Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng - Chương 145
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng


Chương 145


Cái quỳ kinh thiên của Tư Không Dịch quả thật dọa sợ quần chúng xung quanh, họ không thể nào ngờ được cậu sẽ bị người ta bắt quỳ gối. Weibo lại bùng nổ, fan của Tư Không Dịch hận không thể mắng kẻ gây ra vụ việc này đến cẩu huyết lâm đầu, mấy đời sau đều làm súc sinh, không có kết quả tốt. Ngoài ra còn có một vài cư dân tức giận @ cho các ban ngành chính phủ liên quan, hỏi bọn họ tại sao chuyện lớn như vậy mà quốc gia không có hành động gì cả?!

Chuyện như vậy liên tục xảy ra, cuộc sống sau này sẽ thế nào đây? Cứ tùy tiện đe dọa là khiến người ta bó tay không có biện pháp sao, thật sự là quá đáng.

Quần chúng không biết là lúc này chính phủ và các cơ quan có thẩm quyền cũng đang rất nhức đầu. Cục trưởng cấp bậc cao nhất phụ trách an toàn quốc gia mới vừa nhận được điện thoại của cấp trên và Thường Ủy, cấp trên yêu cầu phải giải quyết chuyện này trong vòng một tiếng đồng hồ, dù không có cách giải quyết cũng phải khống chế được sức ảnh hưởng cũng như thiệt hại ở mức thấp nhất. Hiện tại chuyện này đã bắt đầu làm lòng dân dao động, nếu ngay cả điểm ấy cũng không làm được, ông biết rõ rồi đó.

Cục trưởng Phó hung hăng tát tên đầu sỏ kỳ quái kia mấy trăm cái trong lòng, căn bản không cần nghĩ cũng biết, chuyện này mà giải quyết không xong thì con đường quan chức của ông cũng kết thúc luôn. Huống chi trước khi sự tình xảy ra, ông đã cử người truy tìm kẻ cố tình loan rộng tin tức này làm chấn động cả nước. Đồng thời đừng nhìn quảng trường Thế Kỷ lúc này toàn người hiếu kỳ vây xem mà lầm, có một nửa người lẫn trong quần chúng vây xem chính là cảnh sát chìm tinh anh, cộng thêm trên các tòa nhà cao tầng và các căn nhà khác đều có lực lượng vũ trang được trang bị đầy đủ. Bọn họ vận dụng nhiều nhân lực tài lực như vậy là muốn tránh chuyện xấu nhất, nhưng rõ ràng chuyện tệ nhất vẫn xảy ra.

Dù cục trưởng Phó nghĩ muốn nát đầu cũng không nghĩ ra, nhiều cảnh sát chìm như vậy mà không vào được trong quảng trường, cứ giống như gặp quỷ đánh tường vậy! Nếu trong trung tâm quảng trường chỉ có phần tử tội phạm nguy hiểm thì bọn họ có thể dùng vài vũ khí đặc biệt tấn công, nhưng vấn đề là trong đó còn có năm con tin và một minh tinh!

Con bà nó đúng là gặp quỷ! Chuyện này đã không còn trong phạm vi xử lý của bọn họ! Gặp phải loại chuyện thế này, không phải nên giao cho tổ chức thần bí trong truyền thuyết sao? Ví dụ như Tổ xử lý các vụ án đặc biệt gì đó? Ông ta không phải là thằng ngốc không có kiến thức, loại thủ đoạn quỷ thần khó lường thế này nhất định là có liên quan đến đạo sĩ, hòa thượng, vu sư thần thông gì đó!

Cục trưởng Phó nghĩ vậy bèn lập tức gọi điện thoại, kết quả bên kia trả lời một câu khiến ông không biết phải nói như thế nào:

“Lão Phó à, không phải chúng tôi không muốn giải quyết chuyện này. Sau khi chuyện này xảy ra, việc đầu tiên chúng tôi làm là tìm vài vị đại sư tài giỏi, nhưng vấn đề là mấy vị này nói thủ pháp bày trận này rất lợi hại, không phải bọn họ không giải được, nhưng làm vậy sẽ mất ít nhất mười năm khổ tu và năm năm tuổi thọ. Mà mấy vị này, ai mà không phải là người đứng đầu gia tộc, là trụ cột đó. Cũng không phải là quốc gia đại sự, chỉ là cứu vài con tin, bọn họ không muốn làm, họ nói nhiều nhất là cho vài người đến, sau khi hóa giải trận pháp sẽ giúp chúng ta bắt tên bày trận.”

Cục trưởng Phó nghe thế dứt khoát chửi ầm lên: “Cái gì mà không phải quốc gia đại sự? Ngang nhiên uy hiếp, bắt cóc và gây thương tích cho người khác, đây chẳng phải là một vụ án cực kỳ hung ác xảy ra trong nước hay sao, chuyện này không phải chuyện lớn thì cái gì mới gọi là quốc gia đại sự hả?”

“Ôi, lão Phó, đừng nóng. Ông nổi nóng với tôi cũng vô dụng thôi. Không phải ông không biết, cái đám kia rất kiêu ngạo, căn bản không tuân theo pháp luật quốc gia, có thể ra mặt giúp đỡ đã là rất tốt rồi, tôi cũng không có cách nào khác. Thế nhưng có một vị tinh thông bói toán nói, chuyện này cuối cùng sẽ gặp dữ hóa lành, không cần bọn họ ra tay cũng sẽ có người giải quyết. Vậy nên, bây giờ ông chỉ cần nghĩ xem làm thế nào trấn an lòng dân là được rồi. Không nói nữa, tôi còn có việc, cúp máy đây!”

Cục trưởng Phó chỉ có thể nhìn điện thoại tức đến trợn mắt thổi râu, ông tức giận trong chốc lát rồi liên tục gọi điện thoại ra mệnh lệnh.

Lúc này, trong quảng trường Thế Kỷ, Tư Không Dịch đã quỳ mười phút, cậu cúi đầu thì thầm với ba fan nữ đang khóc lóc, an ủi các cô đừng sợ hãi hoặc có gánh nặng tâm lý, nhất định mọi chuyện sẽ được giải quyết viên mãn. Ban đầu Tạ Kỳ còn tốt, nhưng nhìn cậu chịu uất ức như vậy, cuối cùng hắn khóc còn hơn ba fan nữ kia, làm Tư Không Dịch và hai gã to con đều ngớ ra.

“Câm miệng! Đừng có gào khóc ở đây!” Một gã to con hung hăng đạp Tạ Kỳ một cú, suýt nữa làm hắn ngã lăn. Mà ngay lúc gã giơ chân đá, gã bỗng cảm thấy cần cổ hơi đau và ngứa, nhịn không giơ tay gãi. Mới gãi một cái thì không sao, nhưng dường như toàn thân gã bắt đầu ngứa ngáy, lúc đầu gã còn có thể nhịn, sau đó thật sự chịu không nổi cầm súng gãi khắp nơi, tên còn lại thấy gã như vậy bèn quát lớn: “Lão Ngụy!”

Đáng tiếc lúc này cả người lão Ngụy đang ngứa như điên, căn bản không nghe được chữ nào. Ngay lúc tên kia định đến gần lão Ngụy xem thử gã bị gì thì Tư Không Dịch bỗng bật dậy túm chặt lấy khẩu súng, động tác cực nhanh tóm lấy người rồi gạt chân, trực tiếp quật ngã tên kia.

Lão Ngụy bên cạnh muốn tiến lên giúp đồng bọn, nhưng gã ngứa không chịu nổi, thế là năm con tin mở to mắt mà nhìn lão Ngụy nhịn không nổi lăn lộn trên đất cọ tới cọ lui, cứ như một tên điên vậy!

Năm người nhanh chóng phản ứng, thoát rồi! Hai mắt Tạ Kỳ tỏa sáng nhìn Tư Không Dịch: “Tiểu Dịch! Tôi biết là cậu rất trâu bò mà!”

Tư Không Dịch lườm một cái, dùng tốc độ nhanh nhất cởi dây trói cho năm người, sau đó không chút do dự nói: “Nhanh chóng rời khỏi chỗ này, rất nhanh tên kia sẽ đến đây!”

Tạ Kỳ còn muốn hỏi là ai phát rồ như vậy, Trần Hi đã che miệng kéo hắn đi theo Tư Không Dịch chạy về phía nam quảng trường, Yến tổng đang tức đến phát điên chờ ở đó. Đáng tiếc, sáu người Tư Không Dịch còn chưa chạy được 100m thì thấy một người từ hướng bắc trông như thong thả nhưng “đi” đến với tốc độ cực nhanh.

Đồng tử Tư Không Dịch co rụt lại, rõ ràng người này đang đi, nhưng tốc độ và khoảng cách một bước đi của ông ta lại hơn bọn họ vài chục bước! Rất rõ ràng bọn họ không chạy thoát người này, nhưng cậu không muốn mấy người còn lại bị thương.

“Mấy cậu và Đại Hắc đi qua bên kia tìm Yến Khôn đi! Dù không ra được cũng không sao, cố hết sức cách xa tôi!”

Lần này Trần Hi cũng lộ vẻ mặt không đồng ý, nhưng cậu rất kiên quyết nói: “Mấy cậu ở đây chỉ cản trở tôi thôi, đi mau.”

Năm người còn lại đều cắn chặt răng, cuối cùng Trần Hi lên tiếng: “Được, chúng tôi không tạo thêm phiền phức cho cậu. Cậu nhất định phải chú ý an toàn!”

Trần Hi nói xong liền dẫn bốn người chạy ra ngoài, lúc này Tịnh Tích đã đến trước mặt Tư Không Dịch, ông ta cũng không quan tâm đến vài con cá nhỏ kia. Tịnh Tích dùng ánh mắt khinh miệt, xem thường và mang theo vài phần ghen ghét đánh giá Tư Không Dịch từ trên xuống dưới. Một lúc lâu sau, tên đại sư mặt trắng mới âm trầm cười nhạo một tiếng: “Còn tưởng mày là một tên phế vật gặp may thế nào, bây giờ mới biết, phế vật chính là phế vật, dù có hình dung tốt thế nào thì cũng là phế vật mà thôi.”

Tư Không Dịch ha hả một tiếng. Muốn so miệng pháo hả? Đập thẳng luôn!

“Phế vật vẫn tốt hơn súc sinh như ông.”

Gâu meo! Đại Hoàng và Đại Hoa đồng thời lên tiếng biểu đạt sự bất mãn, Tư Không Dịch nhanh chóng sửa miệng: “Không không, ngay cả súc sinh mà ông cũng không bằng, ông xem, động vật chúng nó đã lên tiếng phản đối.”

Tịnh Tích nhìn gương mặt giống nhau đến bảy tám phần của Tư Không Dịch và sư phụ ông, lệ khí không ngừng tràn ra. Tịnh Tích vẫn còn nhớ rõ gương mặt này đã từng cực kỳ lạnh lùng nói với ông: “Con thiên tính lương bạc, ích kỷ âm độc, từ trước đến nay đều dùng ác niệm phỏng đoán người khác, không lưu lại bất kỳ đường sống nào, người như vậy dù có thiên phú cũng không thể đi trên con đường tu tiên. Nếu con thành tâm ăn năn, để ta phế đi tu vi của con, tu luyện Vô Vi Đạo lại từ đầu, ta sẽ lưu con.”

Tịnh Tích nhớ lại tâm trạng của bản thân lúc đó, ngoài mặt sư phụ ông ta nói rất đường hoàng, bảo ông thành tâm gì đó, trên thực tế là thấy thiên phú của ông quá cao, tiếp tục tu luyện có khả năng ảnh hưởng đến hai vợ chồng bọn họ mà thôi! Tịnh Tích có thể xác định hai người kia vì đứa con bẩm sinh không thể tu luyện mới càng không vừa mắt ông ta – người có thiên phú cao. Ha hả, nói thế nào thì vẫn là người ích kỷ, âm độc, giả nhân giả nghĩa mà thôi!

Thế nên, Tịnh Tích hoặc là không làm, đã làm thì làm đến cùng, ông ta lấy trộm Nguyệt Thạch. Vốn tưởng rằng sẽ bị hai vợ chồng kia đuổi giết, nhưng làm ông bất ngờ chính là, sau khi thành công trộm được Nguyệt Thạch và một bộ công pháp, cho đến khi ông cảm nhận được hai người kia phá giới rời đi, trong thời gian năm năm, bọn họ không hề đuổi giết ông.

Tịnh Tích nghĩ có thể hai người kia bộc phát lương tâm, cảm thấy không nên vùi dập một thiên tài như ông nên mới mặc kệ. Cùng vì lý do đó nên sau khi hai người phi thăng, Tịnh Tích không gây phiền toái cho thằng oắt, chính là thằng không thể tu luyện có tường vân tùy thân này.

Nhưng Tịnh Tích không gây phiền toái cho hắn, thế mà thằng nhãi này lại ăn tim hùm gan báo gây chuyện với ông ta trước. Ha hả, quả nhiên cha mẹ không phải là thứ gì tốt thì sẽ sinh con cũng không phải thứ tốt.

“Tao nể mặt cha mẹ mày nên không làm khó dễ mày, nhưng mày rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy đừng trách tao sớm đưa mày về miền cực lạc.”

Tịnh Tích nói xong cũng không chờ Tư Không Dịch phản bác mà dứt khoát giơ tay ra. Bàn tay ông ta thoạt nhìn không có năng lực gì lại như có một lực hút cực mạnh, Tư Không Dịch lùi ra sau vài bước nhưng vẫn bị ông ta hút đến gần.

[Gâu gâu gâu gâu!!] Tìm đường chết! Dám khi dễ tiểu chủ nhân! Cắn chết đồ rác rưởi này!

[Meo meo!] Đồ khốn nạn, xem móng vuốt đây!

[Chít chít chít!] Nghịch đồ! Người xấu!

[Vo ve.]

Lúc Tịnh Tích ra tay, bốn nhóc cũng đồng loạt hành động, chúng nó nhanh chóng tiếp cận Tịnh Tích. Đại Hoa di chuyển nhanh đến nỗi chỉ thấy tàn ảnh, mà Tịnh Tích đang tuổi tráng niên khỏe mạnh, liên tục tung ra tà thuật. Theo mỗi va chạm và công kích, Tư Không Dịch có thể cảm nhận được mặt đất ở quảng trường cũng bị chấn động theo, cậu muốn Cỏ Nhỏ giúp đỡ, nhưng ở quảng trường lại có rất ít cỏ, Cỏ Nhỏ chỉ có thể lo lắng suông hoặc trong lúc nguy cấp nhắc nhở Tư Không Dịch né tránh.

Theo thời gian trôi qua, bốn nhóc dần có xu hướng hạ phong, dù sao mấy năm nay chúng nó cũng không nghiêm túc tu luyện, so với Tịnh Tích gây hại cho người khác để gia tăng thể lực, năng lượng yêu linh của chúng nó kém Tịnh Tích rất nhiều. Nhưng bốn nhóc hiểu rất rõ, chúng nó tuyệt đối không thể lùi bước, một khi lùi bước, chúng nó không cách nào tiếp nhận hậu quả sau đó.

Mà lúc này, không biết từ khi nào, xung quanh Tư Không Dịch bắt đầu xuất hiện gió to, trong lòng cậu cực kỳ lo lắng và phẫn nộ. Cậu sờ tới sờ lui, cuối cùng cắn răng lấy Nguyệt Thạch và một món đồ khác trong ba lô ra.

Trong nháy mắt khi Nguyệt Thạch xuất hiện, bốn nhóc và Tịnh Tích đều dừng lại, sau đó là tiếng kêu cao hứng của bốn nhóc và tiếng rống giận của Tịnh Tích vang lên.

Nguyệt Thạch vừa xuất hiện, bốn nhóc phát hiện linh lực gần cạn của bản thân thế mà bắt đầu từ từ khôi phục, mà Tịnh Tích thì hoàn toàn tương phản, ông ta phát hiện âm khí nồng đậm của ông đầu bắt đầu bị tinh lọc tan biến đi!

“Thằng nhãi ranh muốn chết!”

Tịnh Tích rống to một tiếng, sau đó vươn tay chưởng một phát về phía Tư Không Dịch, một chưởng này mang theo phẫn nộ cực đại, mà còn vì trả thù do bị Đại Hoàng cắn rớt nửa bả vai. Trong nháy mắt khi Tịnh Tích chưởng tới, Tư Không Dịch cảm nhận được sự uy hiếp cực đại, trái tim cậu đau nhói, gương mặt trắng bệch xoay người bỏ chạy. Đáng tiếc, chưởng phong công kích kia dường như đã nhận Tư Không Dịch là mục tiêu, cậu vất vả chạy đến bồn hoa, Cỏ Nhỏ mọc dài lên giúp cậu chắn được một nửa lực tấn công, thế nhưng cậu vẫn bị một chưởng đó đánh trúng ngực, phun ra một ngụm máu.

Mẹ nó! Những lúc thế này thật bực mình tại sao cậu không thể tu đạo!

Tư Không Dịch bị một chưởng đánh trúng khiến cậu bùng nổ sự tức giận, cậu cắn răng lấy một khẩu súng nhỏ màu bạc ra, dứt khoát vọt về phía Tịnh Tích, dù phải ngồi tù cũng không sợ! Dù thế nào cậu cũng phải cho tên rác rưởi này một phát súng! Xem như phòng vệ chính đáng đi!

Thấy Tư Không Dịch chạy đến, bốn nhóc trở nên khẩn trương, chúng nó không muốn cậu bị thương một chút nào, trái lại Tịnh Tích vui vẻ trong lòng, ông ta quyết định liều mạng tấn công một lần, không đánh chết Tư Không Dịch là không được, chỉ cần Tư Không Dịch chết, bốn con tiểu yêu chỉ là châu chấu sau mùa thu hoạch mà thôi!

Thế là Tịnh Tích liều mạng, hung hăng đánh một chưởng về phía Tư Không Dịch lần nữa, một chưởng này mang theo chín phần công lực của ông ta, cho dù có Cỏ Nhỏ giúp đỡ, một khi Tư Không Dịch trúng chiêu, thân thể người phàm này khó tránh khỏi cái chết!

Mắt thấy một chưởng kia sắp đánh trúng người, Tư Không Dịch cắn răng nổ súng. Bỗng nhiên, từ mây đen dày đặc trên trời vang lên một tiếng sấm.

Ầm!!

Tiếng sấm lớn đến nỗi làm mọi người giật cả mình, không đợi quần chúng kịp phản ứng, bọn họ liền nhìn thấy một tia sét thẳng tắp từ trên trời đánh xuống, vị trí vừa khéo chính là trung tâm quảng trường nơi Tư Không Dịch và tên tội phạm kia đang đứng!

Trong chớp mắt đó, gần như ai thấy một màn này cũng thầm gào to trong lòng —

Sét đánh chết thằng khốn nạn kia đi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN