[BHTT][Mau Xuyên]Ai nợ ta một lời hứa nguyện
CHƯƠNG 17: MỘT VÒNG MẠT THẾ (5)
– Mọi người cố lên, gần đến nơi rồi.
Dư Á lên tiếng, liếc mắt nhìn tầng hầm cách đó một khoảng ngắn, đoàn người bắt đầu đẩy nhanh hơn tốc độ, tang thi đang ngày càng tăng, bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này một cách nhanh nhất. Vừa vào đến cửa tầng hầm chưa kịp nhìn xem xung quanh cả đám liền nghênh đón một con tang thi mặt mày thối rữa bay từ bên trong ra, nhóm người lập tức né tránh tang thi, chờ thấy nó rớt mạnh xuống nền đất, Ly Nguyệt nhanh tay kích một đoàn lửa nhanh chóng thiêu trụi đầu của nó. Cả nhóm thở phào một hơi, sau đó, đi chậm vào phía trong tầng hầm, ai nấy đều căng thẳng đề phòng cao độ. Càng vào trong tiếng động càng hỗn tạp, tiếng người thét chói tai, quát tháo, hòa cùng tiếng tang thi từng đợt “hô hô” hưng phần.
Chu Tuấn khuôn mặt tái nhợt, bực bội vung tay tạo thêm một cái lưỡi dao bằng gió cắt đôi đầu một con tang thi gần mình. Dị năng vừa thức tỉnh còn chưa quá ổn định, vốn định lôi kéo thêm đám người hỗ trợ không nghĩ đến lại kéo nhầm một đám heo đồng đội. Đang lo nghĩ nhìn tang thi ngày càng nhiều chưa biết xử lí đến khi nào lại nghe tiếng động từ bên ngoài truyền đến, cảnh giác nhìn về phía cửa tầng hầm một liền thấy một nhóm nữ sinh thần sắc đề phòng đi vào đôi lông mày Chu Tuấn càng nhíu chặt.
Nhóm người Cẩm Liên nhìn tình cảnh trước mắt cũng không vui vẻ gì, liếc qua người nam sinh có vẻ là kẻ dẫn đầu thấy hắn nhìn họ tỏ vẻ khó chịu liền càng tức giận, cả đám nhìn nhau rồi đồng loạt xông lên, dù sao giải quyết đám tang thi này mới quan trọng nhất hiện tại.
Vốn dĩ nhìn đám người mới đến toàn nữ sinh làm nhóm người bên trong tuyệt vọng, chẳng qua trong tích tắc thấy kia mấy nữ sinh xông lên, thi triển ra dị năng giúp họ tiêu diệt không ít tang thi, mọi người liền hai mắt tỏa sáng, kích động chạy núp phía sau mấy chiếc xe, chờ bọn họ tiêu diệt hết tang thi lại xin nhập bọn. Chu Tuấn là nam sinh tuy có dị năng nhưng lại không dễ thuyết phục, đoàn nữ sinh này hẳn dễ nói chuyện hơn, người lại nhiều bảo hộ họ không thành vấn đề. Cứ thế trong tầng hầm giữ xe chia làm hai cảnh tưởng, một bên nhào đầu đánh nhau với tang thi, một bên vui sướng chờ gia nhập đội có người bảo hộ lại chẳng thèm nghĩ giúp đỡ nhóm người đang chiến đấu.
Chu Tuấn nhìn thấy nhóm nữ sinh toàn bộ đều có dị năng, thể năng cũng không tồi, trong lòng cũng nhẹ nhõm, bắt đầu tập trung giải quyết đám tang thi trước mặt mình, đầu óc nhanh chóng nghĩ đến kết minh cùng nhóm người bọn họ lên đường khả năng có bao nhiêu cao.
Nhóm người Cẩm Liên chia làm ba đội nhỏ, mỗi đội hai người hỗ trợ lẫn nhau, bọn họ dị năng cũng chưa thế nào cao nên không cậy mạnh, này là phương án chiến đấu tốt nhất họ nghĩ ra được hiện tại. Cẩm Liên dùng kim hệ dị năng bức một cánh cửa xe ô tô ra làm ít thay đổi tạo thành một đám thanh sắt dài nhọn liên tiếp đâm nát tang thi đầu, bên cạnh nàng Tô Anh sử dụng băng hệ trụ lại một đám tang thi làm Cẩm Liên có thể giết chúng nhanh hơn; Dư Á cùng Tuệ Ý làm thành một nhóm, thủy hệ Tuệ Ý nhanh tay làm một đám tang thi dội qua mấy lần nước tạo điều kiện cho Dư Á dùng lôi phách nát óc đám tang thi; còn lại Ly Nguyệt cùng Từ Bội tạo thành một đội, tầng hầm không có thực vật, Từ Bội đành cầm lấy thanh kim loại được mài bén Ly Nguyệt nhờ Cẩm Liên làm lúc sớm nhanh tay đánh bay mấy con tang thi, Ly Nguyệt đem Từ Bội hộ ở phía sau, không ngừng kích phát hỏa hệ, chẳng mấy chốc quanh hai người một đám tang thi cháy khét nằm thẳng, mùi da thịt cháy khét lấy hai người làm trung tâm lan tràn ra, dưới chân Ly Nguyệt tiểu miêu lợi dụng thân hình nhỏ bé cùng tốc độ dị năng tranh thủ vì nhóm người giải quyết rớt vài con tang thi.
Giải quyết xong được đám tang thi cả đám người mệt thở không ra hơi, dị năng dùng quá lâu làm họ cảm thấy uể oải, đau nhức cả người. Chu Tuấn dựa người vào một cánh cửa xe, cố gắng ổn định lại hơi thở của bản thân, ánh mắt chuyển hướng nhóm nữ sinh đang đỡ lấy nhau ổn định lại sức lực. Nhóm người núp sau xe kia thấy tạm thời tang thi đã bị giải quyết liền ào ra bên ngoài, hơn mười người vây lấy đám nữ sinh. Một nam sinh dáng vẻ cường tráng, ánh mắt đầy tính kế đại diện cho cả đám đi đến trước mặt Cẩm Liên, hắn từng gặp này mấy người trong trường theo hắn quan sát Cẩm Liên nhất đơn thuần, dễ mềm lòng cầu cô nàng mang lên nhóm người bọn hắn hẳn hẳn sẽ thành công.
– Cẩm Liên học muội không sao chứ?
Đang nhắm mắt dựa lưng cùng Tô Anh lấy sức Cẩm Liên nghe có người gọi tên liền mở mắt ra, nhìn người đứng trước mặt mình, đôi mắt người này nhìn bản thân như kẻ ngu làm Cẩm Liên phản cảm cực kỳ. Tô Anh cũng quay người lại, đem Cẩm Liên dựa vào vai nàng, ánh mắt sắc bén nhìn người đến. Dư Á đem một lọ nước đưa cho Tuệ Ý, cả hai vừa uống vừa đem ánh mắt hướng về phía nhóm người, các nàng đoán được này nam sinh hay nói nhóm người này muốn làm cái gì. Ly Nguyệt đứng dựa vào một chiếc xe, vai trái bị tiểu miêu trưng dụng làm đệm nghỉ ngơi, tay phải ôm nhẹ vai Từ Bội, tay khẽ mát xa vai Từ Bội làm cô nàng thoải mái thả lỏng cơ bắp đang nhức mỏi vì liên tục dùng vũ khí đánh tang thi, dư quang nhìn Chu Tuấn đang đi đến phía sau nhóm người môi giơ lên nụ cười khó hiểu.
Nhận thấy nhóm nữ sinh bài xích chính mình, nam sinh kia liền nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, tỏ ra sùng bái, cố nói tiếp:
– Cẩm Liên học muội cùng đồng bạn quả thật quá tuyệt, không nghĩ đến tang thi nhiều như vậy cũng có thể nhanh chóng giải quyết.
Phía sau hắn nhóm người vội vàng tỏ ra đồng ý, Cẩm Liên mím môi nói một tiếng ‘Cảm ơn’ liền im, Tô Anh nhanh tay cầm lấy tay Cẩm Liên siết lại ra hiệu, sợ cô nàng bị bọn họ lừa. Nam sinh không để tâm đến Tô Anh động tác nhỏ, hắn bắt đầu nói ý định của mình:
– Nhóm người của học muội nhiều như vậy dị năng giả, chúng ta thật may mắn được gia nhập mọi người – liếc mắt nhìn mấy cái balo trên lưng nhóm người – nhưng hiện tại ai ai cũng đang mệt mỏi không biết có thể cho chúng ta ít nước uống, ăn gì đó để lấy lại sức lên đường không?
Đám người vừa nghe tên nam sinh nói ánh mắt sáng lên, bắt đầu nhào về phía trước làm như đám người Cẩm Liên sẽ thật sự đem đồ ăn nước uống chia cho bọn họ.
– Không ngờ một đám người các ngươi vô lại đến như vậy.
Chu Tuấn lên tiếng di chuyển bước chân chắn giữa Cẩm Liên cùng nam sinh, ba người bạn cùng phòng hắn đứng bên cạnh tạo thành một bức tường trước nhóm nữ sinh. Cẩm Liên đám người đồng loạt nhíu mi, Tô Anh khó chịu lên tiếng:
– Mấy người định chờ đợt tiếp theo tang thi vào làm thịt sao?! – lại đem đám người Chu Tuấn đẩy ra, băng hệ lạnh lẽo phát động, nhìn nhóm người nam sinh – ai đồng ý các ngươi nhập nhóm, muốn ăn uống, a, cho các ngươi.
Nói xong liền thấy một đám băng cầu đập thẳng vào nam sinh, tốc độ nhanh kinh người, trên trán bị mấy cái đụng trúng máu chảy xuống, làm đám người thét lên, lùi lại phía sau vài bước. Tên nam sinh bị Tô Anh đánh trúng tức giận lên liền muốn đánh lại hắn cho rằng nhóm người tiêu hao dị năng sức lực cũng yếu đi, không đáng ngại.
“Rầm”
Mọi người nhìn tên nam sinh như người giấy bị Ly Nguyệt đá bay đụng phải chiếc xe cách đó khá xa rồi gục xuống thân thể đau đớn run rẩy liên tục cả người lạnh toát. Ly Nguyệt cười cười nhìn đám người:
– Muốn nước ?
Cả đám vô thức lắc đầu, lùi lại.
– Muốn ăn?
Lại thêm một lần lắc đầu tập thể, ai điên đi gật đầu lúc này nha.
Ly Nguyệt không nói gì, Từ Bội mím môi đứng sau lưng Ly Nguyệt, cầm lấy tay Ly Nguyệt kéo lại. Cả nhóm Cẩm Liên đều biết Ly Nguyệt rất bao che người mình, tên kia nam sinh muốn đánh Tô Anh liền xong đời rồi. Chu Tuấn có chút bất ngờ nhìn nhìn Ly Nguyệt, khi nãy hắn cảm nhận được có sát khí rất mạnh đến từ cô nàng này, qua một đời hắn biết người có được loại này sát khí phải trải qua không ít chém giết mới có được; đôi mắt híp lại, hắn cảm thấy ý định hợp tác với đám người Cẩm Liên rất tốt. Từ Bội nhìn thoáng qua Chu Tuấn, lặng lẽ di chuyển, chặn tầm mắt quan sát đang hướng về phía Ly Nguyệt, ánh mắt ra hiệu cho Dư Á, Cẩm Liên. Cuối cùng, Cẩm Liên nhóm người vẫn quyết định để cho đám người đi theo, chẳng qua bọn họ phải tự sức kiếm ăn, không được ỷ lại người khác; đồng thời, Chu Tuấn cũng thực hiện được ý định kết minh cùng nhóm người Cẩm Liên. Ly Nguyệt ngồi một bên không lên tiếng, chỉ cần Cẩm Liên cùng Chu Tuấn không xảy ra chuyện liền hoàn thành nhiệm vụ, còn nhóm người kia căn bản không nằm trong mắt của Ly Nguyệt.
Tô Anh bực bội nhìn đám người, trừng mắt nhìn Cẩm Liên như oán trách cô nàng quá dễ thỏa hiệp, bò nhanh lên ghế sau xe, nhắm mắt làm lơ cái nhìn của Cẩm Liên. Cẩm Liên mím môi, im lặng ngồi bên cạnh Tô Anh, bộ dáng muốn nói lại thôi. Từ Bội ngồi bên cạnh, nhìn nhìn hai người, thở dài, cô cùng Tô Anh từ nhỏ gia tộc rắc rối xấu sự nhiều, nhân tính nóng lạnh cơ bản hưởng quá một lần nên không dễ mềm lòng, Dư Á tỷ và Tuệ Ý tỷ nhà nghèo sớm làm thêm cũng không đơn thuần, Ly Nguyệt càng đừng nói nhìn hay cười nhưng tâm lạnh thật, chỉ có Cẩm Liên mới vừa ra bên ngoài chưa bao lâu, tâm mềm mại hơn các nàng nhiều, này cũng không biết là tốt hay xấu; trên vai chợt trầm xuống, cả người Từ Bội cứng ngắt rồi thả lỏng lại, suy nghĩ cũng bị cắt đứt. Ly Nguyệt lười biếng dựa vào Từ Bội, cô ngửi ngửi cái mùi hương nhẹ nhưng có phần quen thuộc, làm nhân tâm thoải mái này, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại, quá thân thuộc, rốt cuộc đã từng ở đâu ngửi được cái mùi hương này? Tiểu miêu nằm trên đùi Ly Nguyệt ngáp một cái, híp híp mắt nhỏ nhìn Từ Bội hay nói đúng hơn là một góc balo của Từ Bội nơi bên trong có chiếc móc khóa hình cổ cầm, cái đuôi nhỏ vui sướng chuyển động, lần này có chút tiến bộ. Tuệ Ý nhìn nhìn nhóm học muội, liếc mắt nhìn Dư Á một cái, lắc lắc đầu; Dư Á cười cười, nhìn Chu Tuấn từ xe còn lại ra hiệu lên đường, xem đám người kia cũng chuẩn bị xong, tay liền động lên. Một đoàn người bắt đầu chuyến hành trình đi đến mạt thế ở bên ngoài.
Trong một căn phòng khách xa hoa, một nữ nhân vũ mị mặc áo blouse ngồi trên giường, đôi mắt phượng khẽ di động theo bờ môi đỏ đang cười, ngón tay thon dài vuốt qua chồng giấy đầy chữ. Ngồi trước mặt nữ nhân, Z054 đôi mắt đỏ thêm thâm, hắn chuyển động chiếc ly chứa đầy chất lỏng màu đỏ, ngửi ngửi hương vị tanh nồng từ nó truyền đến, liếc mắt nhìn cặp vợ chồng nhân loại cổ còn đầy máu nằm chết ngất dưới chân mình, bên ngoài hành lang điện thoại bàn không ngừng phát ra ghi âm “Đây là Cẩm gia, hiên chúng tôi không có ở nhà, xin để lại lời nhắn…” cùng tiếng nữ sinh run rẩy “ba, mẹ…chờ con..”, hắn sung sướng lẩm bẩm:
– A… giờ thứ ba…Chu Tuấn… Cẩm Liên… Chúng ta sẽ sớm thấy nhau…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!