Tôi không thích...
Chương 7:
-Tôi nghe _ Giọng nó lạnh
-…
-Tôi đã bảo là cuối tuần rồi mà, bảo bên đó cứ từ từ
-…
-Được rồi
Nó úp máy và đi vào phòng khách thì nghe dì nó đang nói chuyện với mọi người về nó, nó cũng đứng im và lắng nghe xem đang nói về gì
-Con bé này tính cách dở nóng dở lạnh nên tôi hay chọc nó là khó lấy chồng lắm_ Dì nói mà không chớp mắt
-Sao cơ ạ ?
-Nó với anh nó hay gây lộn, đường đường là công chúa của gia tộc sắp lên Nữ hoàng mà như trẻ con. À tôi có tấm hình lúc con bé cắt bánh sinh nhật với gia tộc năm nó năm ngoái, nhìn thôi là buồn cười liền _ Dì nó chưa kịp mở điện thoại thì nó đã vào ngay
-Dì à _ Nó lườm với ánh mắt viên đạn
-À à rồi !!! Biết ngại à _ Hắn bỗng nhiên lên tiếng châm chọc nó
-Kệ tuôi
-Nè lớn tuổi hơn đó
-Mặc kệ
-Láo _ Hắn nói câu đó xong thì không khí trong nhà bỗng chốc yên lặng
-…
-À thôi cũng trễ rồi chúng ta nên về thôi, Xin phép Dì nhé ! Bác đi trước nhé cháu _ Ba mẹ hắn đều ra ngoài trước, giờ chỉ còn có hắn
-Ồ muốn đối diện ác quỷ cơ à _ Dì nó thì thầm bên tai hắn
-Ác quỷ ?
-Thôi cháu mau về đi cũng trễ rồi, mai còn đi học nữa
-Dạ vâng, cháu xin phép
Chưa kịp ra khỏi cửa thì nó lên tiếng
-Trêu chọc chưa đủ ? Phát ngôn ngông cuồng ? Tiếp cận ?_ Nó xoay người đối mặt với hắn
-Sao ? Tưởng muốn vô là vô muốn ra là ra ?
Hắn lúc này như bị đứng hình trước giọng nói lạnh băng của nó
-Chuyện gì thì mai nói
-Chắc là mai nói nhỉ _ Ngồi xuống ghế nhắm mắt
Dì nó thấy không ổn nên tìm cách giải tán chỉ vì 1 từ “Láo”
-Cháu gái ! Không phải mai con phải bay về nước sao ? Mau lên lầu nhanh chóng nghỉ ngơi đi còn cháu nữa mau về đi gia đình đang lo đấy
-Cháu… cháu
-Về đi còn đứng đó làm gì _ Đẩy hắn ra cửa và đóng cửa phòng khách lại
Nó thì đã đứng dậy và lên phòng rồi
“Đúng là ngang tàng y chang ba nó, giá mà anh trai mình ở đây thì có thể dạy lại tính cách nó”
Mới sáng sớm, mà nó đã chạy quanh nhà để kiếm Dì yêu quý của nó
-Tiểu thư ! Bà Kim đã ra ngoài rồi ạ
-Ra ngoài từ lúc nào ?
-Cách đây 1 tiếng
-Ồ mặt trời chưa mọc lên đỉnh đã đi rồi sao, ông kêu người lên dọn đồ và mang vali ra sân bay cho tôi đi. Giờ tôi phải tới trường lát sẽ ra sân bay luôn _ Nói rồi nó đi 1 mạch
Còn quản gia thì toát mồ hôi khi sáng sớm gặp nó với khuôn mặt lo sợ
———————-
-Mau nghe máy đi chứ _ Thiên nhăn nhó
-Tao đây _ Người con trai ấy đang đứng tại sân bay
-Mày đi mà không nói 1 câu nào cho 2 bác sao hả ?
-Nói gì với 2 người đó chứ, tao phải kiếm ra được cô ấy để giải quyết 1 việc
-Lại nữa, con nhỏ đó nó đã chia tay thằng kia rồi không lẽ giờ muốn quen để dằn mặt với bạn thân
-Đúng
-Cút về đây
-Đéo
Nói xong anh ta leo lên xe và đi
———————–
Bước tới trường vào sáng sớm chẳng thấy ai, nó lên lớp để lấy món đồ thì gặp ngay Ngân
-Cậu..cậu _ Ngân cúi mặt xuống
-Tôi không rảnh đứng đây tán dóc đâu, tránh đường đi
Nó chạy nhanh vào chỗ ngồi của nó lấy cái laptop
-Mình muốn xin lỗi cậu vụ hôm bữa
-Đụng phải tôi rồi không dễ gì muốn xin lỗi là xong đâu
-Ý cậu là ? _ Khuôn mặt lo lắng
-Tôi sẽ cho cậu 2 tuần để giải trí, sau tuần đó thì cậu biết rồi đấy _ Nó tiến lại gần khiến Ngân sát vào tường
-Sự việc diễn ra không biết trước được đâu
Nói rồi và bỏ đi, Ngân lúc này khóc nước mắt rơi xuống trên mi
“Chỉ là mình trêu đùa cậu thôi mà
————————
Tại sân bay, không 1 bóng ai ngay cả quản lý của nó
-Phó Chủ Tịch ! Tôi đến trễ mong người thông cảm
-Anh muốn tôi miễn lương ?
-Không không, lần đầu cũng như lần cuối mong Phó Chủ Tịch thông cảm
-Đưa tôi tới bệnh viện
-vâng
Thời tiết ở Pháp lúc này khá lạnh và trời bên đây là đêm nên người người đều ít đi trên đường, tới nơi nó xuống xe và đi vào trong bệnh viện với sự gấp gáp
-Từ từ thôi PCT
Nó mở tung cánh cửa phòng Bác sĩ, làm cho vị Bác sĩ này giật mình
-Ung dung ngồi đó ?
-À à … không chỉ là tôi mới vừa hoàn tất ca phẫu thuật của bệnh nhân xong
-Việc tôi nhờ ông đến đâu rồi ?
-Đi theo tôi
Nó cùng với bác sĩ đến trước cửa phòng 103 VIP, trong phòng lúc này chỉ có 1 cô gái đang nằm trên giường bệnh với vô ngàn vết thương trên người
-Chăm sóc tốt đấy _ Nó mở cửa phòng và nhìn xung quanh
-Đều do phu nhân dặn dò kĩ lưỡng
-Được rồi ! Mai tôi sẽ phẫu thuật cho cô ấy, mai ông cứ ở nhà thảnh thơi đi_ Nó vừa nói vừu vuốt mái tóc cô gái đang nằm trên giường
-Vâng
Người bác sĩ ra ngoài thì nó đã lấy trong túi ra 1 xấp giấy thông tin về người con gái này
“Gia thế không tầm thường, người quen, nhan sắc không đến nỗi ,.., vậy sao lại muốn gây sự gia tộc tôi vậy chứ hả “
-PCT có người đến ạ
-Ai ?
-Giám đốc Chris
-…
Nó phát giác đứng hình khi nghe tên này xong, lòng có chút bối rối và lo ngại khi gặp người này
-ừm, đi thôi
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!