Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế


Chương 19


Người phụ nữ đưa họ đi thử kính họ Mai, cô nói cho mấy người họ kêu cô trợ lý Mai là được.

Khương Lê trước hết cười ra tiếng, nhỏ giọng cùng Hoàng Đại Đại nói chuyện, “Trợ lý Mai, không trợ lý *, tên này nghe thật buồn cười a!”

*từ Mai [梅] đồng âm với từ không [没]

Hoàng Đại Đại vốn dĩ cảm thấy không có gì, bị Khương Lê nói như vậy, ngược lại muốn cười.

Hai người ai cũng không có phát hiện, sau khi Khương Lê nói chuyện, trợ lý Mai đã nhíu mi.

Trợ lý Mai để mọi người ở bên ngoài ngồi chờ một chút,  cô đi nói một tiếng với đạo diễn Lương.

Sáu người trên mặt đều mỉm cười, rốt cuộc ai cũng không biết trợ lý Mai và đạo diễn Lương là quan hệ gì, nếu là không cẩn thận đắc tội người ta, thì phải làm thế nào?

Sau khi trợ lý Mai đi vào, liền đóng cửa phòng 6303 lại.

Mấy người trong phòng nghe thấy tiếng vang, sôi nổi quay đầu lại xem.

Lương đạo* thấy trợ lý Mai liền bật cười, “Đại biên kịch Mai, mấy người này thế nào a?”

*đổi thành Lương đạo cho đỡ dài dòng nhé.

“Biên kịch?” Thẩm Ngự Dương bên cạnh Lương đạo nhướng mày, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.

Kể từ khi anh đến đây, người phụ nữ họ Mai này vẫn luôn tự xưng là trợ lý của Lương đạo, anh còn cười đùa vài câu với Lương đạo, lúc này mới bao lâu không gặp, cư nhiên dùng đến trợ lý?

Thẩm Ngự Dương vuốt cằm, hồi tưởng không lâu trước đây sau khi Lương đạo nghe thấy anh nói thì ánh mắt ý vị thâm trường, trong lòng hiểu rõ.

Sợ là từ lúc biên kịch Mai đi cách vách, đã bắt đầu thử kính rồi.

Càng có lẽ, còn ở sớm hơn, có lẽ là khi người đầu tiên đến nơi này, cũng đã bắt đầu rồi.

Thẩm Ngự Dương cười nhẹ, “Lương đạo, ông vì nữ số 2 này, thật đúng là hao tổn tâm huyết a!”

Lương đạo vuốt ria mép chính mình, không cho là đúng cười.

Thẩm Ngự Dương nhìn biên kịch Mai, “Xin chào, tôi là Thẩm Ngự Dương.”

“Xin chào Thẩm ảnh đế, tôi là Mai Thanh, biên kịch《 Chước Tâm 》.” Mai Thanh mặt mang ý cười, cùng bộ dáng vừa mới đối mặt với sáu diễn viên hoàn toàn không giống nhau.

Lương đạo liếc Mai Thanh một cái, “Biên kịch Mai, cô còn chưa nói mấy người kia thế nào.”

Mai Thanh thở dài, “Khương Lê và Hoàng Đại Đại không được.”

“Không có?”

“Không có.”

Lương đạo cắt một tiếng, xua xua tay với Mai Thanh, “Tôi còn tưởng rằng cô chủ động đi qua, có thể nhìn ra điểm gì khác biệt đâu.”

Mai Thanh và Lương đạo quen biết lâu năm, hai người nói chuyện thực tùy ý.

Chỉ thấy Mai Thanh mắt trợn trắng, “Ông là đạo diễn, đương nhiên muốn ông đến tuyển, tôi chỉ là muốn nhìn ai có thể hay không làm tôi kinh diễm.”

“Có sao?” Lương đạo thuận miệng hỏi một câu.

Vốn tưởng rằng Mai Thanh sẽ không trả lời ông, nhưng không nghĩ tới, Mai Thanh lại nhấp nhấp môi, cười, “Có một người.”

“Ai?” Lương đạo kinh ngạc, ánh mắt Mai Thanh luôn luôn bắt bẻ, rất chú trọng cảm giác, lần này thử kính vậy mà sẽ có một người như vậy?

“Ông nhìn xem sẽ biết, tôi không nói, sẽ quấy nhiễu đến phán đoán của các ông.” Mai Thanh lắc đầu, nhìn về phía Thẩm Ngự Dương, “Nghe nói lần này bên trong sáu người, có một người là Thẩm ảnh đế đề cử lại đây?”

Thẩm Ngự Dương gật đầu, “Không sai, tôi cảm thấy cô ấy rất thích hợp nhân vật này, bất quá biên kịch Mai có thể yên tâm, tôi sẽ không bởi vì quen biết cô ấy liền bất công.”

“Thẩm ảnh đế lo lắng nhiều, về phần chuyên nghiệp, không ai trong chúng ta có thể sánh được với Thẩm ảnh đế, nếu có thể làm Thẩm ảnh đế đề cử, tự nhiên là có chỗ hơn người.”

Danh tiếng của Thẩm Ngự Dương ở trong giới được công nhận là tốt, chỉ cần là cùng anh hợp tác qua, bất luận nam nữ, đối với anh tuyệt đối là tán thưởng có thêm.

“Ai u, hai người các cô đừng thảo luận nữa, đến cuối cùng là ai thích hợp, chúng ta để các cô ấy tiến vào chẳng phải sẽ biết sao?” Lương đạo đứng dậy, đem hai người vẫn luôn không nói gì gọi lại đây, cũng giới thiệu cho Thẩm Ngự Dương và Mai Thanh, “Hai vị này, một vị là phó đạo diễn Dương Tất, một vị là nhà đầu tư Trương Cách Thiên.”

“Chào các anh, tôi là Thẩm Ngự Dương đóng vai nam chính Vân Ngôn trong  《 Chước Tâm 》.”

“Tôi là biên kịch Mai Thanh.”

Thẩm Ngự Dương cùng Lương đạo và Mai Thanh mọi người hôm nay đều là lần đầu tiên gặp mặt, ngày thường mọi người đều là người bận rộn, liên lạc đều là dựa vào call video.

“Biên kịch Mai, còn phải phiền cô tiếp tục làm trợ lý a!” Lương đạo vỗ vỗ bả vai Mai Thanh, giao cho cô trọng trách.

Mai Thanh phủi tay ông, “Tránh ra! Phiền chết!”

Mai Thanh xoay người, đi đến cửa.

Lương đạo nhìn Thẩm Ngự Dương ba người, “Chúng ta ngồi xuống đi.”

“Được.” Mấy người theo tiếng, sôi nổi trở lại vị trí của mình ngồi xuống.

Mai Thanh một lần nữa mở cửa phòng 6303, “Các vị mời vào đây.”

Tống Từ và Trương Thu Thu liếc nhau, tiến vào trước.

Theo sát sau đó chính là Lâm Tiểu Thi, sau đó là Khương Lê và Hoàng Đại Đại.

Tô Dung cách họ khoảng cách hai ba bước, tiến vào cuối cùng.

Mai Thanh đóng cửa lại, không có tiến lên, liền đứng ở trước cửa như vậy, hai tay hoàn ngực nhìn sáu vị nữ diễn viên.

Ánh mắt Tô Dung thực tự nhiên nhìn mấy người trước mặt, từ trái đến phải theo thứ tự xem qua.

Khi ánh mắt dừng ở trên một người cuối cùng, Tô Dung suýt nữa la lên.

Thẩm Ngự Dương!

Anh cư nhiên cũng là người thẩm định thử kính lần này!

Anh thế mà một chút tin tức đều không có để lộ ra!

Tô Dung nghĩ thầm, khó trách cô nói lúc anh không có bên cạnh có chút khẩn trương, Thẩm Ngự Dương có một chút không thích hợp!

Thẩm Ngự Dương mặt vô biểu tình, chỉ có khi đối diện với ánh mắt Tô Dung, thần sắc mới hơi hơi thay đổi một chút.

Mà Tô Dung lại đem ánh mắt chuyển đi, thực bình tĩnh, không có bất luận cái gì biến hóa.

Thẩm Ngự Dương lại thầm than một tiếng không tốt trong lòng, Dung Dung khẳng định tức giận!

“Chào các vị, tôi là đạo diễn 《 Chước Tâm 》, tôi họ Lương.”

“Chào Lương đạo.” Mấy người Tô Dung chào hỏi.

Lương đạo gật gật đầu, “Vị này chính là Thẩm Ngự Dương đóng vai nam chính Vân Ngôn, tin tưởng các cô đều biết.”

“Thật sự là Thẩm Ngự Dương!” Khóe miệng Khương Lê nhếch lên, đôi mắt nhìn Thẩm Ngự Dương  tỏa sáng.

Tô Dung rũ mắt, ở trong lòng mắng Khương Lê.

Đó là bạn trai của cô được không?

Thẩm Ngự Dương lại không phải tiểu cá khô! Đôi mắt Khương Lê cô sáng lên cái gì?

Hừ hừ o( ̄ヘ ̄o#)

Tô Dung ở trong lòng chửi thầm một trận, cuối cùng đã bay lên đến “Đều là do Thẩm Ngự Dương lớn lên đẹp như vậy!”

“Tôi rất muốn cùng Thẩm ảnh đế đáp diễn a! Nếu có thể giành được nhân vật Thanh Thiền này, sẽ là lần diễn cảnh thân mật đầu tiên của Thẩm ảnh đế xuất đạo tới nay, tấm tắc!”

Khương Lê và Hoàng Đại Đại rất thân thiết, thanh âm nói chuyện cũng như là từ cổ họng chui ra tới.( nói thầm thì, nhỏ tiếng)

Nhưng cố tình lỗ tai Tô Dung, lại gặp được vấn đề có quan hệ với Thẩm Ngự Dương, rất nhạy bén.

Bạn trai của mình bị một cô gái khác nhớ thương như vậy, mặc cho là ai trong lòng cũng sẽ không dễ chịu!

Tô Dung nhấp môi, hai tay nắm chặt, cô nhất định phải cố gắng, giành được vai Thanh Thiền này!

Kỳ thật không ngừng là Khương Lê, nơi này ngoại trừ Tô Dung  năm vị kia đều muốn tận lực leo lên Thẩm Ngự Dương. Mà sau khi Lương đạo tuyên bố nam chính là Thẩm Ngự Dương, cố ý không nói gì, chỉ vì để quan sát thần sắc sáu người.

Hoặc nhiều hoặc ít, mỗi người trong mắt đều có một ít kinh hỉ.

Chỉ ngoại trừ Tô Dung, gần như là không hề dao động

Lương đạo không khỏi nhìn Tô Dung thêm vài lần.

Bất quá nếu là Tô Dung biết ý tưởng trong lòng Lương đạo, nhất định sẽ cảm thấy dở khóc dở cười, cô thật sự chỉ là bởi vì có người nhớ thương bạn trai cô mới có thể như vậy!

Xem qua biểu tình vài vị nữ diễn viên, Lương đạo tiếp tục nói, “Các vị hẳn là đều biết, hôm nay thử kính là vì Thanh Thiền chuẩn bị.”

“Tôi có thể minh xác nói cho mọi người, Thanh Thiền nhân vật nữ số 2 này thậm chí so với nữ chính càng quan trọng một ít, trước khi thử kính, mỗi người các cô đều nhận được một đoạn cốt truyện 《 Chước Tâm 》, tin tưởng các cô đều đã luyện tập qua.”

Biểu tình trên mặt Lương đạo, có thể dùng hòa ái để hình dung, nhưng hoàn toàn sai lầm.

Khương Lê chính là  người đứng mũi chịu sào, “Xin chào Lương đạo, tôi là Khương Lê, tôi rất nghiêm túc nghiền ngẫm đoạn cốt truyện qua tay này, tôi tự tin nhất định có thể trở thành Thanh Thiền.”

“Còn có tôi!” Hoàng Đại Đại không cam lòng yếu thế, theo sát sau đó, “Lương đạo, tôi cũng rất nghiêm túc xem qua cũng thử diễn qua.”

Hoàng Đại Đại nói xong, Khương Lê liền trừng mắt nhìn cô.

Hoàng Đại Đại lại không cam lòng yếu thế, trừng qua lại.

Tống Từ và Trương Thu Thu thần sắc tuy rằng có chút biến hóa, lại không có mở miệng.

Lấy danh hiệu “Lương quái tài”* ở trong giới của Lương đạo, thời điểm ông thử kính nữ diễn viên, hẳn là không phải phương thức này mới đúng.

*có tài nhưng tính tình cổ quái.

Lâm Tiểu Thi trước sau nhìn thẳng, cũng không tham dự.

Tô Dung còn lại là chuẩn bị yên lặng  xem diễn biến này, rốt cuộc cô cũng không quen biết ai, vẫn là không cần mạnh mẽ xuất đầu chọc người khác để ý.

Lương đạo cười tủm tỉm, ánh mắt dừng ở trên người Khương Lê và Hoàng Đại Đại, “Nếu hai người các cô có tự tin như vậy…”

Hai người Khương Lê tròng mắt tỏa sáng, chỉ còn chờ câu nói xuống.

Lương đạo bỗng nhiên thay đổi thần sắc, “Hai vị mời trở về đi, hai người các cô không thích hợp Thanh Thiền.”

“A?” Biểu tình hai người nháy mắt cứng đờ, mặt mày suy sụp, “Tại sao a?”

Lương đạo rất không kiên nhẫn xua xua tay, “Nói các cô không thích hợp chính là không thích hợp, đâu ra như vậy nhiều lý do!”

“Không phải Lương đạo, chúng tôi…”

“Trợ lý Mai, mời hai vị đi ra ngoài đi!”

Mai Thanh lạnh mặt mở cửa, “Hai vị mời đi, không cần nháo đến mất mặt.”

Hai người Khương Lê nhìn nhau, ánh mắt dạo qua một vòng trên người mọi người, thấy không có ai chịu nói chuyện, lúc này mới rũ đầu, cả người ủ rũ đi ra ngoài cửa.

Chờ sau hai người họ đi ra ngoài, dư lại bốn người vài phút vẫn chưa hoàn hồn.

Này cũng quá ngoài dự đoán.

Còn không có bắt đầu, cũng đã kết thúc, đây là tại sao?

Lương đạo nhìn thoáng qua Mai Thanh, Mai Thanh gật gật đầu, đi ra ngoài.

Không qua mấy phút, Mai Thanh trở về, trên tay còn nhiều một chồng giấy.

Lương đạo tiếp nhận giấy trên tay Mai Thanh, cầm trong tay quơ quơ, “Nơi này, chính là nội dung các cô thử kính.”

Cái gì?

Tất cả mọi người sửng sốt.

Lương đạo chậm rãi đi đến bốn người, sau đó duỗi thẳng tay, đem giấy đưa tới trước mặt mấy người, “Rút đi, rút đến cái gì liền diễn cái đó, đương nhiên, không nhất định là Thanh Thiền u ~”

Lương đạo nói xong, còn nghịch ngợm chớp chớp mắt đối với họ.

Bốn người: “……”

Chậc, thật là ác thú vị a!

Tô Dung nhìn thoáng qua Thẩm Ngự Dương, thấy khóe môi anh câu lấy cười, nhẹ nhàng gật đầu với cô.

Tô Dung hít sâu một hơi, tùy tay rút một tấm ra.

“Được, cho các cô thời gian chuẩn bị mười phút.”

Lương đạo nói xong xoay người trở về vị trí của mình.

Bốn người Tô Dung chia nhau mở ra, từng người nhìn nội dung trên giấy chính mình.

“Hô!” Tô Dung đột nhiên ra tiếng, hấp dẫn tới mọi người ghé mắt nhìn lại.

“Không, không có việc gì.” Tô Dung giật nhẹ khóe miệng, xấu hổ cười cười.

Một lần nữa đem ánh mắt đặt trên giấy, ngón tay Tô Dung gần như muốn nhào tờ giấy này.

Tô Dung giơ tay che mặt, trong đầu lại nhảy ra bốn chữ kia trên giấy.

【 Câu dẫn Vân Ngôn. 】

– ————————————–

Tác giả có lời muốn nói: Nhuyễn Đường: A! Vì chúc mừng chương sau Dung Dung muốn cùng Thẩm ảnh đế phối hợp diễn, chương này sẽ gửi bao lì xì đến2 bình luận trước khi cập nhật vào ngày mai ~~ cũng không biết…. Ách…. Có tiểu tiên nữ lý ta hay không….QAQ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN