Tôi không thích...
Chương 6:
*Reng reng reng*
Giờ ra chơi náo nhiệt, ai ai cũng nhanh chân ra khỏi lớp
-Xuống ăn sáng đi _ Cậu bỗng nhiên gõ bàn nó
-Ố em trai nay xuống đây kiu chị luôn tar _ Cô thấy cậu tự nhiên xuất hiện
-Ừm
Lạnh lùng đáp trả khiến tim ai kia đau nhói
-Đi ăn sáng thôi _Nó đứng dậy và bước ra ngoài
Bước xuống cầu thang đến căn tin đều bị những ánh mắt nhòm ngó khiến nó thấy khó chịu
-Vô mua đồ ăn đi
-Vậy chị kiếm chỗ ngồi đi
Nó kiếm được 1 chỗ vô che khuất đi những con người kia, vừa ngồi vừa xem móng tay ( Chị này có làm nails) nha.
-Vụ hồi sáng mày tính sao ?
-Muốn tao ra đáp án không ? _ Nó nhìn cô với ánh mắt khác thường
-Nhắc nhở mày là gia thế của anh ta chỉ đứng sau mày 1 chút thôi, còn người kia thì chắc hẳn cũng biết
-Vậy chắc hẳn là sắp có trò hay
Đang nói thì anh nó tới gõ đầu nó
-Yaaa đau á
-Biết đau sao ? Anh tưởng mày giết người không biết đau _ Nói xong bị nó lườm muốn rớt mắt
-À … à không có gì
-Tự nhiên qua đây ngồi chi _ Nó hỏi anh nó
-Thấy em gái yêu mình nên qua đây ngồi
-Ố bão nhá ! về nói mẹ mới được
-Như trẻ con
Ăn uống xong cũng trở về lớp, nhưng nó không lên lớp mà lên sân thượng với cái balo của mình. Sân thượng không 1 ai, những chậu cây được chăm sóc kĩ càng, có 1 cái xích đu để ngay giữa sân trước mắt có thể thấy xung quanh TP
Nó ngồi xuống và lấy trong balo cái hộp hồi sáng ra, “Người gửi:….”. Nó mở 1 cách nhẹ nhàng, mái tóc tung bay theo gió.
“Hàng cấm sao :)” Nói xong nó cười. Lấy trong balo cây vape
-Nè không sợ cái đó sao
Giọng nói quen thuộc vang bên tai
-Sợ ? Vậy anh sợ tôi sẽ chết vì cái khỉ này sao _ Nói rồi nó xoay mặt về người đối diện
-…
-Không cần lo đâu :))) vụ xin lỗi hay muốn nói gì với tôi thì cút hộ
Nó đeo balo lên và bước ra khỏi cửa sân thượng, thì tim hắn bỗng đau nhói lên
“Sao em không hiểu tâm trạng anh lúc này”
————————————-
-Mẹ !! Con mới học về _ Nó bước vào nhà thì chẳng thấy ai
-Tiểu thư ! Phu Nhân đã về nước rồi
-Về nhanh vậy sao
-Phu nhân chỉ tới thăm người và giải quyết công chuyện thôi
-Ừm ! Lát sẽ có khách tới nên chuẩn bị thịnh soạn nhé
Nói xong nó lên lầu, để lại ông quản gia với gương mặt khó hiểu
“Ai nhỉ”
Nó tắm rửa xong thì chọn cho mình 1 bộ đồ vừa mắt với mình, váy ôm body lộ gõ vòng eo của nó, đôi cao gót Louboutin và đánh cho mình 1 chút son. Bước xuống nhà, nó làm cho ai nấy cũng ngạc nhiên.
-Tiểu thư ! Khách đến
-Cho vào
Vị khách đặc biệt mà mẹ nó đã nhờ nó tiếp là Gia đình hắn. Nó nhìn gia đình hắn với ánh mắt thân thiện hơn là khi nhìn hắn ở ngoài. Lúc này, hắn chỉ không mặc vest mà chỉ quần jean và cái áo thun, bên ngoài là áo khoác da
-Thay mặt mẹ con, chào gia đình bác
-Chào con, nghe người phu nhân bảo con gái rất xinh không ngờ được gặp rồi lại còn cực kì xinh đẹp nữa_ Mẹ hắn vuốt tóc nó nói
-Cảm ơn
-À giới thiệu với con đây là con trai của bác, bằng tuổi anh 2 con
-Ố chào anh, em là Alette Linh, rất vui được gặp mặt _ Nó nở nụ cười tự nhiên ngay trước mặt hắn lại càng làm cho hắn muốn có được nó hơn
-Chào em, anh là Đăng
-Ừm !! Anh em nói nhiều về anh lắm, trông anh đẹp trai hơn trong ảnh nhỉ
-Ửm hửm
-Thôi thì mời gia đình bác vào ăn bữa tối ạ
Nó bước đi thì bỗng có tiếng đằng sau làm cho mọi người quay lại
-Chưa đủ mà
Giọng người con gái này rất quen, làm đầu cho nó giật mình
-Dì 3 ? _ Nó quay lại phòng khách
-Con gái đã lâu không gặp
-Sao dì không để con kêu người ra đón _ Nó ôm chầm lấy dì
-Thôi thôi, mẹ con kêu ta là tới đây chăm con và giờ phải tiếp khách nữa
-Dạ, thôi dì vô nói chuyện với họ đi để con lên cất đồ cho dì _ Nói rồi nó kêu người mang đồ lên phòng
Trong lúc đó….
-Chào gia đình
-Nghe danh bà đã lâu nay đã được gặp
-Quá khen quá khen, tôi chỉ là phụ giúp gia đình thôi. Nay tôi tới cũng chỉ là bàn công việc _ Dì nó uống ngụm trà
-ừm
-Thôi mọi người vô bàn ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi
Nó từ trên lầu bước xuống có hơi vội vàng. Bữa ăn im lặng, không ai nói 1 lời. Đó mới chính là quy tắc của gia tộc nó. Bỗng đth nó reo lên
-Con xin phép ra ngoài
Nó ra ngoài thì cả bàn ăn cũng nói chuyện
-Ụa sao nãy con bé vô ngồi là im lặng vậy ? _ Ba hắn hỏi
-Vì con bé có chức vị cao nhất
-…
-Nhìn nó vậy thôi nhưng bên trong thì … _ Nói xong dì nó lắc đầu và đứng lên
—————————–
-Liên lạc được chưa ? _ Người đàn ông đứng sau bức rèm
-Hiện tại vẫn chưa
-Phải tìm liên lạc của cô ấy cho bằng được
-Nhưng thấy được vị trí của cô ấy đang ở đó _ vừa dò máy tính vừa nói
-Ở đâu ?
-Tại TP, tới đây cách đây được 1 tuần
-Chuẩn bị vé máy bay
-Vâng
“Không dễ thoát đâu”
——————-
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!