh ta
vào cuối tuần. Trình Minh Dương hưng phấn nhận cô làm em gái, cô cũng
ngọt ngào gọi anh ta là anh Trình. Trình Minh Dương mạo hiểm qua mặt cô
chủ nhiệm, quăng đáp án đề thi cho cô, cô cũng nghĩa hiệp làm môn tập
làm văn đau đầu giúp anh ta…
Trình Điện Điện từng nghĩ Trình Minh Dương cũng thích cô. Thời gian trôi qua, cảm nhận chủ quan này càng đánh lừa cô, khiến cô nhốt mình trong thế
giới ảo tưởng do bản thân xây lên.
Một chuyện nhỏ sẽ được cô phóng đại, một ảo giác đồng dạng nào đó sẽ được cô làm quá lên vô số lần, sau đó biến thành, “Đúng là anh thích cô”.
Có thể Trình Minh Dương đối xử với cô khác các nữ sinh khác nhưng như vậy
thì sao? Đó chỉ là trò chơi mập mờ do chàng thiếu niên lão luyện tình
trường đùa giỡn với cô.
***
Triệu Mẫn ở lại thành phố S ba ngày. Hôm cô ta trở về, cô ta ôm Trình Điện
Điện, cất giọng tiếc nuối, “Tiếc quá, không gặp được bạn trai của cậu.”
Trình Điện Điện cười cười, đưa hai hộp đông trùng hạ thảo đồng nghiệp mua
giúp cho Triệu Mẫn, “Mình gửi cái này cho cô chú. Mẫn Mẫn đưa giúp mình
nhé.”
“Cái này đắt tiền lắm” Triệu Mẫn nhìn hộp quà tặng, “Lần trước Minh Dương cũng mua cho ba mẹ mình, còn nhiều lắm dùng chưa hết.”
Nụ cười của Trình Điện Điện hơi cứng lại, cô tỏ vẻ thoải mái, “Trình Minh
Dương là Trình Minh Dương, mình là mình. Lẽ nào cô chú có con rể thì
không cần mình hiếu thảo?”
“Được rồi, có cô con gái nuôi như cậu, mình cũng bớt lo lắng phần nào cho ba
mẹ.” Triệu Mẫn nhận thuốc bổ đưa cho Trình Minh Dương, cô ta lại nói
tiếp đề tài trước đó, “Lần sau có dịp không được từ chối mình. Cậu phải
dẫn bạn trai đến cho mình gặp. Tới khi ấy, mình và Minh Dương sẽ làm chủ chiêu đãi bạn trai của cậu.”
Trình Điện Điện cười chúm chím, gật đầu vui vẻ với cô ta.
Vẻ mặt Trình Minh Dương vẫn lạnh đạm như thường lệ. Thỉnh thoảng Triệu Mẫn nói chuyện, anh ta sẽ góp vào vài câu, đúng chuẩn của một người bạn
trai nho nhã lịch sự.
Điện thoại của Trình Minh Dương đổ chuông. Anh ta ra một góc khác nghe máy.
Triệu Mẫn bịn rịn nắm tay Trình Điện Điện, “Mình rất nhớ chúng ta của ngày xưa.”
“Bây giờ không tốt ư?” Trình Điện Điện nửa đùa nửa thật, mắt cô sáng như ánh sao, “Nhớ ngày xưa…”
Triệu Mẫn cuống quýt che giấu vẻ lúng túng, “Ý mình là mình nhớ đến năm tháng thanh xuân tươi đẹp trước đây, không phải là…”
Trình Điện Điện cười, “Vừa nãy mình định đùa thôi.”
Nói về khoảng đùa giỡn, không ai lợi hại hơn Triệu Mẫn. Cô ta từng kể hết
mọi chuyện Trình Điện Điện viết trong nhật ký cho người khác nghe. Sau
đó cô ta kêu cô ta chỉ vui đùa một chút mà thôi.
Nhật ký là nơi chứa đựng toàn bộ tình cảm thầm kín và bí mật của cô. Những tâm tư kín đáo của cô trở thành đề tài chuyện trò cho Triệu Mẫn, truyền tới tai Trình Minh Dương. Trình Minh Dương chạy tới hỏi cô có thật hay không.
Năm cấp ba, Triệu Mẫn học khác lớp với cô. Sau khi vào đại học, cô ta trở
thành bạn gái của Trình Minh Dương. Vào ngày tốt nghiệp, Triệu Mẫn uống
hơi say, cô ta hát một bài khá nổi tiếng và thịnh hành vào thời đó.
Trình Điện Điện không nhớ tên bài hát nhưng trong đó có câu: “Cám ơn
trời, cám ơn đất, cám ơn số phận đã cho chúng ta quen nhau…”
Lúc Triệu Mẫn hát bài này, cô đang vùi người vào ghế sô pha ở KTV nghĩ thầm, “Số phận đối đãi với Triệu Mẫn thật tốt.”
Triệu Mẫn và Trình Minh Dương học đại học cùng một thành phố, còn cô lại chọn trường nằm ở phương bắc xa xôi.
Có lần Trình Minh Dương tới trường của Trình Điện Điện. Mới sáng sớm anh ta đã ở dưới ký túc xá gọi cô xuống.
Trình Điện Điện không kịp chải đầu, cô lật đật chạy xuống hỏi anh ta, “Triệu Mẫn đâu, không đến cùng anh ư?”
Trình Minh Dương cắm tay vào túi quần, anh ta nhíu mày nói với cô, “Trình Điện Điện, chẳng lẽ em không biết tôi và Triệu Mẫn đã chia tay.”
Trình Điện Điện không biết Trình Minh Dương tới trường cô làm gì. Ban ngày cô vẫn đến giảng đường ngồi học như thường lệ. Sau giờ học, cô thấy Trình Minh Dương đợi mình bên ngoài. Cô hỏi anh ta không cần đi học sao, anh ta kêu đã xin phép nghỉ học. Cuối cùng cô không kìm được, bèn hỏi anh ta tới đây làm gì.
Trình Minh Dương chụp một con muỗi bay trước mặt Trình Điện Điện, “Có muỗi.”
Trình Điện Điện nổi cáu với anh ta.
Trình Minh Dương lại xòe bàn tay cho cô xem con muỗi, “Không lừa em đâu.”
Trình Minh Dương nói với giọng điệu hết sức sinh động. Trình Điện Điện bán
tin bán nghi ngẩng đầu lên nhìn. Trình Minh Dương lại ôm lấy mặt cô, anh ta hỏi…
“Điện Điện, em hỏi anh tới đây làm gì, anh sẽ nói em biết lý do. Chúng ta quen nhau đi, Điện Điện.”
Trình Điện Điện là một người trọng sĩ diện. Cô coi trọng thể diện của mình
hơn tình yêu. Khi ấy cô còn thích Trình Minh Dương nhưng tại sao cô từ
chối anh ta? Tại sao cô không đáp lại anh ta?
Trình Điện Điện vừa như chăm chú vừa như nói đùa, “Em sợ mẹ em giết em, nói em cướp bạn trai của Mẫn Mẫn.”
Cô dừng một chút rồi nói tiếp, “Kỳ thực em không quá thích anh, Trình Minh Dương. Em không thích đến mức có thể liều lĩnh vì anh, không thích đến
mức để nó biến thành tình yêu. Nếu anh quen em trước khi anh đến với Mẫn Mẫn, em sẽ đồng ý. Biết đâu khi ấy chúng ta sẽ quen nhau bền lâu. Nhưng chuyện anh hỏi em lúc này chỉ là một sự hiếu kỳ, một suy nghĩ vẩn vơ trong
lòng anh. Tại sao em phải giúp anh hoàn thành suy nghĩ vớ vẩn đó? Vả lại em không muốn tình cảm thầm mến của em thành hiện thực. Em sẽ giữ nó ở
một góc trong tim, biến nó thành hồi ức tươi đẹp và không phai nhòa theo thời gian.”
Nghe xong điện thoại, sắc mặt của Trình Minh Dương không tốt mấy, anh ta tới bên Triệu Mẫn, đặt tay lên vai cô ta. Anh ta trầm mặc vài giây rồi lên
tiếng, “Mẫn Mẫn, ba em vừa gọi cho anh. Ba em nói mẹ em…”
***
Buổi tối, Trình Điện Điện nhận được điện thoại của bà Trình.
Bà Trình kể cô nghe tình trạng của mẹ Triệu Mẫn, mắng cô vô tâm. Bà mắng cô vô tâm là vì cô không cùng về với Triệu Mẫn.
Trình Điện Điện mệt mỏi đáp lời, “Mẹ, không phải muốn mua vé máy bay là mua ngay được…”
Bà Trình im lặng rồi bỗng chạm trúng dây thần kinh nào đó, giọng bà đột
nhiên buồn bã, “Trên đời này có nhiều chuyện ngoài ý muốn. Điện Điện,
nếu sau này mẹ gặp chuyện không may, sẽ không còn ai hối con kết hôn,
con phải…”
“Sặc!” Trình Điện Điện buột miệng la bà Trình, “Mẹ nói chuyện dễ nghe hơn được không? Mẹ là người lớn, trước khi nói chuyện có thể suy nghĩ kỹ không?”
Bà Trình tủi thân, nói qua loa về bà Triệu rồi cúp máy.
Mấy ngày trước, Triệu Mẫn vừa thuê một người giúp việc đến chăm sóc ba mẹ.
Bà Triệu không chú ý giẫm xuống sàn nhà ướt sũng mà người giúp việc vừa
lau nên trượt chân, ngã lăn xuống cầu thang. Bà bất tỉnh, hiện đang nằm theo dõi trong phòng hồi sức cấp.
Bà Trình nói, người lớn tuổi bất cẩn té một cái là mất nửa cái mạng.
Ngày hôm sau, Trình Điện Điện đang làm việc thì ba gọi cho cô. Cô hỏi ba có cần về nhà hay không.
Ông Trình nói thẳng, “Người té không phải ba mẹ con, con về làm gì? Nhà người ta neo đơn, không có con cái chăm sóc cho à?”
Trình Điện Điện ghé sát vào góc phòng làm việc, cô nói nhỏ, “Vậy ba phải giải thích cho mẹ dùm con, không thôi mẹ càm ràm con đấy.”
“Biết rồi!” Ông Trình nói, “Điện Điện, nếu con muốn về thăm thì đợi cô Triệu ổn định hơn đã. Bây giờ, cô Triệu bị gì cũng không đến
phiên con quan tâm. Con cứ chờ cô Triệu ra khỏi phòng hồi sức cấp cứu
rồi về.”
Trình Điện Điện nói “Dạ” một tiếng. Cô hỏi ba ăn gì hay chưa.
Ông Trình trong điện thoại làm nũng, “Ăn thì ăn rồi, nhưng không có con gái bên cạnh ăn gì cũng không ngon.”
Trình Điện Điện, “Vậy hôm nào con về sẽ ăn với ba.”
“Thật không?”
“Dĩ nhiên, con là đứa con hiếu thảo cơ mà.”
Hôm qua, Trình Điện Điện canh giờ Triệu Mẫn xuống máy bay, gọi cho cô ta hai lần nhưng không ai nghe máy. Bà Trình nói Mẫn Mẫn không có tâm trạng nghe
điện thoại. Trình Điện Điện nghe lời ông Trình, không về thăm bà Triệu.
Quyết định như vậy, cô cũng không tiếp tục gọi điện thoại, mà có gọi
cũng không biết nói gì.
Buổi trưa cô và đồng nghiệp đang cùng ăn cơm, Triệu Mẫn gọi lại cho cô.
Trình Điện Điện nghe máy nhưng điện thoại truyền đến giọng nói của Trình Minh Dương.
Trình Minh Dương báo bà Triệu làm phẫu thuật, đã qua khỏi cơn nguy hiểm.
Trình Điện Điện thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì mừng quá.”
Trình Minh Dương chợt lặng thinh, không nói tiếng nào. Trình Điện Điện cũng không nói chuyện. Cô định cúp máy, Trình Minh Dương lại cất tiếng, “Điện Điện…”
Trình Điện Điện vờ như không nghe thấy, cô nhấn nút tắt điện thoại.
***
Tối nay, Trình Điện Điện đến nhà của cô họ ở thành phố S ăn cơm. Dượng của
Trình Điện Điện làm chức cao ở một công ty chứng khoán. Cô họ là người
Lộc Kiều. Sau khi đám cưới với dượng, cô họ và dượng đến đây sinh sống. Em họ của Trình Điện Điện là sinh viên đại học. Khi Trình Điện Điện đến,
em họ cô đang trốn trong phòng lén gọi điện thoại cho bạn.
Buổi tối, cô họ làm vài món đặc sản của thành phố S, Trình Điện Điện vừa ăn
vừa khen, “Cô nấu đặc sản của thành phố S còn ngon hơn cả đầu bếp.”
Cô họ mỉm cười nhìn Trình Điện Điện, bà đột nhiên hỏi, “Điện Điện, con thấy đàn ông ở thành phố S thế nào?”
Trình Điện Điện nhạy cảm biết cô họ sắp nói chuyện gì. Cô lập tức nói sang
chuyện khác, cô quay đầu hỏi em họ, “Dạo này em đang làm gì? Hồi trước,
em bảo với chị là muốn đến tòa soạn thực tập, chị đã hỏi chủ biên cho
em. Chủ biên đồng ý…”
“Điện Điện, tới lúc con phải tìm một người đàn ông cho mình rồi.” Cô họ cắt ngang lời Trình Điện Điện.
Trình Điện Điện thở dài, “Con thấy đàn ông ở thành phố S nam không ra nam nữ không ra nữ.”
Mắt cô họ đột nhiên sáng lấp lánh, “Cô đảm bảo người này đàn ông 100%.”
Không phải Trình Điện Điện chưa từng đi coi mắt. Khi ở Lộc Kiều, cô đã đi coi mắt vài lần, tới tận lúc ở thành phố S cô cũng thử qua. Đôi khi coi mắt cũng giống như một trận chiến tâm lý giữa nam và nữ.
Trình Điện Điện không ngờ mình sẽ gặp lại Hàn Ích Dương qua kiểu quen biết quê mùa này.
Thấy người đến là Hàn Ích Dương, cô vội vã đứng dậy, khúm na khúm núm chào anh, “Chào… thủ trưởng.”
“Chào.” Hàn Ích Dương ngồi vào chỗ đối diện Trình Điện Điện. Anh ngước lên thì ngớ người nhìn cô, “Cô Trình không ngồi ư?”
Trình Điện Điện lắc đầu lia lịa, vịn tay ghế ngồi xuống.
Hàn Ích Dương không bận quân phục. Anh mặc áo thun trắng, quần tây màu tối. Nếu cô không biết năm tốt nghiệp của Hàn Ích Dương, cô thật sự sẽ nghĩ
anh chỉ vừa ba mươi.
“Uống gì?”
“Uống gì…” Trình Điện Điện vô thức lặp lại câu hỏi của Hàn Ích Dương. Trình Điện Điện sực phát hiện mình hơi ngốc nghếch, cô nhếch miệng thay đổi
giọng điệu tức khắc, “Uống gì cũng được. Em muốn uống hồng trà.”
“Muốn ăn gì?”
Trình Điện Điện khẩn trương toát mồ hôi, “Gì cũng được.”
“Cô Trình.”
Trình Điện Điện nhướng mắt, “Dạ.”
Hàn Ích Dương mỉm cười, đặt thực đơn xuống bàn, “Lúc này, tôi không phải
thủ trưởng. Tôi chỉ là đối tượng cô đi coi mắt mà thôi.”
“Em biết.” Trình Điện Điện nói lí nhí.
Hàn Ích Dương, “Vì vậy… cô đừng khẩn trương.”
Trình Điện Điện cười gượng, “Nếu anh không một tiếng cô Trình hai tiếng cô Trình, em sẽ không khẩn trương.”
“Được.” Hàn Ích Dương trả lời. Anh đưa thực đơn cho cô, “Em chọn món đi, Điện Điện.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!