Tà Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân - Chương 17: Ngày đại cát
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Tà Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân


Chương 17: Ngày đại cát


Trần Lương lấy 4010 điểm cống hiến từ Tuyết Hoa, nàng mới dùng 320 điểm cho tu luyện.

Cả đám người kéo nhau đến võ đài thách đấu, ở đây có sẵn Quan Phán Xử làm chứng và phân xử theo luật. Thủ tục trước khi lên võ đài là đặt vật cược cho Quan Phán Xử cầm, tránh bị thua rồi chây ỳ không trả. Tiếp theo là kiểm tra cảnh giới. Trần Lương truyền nguyên khí vào Thị Thấu Cầu, hiển thị ra kết quả Vạn Nhiên cảnh giới. Thị Thấu Cầu chỉ có thể xác định đại cảnh giới, còn tiểu cảnh giới sơ, trung, hậu, đại viên mãn thì không biết.

Ngũ Hổ hùng hổ tiến vào võ đài, thập phần khí khái, hào quang vạn trượng. Hắn là một trong những người bị Trần Lương dùng trận pháp cướp cờ trong vòng thi thứ 3. Vất vả lắm hắn mới hồi phục để cướp lại 3 cây cờ từ thí sinh khác. Hắn cũng như nhiều người khác tự cho rằng Trần Lương đúng là Trần Lương rất có thiên phú trong trận pháp, vì thế võ đạo tự nhiên là thụt lùi không bằng ai. Vì vậy hắn rất tự tin vào cuộc so tài này.

Bên dưới võ đài, Nhữ Yên đứng quan sát như một đóa hoa lạnh lùng.

“Thách đấu đồng môn, điểm đến là dừng, nghiêm cấm sát hại” Quan Phán Xử nói to.

Trận đất bắt đầu, Trần Lương vận chuyển nguyên khí bao bọc toàn thân cùng Bá Vương Thương, tư thế chiến đấu nghiêm túc như lâm đại địch. Ngũ Hổ cười gằn, hắn vận chuyển nguyên khí tập trung vào thanh đao của mình rồi xông lên, muốn tốc chiến tốc thắng giành vinh quang trước mỹ nhân.

Có điều cuộc chiến không như ý muốn của Ngũ Hổ. 2 đối thủ tấn công, phòng thủ rất gay cấn. Thương pháp của Trần Lương chỉ sử dụng 3 thức cơ bản, đâm, chém, chặt nhưng cũng khiến Ngũ Hổ rất khó phản công, rất khó tung hết sức lực. Hắn cảm thấy rất bực mình bị 1 tên trận pháp sư cầm chân trong đấu võ.

Trong một lúc sơ sảy, thương của Trần Lương đã giơ vào yết hầu Ngũ Hổ. Một khăc thời gian này, không gian như đóng băng, không một tiếng động. Quan Phán Xử hô to

“Kết thúc trận đấu, Trần Lương thắng cuộc”

Phía dưới bắt đầu rộ lên hàng loạt âm thanh

“Tên Ngũ Hổ ngu đần làm gì trên võ đài vậy”

“Chúng ta bị Ngũ Hổ lừa rồi. Hắn với Trần Lương hợp tác lấy điểm cống hiến của chúng ta”

“Đả đảo, trả lại điểm cống hiến”

Ngũ Hổ quả thực khóc không ra tiếng. Hắn cũng không hiểu sao mình lại thua. Đối thủ cũng không dùng võ kỹ cao cấp gì, nguyên khí thể hiện ra cũng không hơn hắn.

Ngũ Hổ đi xuống võ đài, mặt cúi gắm. Hắn đang cảm nhận được vô số ánh mắt, vô số sát khí hướng tới hắn.

“Thực ra tiểu cảnh giới của ta là Vạn Nhiên hậu kỳ, cao hơn ngươi nên mới thắng. Ngươi cũng không cần tự trách thực lực bản thân, chỉ trách ngươi không nắm rõ tu vi của ta mà dám thách đấu thôi” Trần Lương giọng an ủi Ngũ Hổ.

“Được rồi, cuộc vui kết thúc. Tuyết Hoa hôm nay xuống Thiên Khung Thành tìm quán ăn ngon nhất ăn mừng” Trần Lương cười nói đi xuống võ đài

“Đợi đã, ta thách đấu ngươi 1000 điểm cống hiến” Một âm thanh vang lên

“Ngươi tu vi gì” Trần Lương quay ra hỏi

“Vạn Nhiên cảnh giới hậu kỳ. Sao ngươi không dám thi đấu với người ngang cấp tiểu cảnh giới với ngươi phải không?” Tên kia khích tưởng.

“Không phải ta không dám, nhưng 1000 quá ít. Ta thách đấu 2 vạn điểm cống hiến”

“2 vạn! ta kiếm đâu ra 2 vạn?”

“Bổn đại gia không đấu với kẻ ăn mày như ngươi. Kiếm đủ 2 vạn rồi đấu” Trần Lương nói xong quay người rời đi

“Ta nguyện ủng hộ 200 tinh thạch cấp 1 vào tiền đặt cược của Phi Tiên công tử” Nhữ Yên bỗng cất tiếng nói. Theo quy ước bất thành văn thì 1 tinh thạch cấp 1 sẽ tương đương với 5 điểm cống hiến.

Phi Tiên vốn là một thiên tài kiếm đạo tại Hỏa Diễm Quốc, đã gia nhập Thiên Khung Phái 3 năm trước. Nhữ Yên và Phi Tiên đã từng nhiều lần giao chiêu, học hỏi lẫn nhau kiếm pháp. 2 người giao tình coi như không tệ.

“Ta ủng hộ 5000 điểm cống hiến” Một giọng nói khác vang lên, bắt nguồn từ một nam tử tuấn mỹ. Hắn đã gia nhập Thiên Khung Phái 6 năm trước, võ đạo không tính là đỉnh cao, nhưng cũng không kém, được rất nhiều thiếu nữ ái mộ nhờ vẻ hào hoa lãng tử.

Hắn là một trong những người theo đuổi Nhữ Yên nhiệt tình nhất. Hiện giờ lấy ra tất cả tích trữ của hắn để làm vui lòng người đẹp. Quan trọng hơn, hắn tin tưởng Phi Tiên có thể chiến thắng trận pháp sư kia. Hắn là Vạn Nhiên đại viên mãn từng giao đấu với Phi Tiên cách đây không lâu, cuối cùng 2 bên hòa chiến. Vừa có được thêm 5000 điểm cống hiến, vừa có được lòng người đẹp, tội gì không làm.

Có 2 người mở đường, hàng loạt tiếng nói lại vang lên. Từng người một bước lên đặt đồ vật cá cược của mình lên đó.

Trần Lương đặt lại lệnh bài vào chỗ của Quan Phán Xử rồi lên đài. Phi Tiên bước đến kiểm tra tu vi rồi cũng bước lên.

“Tiểu tử, đặt cược quá lớn, nếu ta có lỡ tay tiễn ngươi xuống hoàng tuyền cũng chớ trách ta. Nếu ngươi nhận thua bây giờ còn kịp” Phi Tiên nói. Ban đầu hắn muốn nhục mạ đồng thời phế bỏ tứ chi của Trần Lương. Nhưng hiện giờ tiền đặt cược quá lớn, cũng khiến Trần Lương thương gân động cốt, thế là đủ nhục mạ, đủ tổn thương đối thủ rồi. Phi Tiên đề phòng lật thuyền trong mương nên đưa ra lời đe dọa.

“Nói nhiều, đã lên thì đấu đi” Trần Lương lại mang thương lên triển khai. Nguyên khí vẫn là điều động bao phủ toàn thân và Bá Vương Thương. Có điều đối thủ lần này quả thực không kém, khiến Trần Lương phải triển khai võ kỹ tấn công.

Phi tiên đến giờ đã hiểu nỗi khổ của Ngũ Hổ. Tên Trần Lương này võ đạo thật không tầm thường khiến hắn cũng phải dốc toàn lực ứng phó.

“Khi nãy hắn đấu với Ngũ Hổ chắc chắn là giả yếu. Tên cáo già” Phi Tiên thầm mắng.

“Nhất thức Vệ Nguyệt” Phi Tiên hét lớn, hai tay giơ kiếm lên cao chém thẳng xuống 1 đường. Không khí như bị dạt sang 2 bên. Kiếm khí mạnh mẽ chém xuống Trần Lương.

Trần Lương giơ thương lên đỡ, vất vả lùi lại 3 bước.

“Nhị thức Hàng Thiên Bồng” Phi Tiên lộn 1 vòng chém xuống, 2 luồng kiếm khí lao về phía Trần Lương, mỗi luồng đều có sức công phá gấp đôi Vệ Nguyệt.

“Thương Phá Sơn” Trần Lương cũng hét lên chém xuống 1 thương. Một luồng nguyên khí hắc sắc từ thương lao ra. Trên đường đi của nó, linh khí chuyển động hỗn loạn. Hắc sắc khí va chạm vào 2 luồng kiếm khí nhưng không có vụ nổ nào xảy ra, hắc sắc khí hấp thu mạnh mẽ một phần kiếm khí đồng thời phá tan khí còn dư và lao về phía Phi Tiên đang ở trên không trung.

Phi Tiên vội vận chuyển nguyên khí đón đỡ. Đỡ đòn thành công, Phi Tiên không bị thương, có điều hắn đã bị đánh bay ra khỏi võ đài

Trần Lương dựng thương đứng vững. Hắn thở hồng hộc như khí lực đã cạn sạch.

“May quá, trời thương người tốt” Trần Lương cười nói nhẹ

“Trần Lương giành chiến thắng” Quan Phán Xử hô to. Hắn cũng đã có phần thở mạnh rồi. Mấy năm tích cóp của hắn cũng không bằng Trần Lương kiếm cơm một ngày a.

Trần Lương chầm chậm đi xuống võ đài, Tuyết Hoa chạy lại đỡ hắn. Trần Lương tiếp nhận 200 tinh thạch cấp 1 cùng 19000 điểm cống hiến của đợt thách đấu thứ 2 dưới ánh mắt đầy sát khí của những người xung quanh. Tổng cộng trong lệnh bài của hắn lúc này có gần 4 vạn điểm cống hiến.

Nghĩ đến số điểm cống hiến, Trần Lương không nhịn được mà cười lớn. Hắn cười đến độ đứng không vững, phải ngồi xuống cười.

Phi Tiên lúc này đã không còn mặt mũi ở lại, hắn phải trốn đi giống như Ngũ Hổ. Hắn đang bị mọi người nhìn bằng ánh mắt giống như lúc nãy hắn nhìn Ngũ Hổ.

Nhữ Yên cũng sa sầm mặt mày. 200 tinh thạch cấp 1 gần như là toàn bộ số tinh thạch nàng có, được phụ thân cho để phòng thân.

Nhìn thấy Trần Lương cười mãi không thôi, một thanh niên mặt mày tối sầm nói

“Tiểu tử chớ đắc ý. Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Ta sẽ chống mắt xem mạng ngươi giữ được bao lâu”

“Vậy ngươi nên để hoài bích lớn một chút đi, như này còn nhỏ lắm” Trần Lương giơ lệnh bài lên cười mỉa mai.

“Tiểu tử, có muốn đấu với ta một trận?” Một người trẻ tuổi lên tiếng. Người này khí độ phi phàm, sau lưng mang một trường thương khắc hình thanh long bay lượn cửu thiên trên cán thương.

Hắn vừa nói ra, mọi người quay lại nhìn, rất nhiều người nhận ra hắn. Bởi đây chính là Quan Vân Long, quán quân vô địch giải Sơ Niên 3 tháng trước

ở Thiên Khung Phái, hàng năm đều có các cuộc thi đấu võ khen thưởng người tài theo các lứa tuổi, Sơ Niên dành cho các đệ tử có tuổi từ 25 trở xuống, Trung Niên là 26 đến 35 tuổi, Cao Niên là trên 35 – 50 tuổi. Quan Vân Long năm nay 22 tuổi, Vạn Nhiên đại viên mãn, binh khí là Thanh Long Thương.

“Ta không quan tâm đến xung đột giữa ngươi và Hỏa Diệm Quốc. Ta chỉ muốn thách đấu với 1 võ giả dùng thương như ngươi” Quan Vân Long lên tiếng.

“Còn ta thì không làm gì không có lợi. Ngươi có 4 vạn điểm cống hiến thì ta đấu với ngươi” Trần Lương nói. Tuổi của hắn rồi còn ganh đo làm gì với lũ vãn bối này.

Quan Vân Long trầm ngâm 1 lúc liền chắp tay nói lớn:

“Các vị huynh đệ, Quan Vân Long ta là vô địch giải Sơ Niên nửa năm trước. Tại hạ xin đảm bảo dốc toàn bộ thực lực giúp mọi người gỡ lại vốn. Ta tự tin vô địch cùng cảnh giới, rất mong các vị huynh đệ đồng lòng góp sức cùng ta”

“Được lắm, ta tin tưởng Quan đệ” một vị sư huynh có tu vi Tiên Linh cảnh lên tiếng “Ta góp 4000 điểm cống hiến”

“Ta cũng tin tưởng Quan đệ, ta góp 5000 điểm cống hiến”

“Ta 4000 điểm cống hiến”

Lúc này những người ủng hộ Nhữ Yên không còn lên tiếng nữa, bọn hắn đã thua sạch túi tiền. Giờ vụ thách đấu đã được nâng tầm cao hơn, các đệ tử khóa trước cũng hào hứng tham gia, thậm chí còn có 1 đệ tử lâu năm, tu vi Cự Linh cảnh cũng góp 1 vạn điểm cống hiến tham gia náo nhiệt.

“Đa tạ các sư huynh ưu ái, đệ xin được dốc toàn bộ vốn liếng cho vụ thách đấu này” Quan Vân Long chắp tay cảm tạ rồi nhảy lên võ đài

“Hiện giờ ngươi còn muốn từ chối không?” Quan Vân Long hướng Trần Lương hỏi

“Tiền đưa tới tay, ta tất nhiên vui mừng nhận lời” Trần Lương mỉm cười nói. Trận chiến này chắc sẽ không dễ dàng chiến thắng, nhưng hắn rất tự tin vào bản thân.

“Ta cho ngươi nửa canh giờ hồi phục” Quan Vân Long nói. Hắn trước giờ đều sống ngay thẳng, không tham gia tranh đấu mờ ám.

“Hay lắm, quả không hổ danh Quan sư đệ nổi tiếng một thân hạo nhiên chính khí” Một sư huynh giơ ngón cái về phía võ đài

“Không cần, đánh luôn ta còn đi ăn cơm” Trần Lương hời hợt nói. 2 trận vừa nãy hắn chỉ giả vờ để lấy tiền thiên hạ, nào có ra sức gì mà mệt.

“Trận thách đấu giữa Quan Vân Long và Trần Lương, bắt đầu” Quan Phán Xử hô to, hắn cũng rất mong đợi màn so tài này.

Trần Lương súc thương thủ thế, trận này hắn không dám khinh suất. Đối thủ lần này không tồi a.

“Đỡ của ta một thương” Quan Vân Long tiến lên trước, hắn vung thật mạnh thương chém xuống. Đây là một võ kỹ Phàm cấp thượng đẳng, tên là Tam Chi Long, như ẩn như hiện có 3 long thủ mở rộng miệng xuống đớp con mồi.

Trần Lương sử dụng Thương Tam Phong quét thương từ dưới đất lên đón đỡ, nguyên khí cực kỳ nồng hậu. Lúc này hắn không còn tỏa ra nguyên khí yếu ớt bao bọc toàn thân nữa, mà là vận chuyển nguyên khí di chuyển cực nhanh tới những bộ phận cần thiết. Nguyên khí bao ngoài lưỡi của Bá Vương Thương nồng đậm như hóa thành thực chất.

Trần Lương liên tục thi triển Thương Phá Sơn, Thương Vô Thủy, Thương Tam Phong kết hợp với bộ pháp Lưu Thủy Hành Vân, võ kỹ thân pháp phàm cấp thượng đẳng, tấn công về phía Quan Vân Long. Tốc độ tấn công của hắn lúc này nhanh vô cùng, quả thực khác một trời một vực so với 2 trận trước. Khí thế lúc này cũng như thoát thai hoàn cốt, có thể khiến cho đối thủ ý chí yếu tinh thần sụp đổ. Từng luồng nguyên khí sắc bén bay về phía đối thủ. Mỗi đòn tấn công đều cực kỳ chuẩn xác, đúng lực. Cơ thể vận động không hề có nửa động tác thừa.

Nếu không phải mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào Trần Lương từ trận đầu đến giờ, khẳng định sẽ cho rằng có người giả mạo Trần Lương lên sân thi đấu.

Lúc này mọi người phía dưới mới lặng như tờ. Ai đó mới thốt lên 1 câu nói là suy nghĩ chung của mọi người

“Tất cả chúng ta bị lừa rồi, tên này giả heo ăn thịt hổ”

“Yêu nghiệt, tên này quá yêu nghiệt, trận pháp sư thiên tài, võ đạo thiên tài, ai có thể tranh phong” Một người khác cảm thán nói ra.

Ánh mắt của tất cả đều tập trung vào trận chiến giữa 2 cao thủ trên võ đài. Ngay cả các đệ tử khóa trước cũng nghiêm túc đứng quan sát.

Thực ra Trần Lương chưa vận dụng toàn lực. Hắn thật hiếm mới có thể giao chiến với 1 cao thủ thương pháp, nên tận dụng để rèn luyện thêm thực chiến thương pháp của mình.

“Thật mở rộng tầm mắt, võ kỹ thương pháp, bộ pháp của 2 người đều là phàm nhân thượng đẳng. Nguyên khí vận chuyển chính xác, không có điểm lãng phí. Tấn công, phòng thủ đều kín kẽ. Khả năng phán đoán, kỹ năng ứng phó đều hơn ta” Một Tiên Linh võ giả bình luận.

“Không hổ danh là Đệ nhất bảng Sơ Niên, thật tốt một đối thủ” Trần Lương nghĩ thầm

Kiếp này, lần đầu tiên Trần Lương gặp được đối thủ dùng thương đẳng cấp gần ngang với mình, vì vậy hắn rất vui mừng dùng Quan Vân Long làm đá mài đao. Các loại võ kỹ được sử ra luân phiên, luân phiên tựa như nước chảy mây trôi

“Thống khoái, thống khoái, tiếp ta một chiêu Thông Bội Phá” Quan Vân Long hét lớn

Nghe tên võ kỹ, các đệ tử càng chăm chú hơn. Đây là tuyệt chiêu thành danh của Quan Vân Long. Chưa từng có người cùng cảnh giới đỡ được chiêu này của hắn.

Quan Vân Long 2 chân thủ vững, 2 tay cầm chặt cán thương, gân xanh nổi lên, thương rung bần bật. Hắn dồn toàn bộ khí lực vào một thức Thông Bội Phá này.

Súc lực xong, Quan Vân Long chân sau bước lên 1 bước, tay trái thả ra, tay phải cầm thương đâm mạnh. Nguyên khí cực tốc vận chuyển từ từ phôi tinh linh lên đến cánh tay rồi truyền dọc theo trường thương. Điểm đặc biệt của võ kỹ này là khi đối thủ đỡ lấy mũi thương cũng là lúc nguyên khí lao ra khỏi thương, xuyên qua vật cản tấn công đối thủ. Một võ kỹ rất khó đối phó.

Trong lúc đó, Trần Lương cũng tương tự đứng dáng y như Quan Vân Long. Hắn biết lần này sẽ là tuyệt kỹ mạnh nhất của đối phương nên cũng chuẩn bị một kích Thương Vô Thủy đáp lại.

Hai thương sử ra, mũi thương như hai viên lưu tinh va chạm vào nhau tạo ra một tiếng động vang trời kèm sóng xung kích đẩy 2 người ra xa. Thương trong tay Quan Vân Long văng ra khỏi khán đài. Thương của Trần Lương vẫn dính chặt vào 2 tay hắn.

“Ta thua tâm phục khẩu phục. Hẹn tái chiến lại với ngươi tại Tiên Linh cảnh giới” Quan Vân Long nhặt thương rời đi. Hắn nắm được thì thả được. Con đường võ đạo trải dài thi đấu, chém giết, có ai là toàn thắng không thua. Ngã ở đâu, đứng dậy ở đấy tiếp tục bước đi, đó mới là đạo tâm cần có của võ giả đỉnh cao.

“Tốt một đối thủ” Trần Lương rất hài lòng cho trận chiến này.

Trần Lương đi thu thập tiền đặt cược. Lúc này đã không còn ai nói gì, càng không có người dám đứng ra khiêu chiến Trần Lương. Hóa tam ba bận, Trần Lương đã lừa bọn họ 3 lần, vét sạch túi tiền của đa số người ở đây, ai còn có thể nói được gì.

Trần Lương kiểm kê lại chiến lợi phẩm, tổng cộng thu được gần 7 vạn điểm cống hiến cùng 200 tinh thạch cấp 1.

“Thật là một ngày đại cát đại lợi” Trần Lương đã không thể che giấu được niềm vui của hắn lúc này. Nếu mặt hắn có thể tỏa sáng thì sẽ làm mù mắt hết mọi người ở đây.

Sau 1 ngày, danh tiếng thiên tài trận pháp, thiên tài võ đạo của Trần Lương đã lan khắp Thiên Khung Phái.

Trần Lương trả lại cho Tuyết Hoa 4000 điểm cống hiến rồi cùng đi thưởng thức bữa trưa tại Hồng túy lầu, có đặc sản là thịt yêu thú cấp 3, rất thơm ngon.

Sau bữa ăn vui vẻ, Tuyết Hoa trở lại tháp tu luyện còn Trần Lương đi tới Bảo Phòng để xem với 7 vạn điểm cống hiến thì có thể đổi được bảo vật gì không.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN