Võng Du Chi Tổng Tài Là Người Yêu
Chương 9-2
Sau đó Trung Nguyên Nhất Điểm Kim buồn chán đi loạn trong thành, bỗng nhiên bên dưới góc phải màn hình có thông báo bạn tốt Hạo Thủy Chi Thương login.
Kim Tại Trung vội vã gửi tới yêu cầu mời tổ đội.
Đối phương tựa hồ do dự trong chốc lát, thế nhưng cuối cùng vẫn tiếp nhận yêu cầu.
Tại Trung lập tức xuống ngựa dùng phù chú truyền tống tới bên cạnh Hạo Thủy Chi Thương, ai ngờ chỉ vừa qua điểm truyền tống còn chưa kịp đứng vững trong nháy mắt đã thấy mình bị giết chết không ngóc đầu dậy nổi.
Á!
Tại Trung nhìn lại, hóa ra cậu đang ở khu trung lập, xung quanh đều là tổ đội của các nước khác tới làm nhiệm vụ, còn có mấy đại Boss ở khu trung lập đang tụ tập giết người.
Mà nữ thần đại nhân chính là đang ngoan cường đứng sừng sững trước mắt đám quốc vương của các nước khác thu thập kinh nghiệm.
[Hảo hữu] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: Nữ thần, đại Boss chém cô cô cũng không thấy đau sao?
Chờ đợi thật lâu mới thấy Hạo Thủy Chi Thương trả lời.
[Hảo hữu] Hạo Thủy Chi Thương: Không.
[Hảo hữu] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: ヽ(´▽`)/ thật lợi hại, trang bị tím sáu sao so với tím chín sao quả nhiên cách biệt rất lớn.
Được rồi, không thấy đối phương đáp lại.
[Hảo hữu] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: Nữ thần, mấy ngày nay không thấy cô login, công việc rất bận rộn sao?
[Hảo hữu] Hạo Thủy Chi Thương: Ừ.
[Gia tộc] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: ╯︿╰ nữ thần bình thường chắc hẳn công việc rất bề bộn đi… Phải giữ gìn sức khỏe nha.
Tại Trung đợi một lúc lâu cũng không thấy đối phương đáp lại.
Cậu nhìn thấy đại Boss đã đi xa, lập tức sống lại tại chỗ, đi tới bên cạnh Hạo Thủy Chi Thương.
[Hảo hữu] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: Mấy ngày nay không có cô tôi đều chơi một mình cả.
Vẫn tiếp tục không có phản ứng.
Tại Trung cũng vẫn chưa từ bỏ ý định.
[Hảo hữu] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: Nữ thần, hôm nay tâm trạng cô không được tốt sao? Cô nói rất ít a…
Lần này dường như có hiệu quả, đối phương lập tức đáp lại, chỉ là…
[Hảo hữu] Hạo Thủy Chi Thương: Bởi vì cậu nói nhiều quá.
Tại Trung thấy vậy liền dừng lại, bỗng nhiên mất hứng, có chút lúng túng điều khiển nhân vật Trung Nguyên Nhất Điểm Kim lui về phía sau.
Mấy ngày trước còn có thể cùng nhau đánh quái nói chuyện phiếm, tuy rằng phần lớn là do cậu tự mình lảm nhảm, thế nhưng chưa từng nghe qua nữ thần nói chuyện thiếu tình cảm như vậy (Yoon: người ta còn giận lẫy đó mà =3=)
Tại Trung đột nhiên cảm thấy bản thân thật thất bại, phải chăng bất kể ở đâu cậu cũng là kẻ không được người ta yêu quý ư? Đầu tiên là Tố Nhan rời xa mình, tổng tài thì ghét mình, hiện tại nữ thần cũng không thèm để ý tới mình nữa….
Càng nghĩ lại càng cảm thấy khổ sở, hai vành mắt của cậu dần dần phiếm hồng, lặng lẽ rời khỏi tổ đội, một mình chạy đi.
Mà ở đầu bên kia, Trịnh Duẫn Hạo cau mày.
Vài lần liên tiếp gửi yêu cầu mời tổ đội đều không thấy cậu đáp lại, Duẫn Hạo suy nghĩ có lẽ nào vừa rồi mình hơi nặng lời khiến cho trái tim pha lê mỏng manh dễ vỡ của cậu ta bị tổn thương.
Nhưng mà chuyện ngày hôm đó quả thực rất đáng tức giận, cứ thử nghĩ xem, ai có thể chịu đựng được việc bị một tên ngốc khắp nơi rêu rao nói xấu mình với người khác, có ai chịu được không? Chính là, bản thân mình không biết cũng không tính làm gì, đây là trước mặt đối phương mà nói như vậy chẳng phải là cậu ta tự tìm đường chết sao?
Trịnh Duẫn Hạo nghĩ hai ngày nay thờ ơ không quan tâm tới Kim Tại Trung xem ra có hiệu quả không tồi, chí ít mỗi ngày thấy cậu một bộ khúm núm, không dám nói chuyện, bộ dạng có vẻ mang tâm trạng nặng nề đã cảm thấy hết giận.
Thế nhưng cậu ta vẫn có thể tiếp tục online game mà!
Cái dáng vẻ ôm đùi ôm chân hưng phấn kích động quen thuộc khi nhìn thấy nữ thần đâu rồi, cái người hay lăng xăng bên cạnh nữ thần rồi lảm nhảm đâu rồi.
Thật là xui xẻo!
Trong đầu Duẫn Hạo lúc này là một mớ suy nghĩ hỗn độn, càng nghĩ lại càng thấy bực mình. Nhưng bực mình thì bực mình, Trịnh Duẫn Hạo là một người nhân hậu có chỉ số IQ cao, trực giác tự nói với bản thân phải chấm dứt tình trạng chiến tranh lạnh mấy ngày qua.
Lúc này, Kim Tại Trung đang đứng ở sườn núi phía Bắc, quái ở đây level rất cao, hơn nữa cũng rất xa, rất ít người nguyện ý mất tiền để truyền tống tới đây, càng đừng nói lại phải đi rất xa để trở về.
Còn Tại Trung mấy ngày nay không ngần ngại vét tiền trong túi, tiền bạc của cải ném qua cửa sổ để truyền tống tới đây chuẩn bị treo máy. Hôm nay vừa tới liền thấy một người mặc trang bị màu tím chín sao hào quang lấp lánh đang hăng say giết quái, kĩ thuật rất tốt, tử khí này cho thấy đối phương chính là quan viên của nước bạn Đại đô đốc – Chiến Hồn.
Tại Trung thở dài, tục ngữ nói không sai, không phải oan gia không gặp lại,…..
Trung Nguyên Nhất Điểm Kim bước nhanh về phía đó, đứng xen lẫn trong đám quái vật len lén xuất kỹ năng đâm đối phương một đao.
Hình như không bị phát hiện…
Lại đâm tiếp một đao…
Hả? Tại sao tên đó vẫn còn nhiều máu như vậy? Lại đâm tiếp một đao.
(Yoon: Trong trò chơi khác mình không rõ nhưng mà mình có chơi TNGH, bị đánh như thế kể cả gà mờ cũng biết ngay từ lần thứ nhất bởi vì TNGH hiệu ứng do bị người chơi đánh khác với bị quái đánh nhiều lắm, mà mình nghĩ đại đa số cũng thế)
(Tứ: anh Trung anh đường đường là tộc trưởng lại có thể không biết???)
(Yoon: Là anh đô đốc không phát hiện aka tác giả viết hơi ảo tí chứ nàng:3)
Ha ha ha, vẫn chưa bị phát hiện….
Tại Trung khó khăn lắm mới tìm được phương pháp giải tỏa ưu sầu trong lòng, hoan hoan hỉ hỉ đâm 5 đao lại chợt phát hiện mình bị định thân.
Mẹ nó, bị phát hiện rồi.
[Phụ cận] {Đại đô đốc} Chiến Hồn: thế nào, muốn solo?
Tại Trung thầm mắng trong lòng.
[Phụ cận] {Đại đô đốc} Chiến Hồn: Đúng vậy, mày tới đây, tới đây a tới đây! Không dám sao ha ha ha!
Vừa dứt lời nhân vật của cậu liền nằm như xác chết.
—
Sắc mặt Tại Trung trong chớp mắt tái nhợt, bởi vì cậu không phải bị Chiến Hồn đánh ngã mà là do điểm cừu hận của cậu đã vượt qua Chiến Hồn, bị quái phản công!
[Phụ cận] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: Ta kháo, thế quái nào quái lại tới đánh ông!
[Phụ cận] {Đại đô đốc} Chiến Hồn: Bởi vì cậu xấu hơn tôi!
—
Gió lạnh thổi qua, vừa dứt lời, Chiến Hồn cũng bị đánh ngã.
[Phụ cận] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: Ha ha ha ha cú ngã rất đẹp đó!
Vì vậy lúc này có hai thi thể nằm trên mặt đất…
[Phụ cận] {Đại đô đốc} Chiến Hồn: Được rồi, Trung Nguyên ca, có gì chỉ giáo?
[Phụ cận] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: Hừ, tao với mày thân lắm sao? Nên nhớ, thù cướp vợ thề không đội trời chung!
[Phụ cận] {Đại đô đốc} Chiến Hồn: Ồ? Với loại con gái đó mà cậu cũng thấy lưu luyến à?
[Phụ cận] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: Cái gì gọi là loại con gái đó?
[Phụ cận] {Đại đô đốc} Chiến Hồn: too simple too naïve
[Phụ cận] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: Văn vẻ thì giỏi lắm sao? Nói tiếng người đi.
[Phụ cận] {Đại đô đốc} Chiến Hồn: Cậu quen cô ta lâu như vậy chẳng lẽ còn không thấy cô ta là loại người như thế nào sao?
[Phụ cận] {Đại đô đốc} Chiến Hồn: Tự cao, sĩ diện, mê tiền, thích làm nũng, thích giả bộ ngây thơ, cậu đều không thấy ư?
[Phụ cận] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: Đợi một chút, con gái đều không phải như vậy sao? Hơn nữa, mấy cái kia tạm thời có thể coi là khuyết điểm, sao thích làm nũng bị coi là khuyết điểm? Mày có thù oán với con gái trên toàn thế giới này à!
[Phụ cận] {Đại đô đốc} Chiến Hồn: Đích thực là có thù oán.
Ta ngã!
Tại Trung trừng to hai mắt không biết tiếp theo nên nói như thế nào.
Mà câu tiếp theo của Chiến Hồn càng làm cho cậu trợn mắt há mồm.
[Phụ cận] {Đại đô đốc} Chiến Hồn: Ai bảo cô ta cướp người đàn ông của tôi!
Bàn tay đặt trên bàn phím của Tại Trung bỗng nhiên ngừng lại rồi hạ xuống đánh một hàng chữ.
[Phụ cận] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: Vị huynh đài… anh bị cướp?
[Phụ cận] {Đại đô đốc} Chiến Hồn: Được rồi, không cho cậu cười nhạo tôi, làm bằng hữu của tôi đi.
Một yêu cầu kết bạn được gửi tới, Tại Trung do dự một lúc mới nhấn xác định.
[Hảo hữu] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: Vừa rồi anh không phải đang nói đùa?
[Hảo hữu] Chiến Hồn: Đúng vậy, như vậy cậu vẫn có hy vọng với vợ tôi.
[Hảo hữu] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: Anh đừng có tự đánh giá mình quá cao, tôi không còn quan tâm tới cô ấy nữa.
[Hảo hữu] Chiến Hồn: Ha ha, tôi rất thích tinh thần có chết cũng không chịu thừa nhận của cậu.
—
Kim Tại Trung phát hiện Lục Chiến ở trong trò chơi so với ngoài đời thực lại càng đáng ghét hơn, lời nào nói ra cũng như muốn đâm vào tim của người khác, thậm chí còn đâm thành mấy cái lỗ thủng.
[Hảo hữu] Chiến Hồn: Hey, nữ thần của cậu tới rồi kìa, nếu cảm thấy không ổn, tôi liền giúp cậu lừa cô ta.
Tại Trung nhìn qua, quả nhiên đã thấy Hạo Thủy Chi Thương đang lặng lẽ đứng một bên, có vẻ như đã đứng ở đó được một lúc rồi.
Tại Trung có chút do dự, vừa định mời cô vào tổ đội lại chợt thấy nữ thần gửi tới tin nhắn riêng.
[Hảo hữu] Hạo Thủy Chi Thương: Ở đây?
Tại Trung nhanh chóng trả lời.
[Hảo hữu] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: Ừ, nữ thần vất vả rồi, cô phải đi tới đây?
[Hảo hữu] Hạo Thủy Chi Thương: Ừ, tôi tổ đội cậu, ấn xác nhận đi.
[Hảo hữu] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: Hay là để tôi tổ cô đi, mấy ngày nay tôi đều chuyển sang chế độ chặn mời tổ đội.
—
Trịnh Duẫn Hạo oán hận di chuyển con chuột, hối hận vừa rồi sao mình lại làm cái việc ngu ngốc là điên cuồng mời tổ đội cậu ta chứ.
Mà bất luận thế nào, là hai người hay cả một tổ đội đi làm nhiệm vụ, thì chính là tất cả đã cùng vui vẻ khoái hoạt vượt qua đêm nay.
Đương nhiên, “vui vẻ khoái hoạt” cũng chỉ có mình Tại Trung cho là như thế, còn đối với Trịnh Duẫn Hạo thì thật khó diễn tả.
Trên đường làm nhiệm vụ hắn nghe Tại Trung ba lần nhắc tới tổng tài, nhiều lần khiến cho Trịnh Duẫn Hạo muốn phát điên, thiếu chút nữa nhịn không được mà trực tiếp nhấn logout.
Thế nhưng cũng có vài câu nói của cậu lại khiến hắn suy nghĩ lẽ nào mình đã nghĩ oan cho cậu ta.
“Kỳ thực tổng tài của tôi cũng không phải là người xấu, chỉ là tính tình có chút kỳ lạ… Nói trở mặt liền trở mặt… Tôi không bắt được quy luật TT^TT”
“Làm việc cho anh ta cũng là rất nhẹ nhàng rồi, hơn nữa anh ta cũng rất quan tâm đến chỗ ở của tôi, chỉ là tôi không muốn anh ta tới đó, tôi không muốn bị anh ta ghét bỏ.”
“Nữ thần cô thật tốt đó, sẵn lòng nghe tôi kể khổ! Cám ơn cô!”
Trịnh Duẫn Hạo tắt máy vi tính nằm lên giường suy nghĩ lại, chả nhẽ tính cách của mình khó đoán vậy sao?
…
…Hình như cũng có điểm như vậy…
Mà đối xử với cậu như thế cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu mà thôi! Ai bảo cậu không biết tiến thủ suốt ngày chỉ biết nghĩ đến con gái và chơi game, tôi mà không biến thành ma vương tới cứu vớt cậu thì tương lai của cậu sẽ đi đến đâu chứ!
Thật là xui xẻo!
Duẫn Hạo nghĩ có nuôi con cũng không phải vất vả như vậy, rốt cuộc là từ khi nào mà cậu ta lại mang tâm lý của một đứa trẻ con như thế?
Nhưng mà cậu ta đã nói như vậy có lẽ mình cũng thử thay đổi một chút, chí ít đem ấn tượng không tốt của cậu ta đổi thành bình thường, còn khen ngợi và gì gì nữa cũng không phải là chuyện phức tạp! Những người có trái tim pha lê hoàn toàn không khó cứu chữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!