Đỉnh Cấp Vô Tình Hệ Thống
Chương 38: Kinh hách nối tiếp kinh hách (hơi h)
“Bảo bối, chuyện còn lại liền để cho ta a…”
Vừa nói, Huyết Cơ liền đem Hạ Vũ cho đè trở lại giường, bắt đầu cởi ra áo tắm trên người hắn.
“Huyết Cơ, ta nhất định phải ở bên…”
Nhanh chóng phản bác lại “ý đồ” của Huyết Cơ, nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng thì một chữ “trên” ở cuối cùng cũng đã bị hắn cho nuốt xuống. Bởi vì tiểu huynh đệ của hắn lúc này cũng đã “lao đầu” vào một nơi chặt chẽ rồi, bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn. Vì vậy bị đè liền bị đè đi.
Trong màn đêm yên tĩnh khi thoảng lại vang lên tiếng rên rỉ yêu kiều cùng với tiếng hít thở kìm nén của nam và nữ khiến người nghe không nhịn được mà mặt đỏ tới mang tai, ngay cả ánh trăng dường như cũng ngại ngùng mà trốn mất.
Sau khi phóng khích không biết là bao nhiêu lần, Hạ Vũ mới được Huyết Cơ ôm vào trong lòng, cả hai người đều nằm ì trên giường lười biếng động đậy mà cảm nhận dư vị sau một hồi hoan ái.
“Bảo bối, có muốn hay không nhìn thấy yêu thể của ta?”
Vốn dĩ đang nhắm mắt lại không muốn để ý đến Huyết Cơ nữa nhưng sau khi nghe câu này của nàng, Hạ Vũ liền lập tức mở mắt ra, mở miệng muốn từ chối.
Đừng a, hắn kịch liệt phản đối cho tới cùng, đừng để khi vừa mới tương tương nhưỡng nhưỡng xong thì lại để cho hắn nhìn thấy hình thể dưới dạng yêu thú của nàng, sẽ bị dọa thành bệnh đó.
Nhưng là mọi phản đối của hắn lúc này đều đã muộn màng, bởi vì Huyết Cơ căn bản là không muốn hỏi ý kiến của hắn. Vì thế, nàng liền thoáng một cái biến trở về thành Ám Ma Huyết Xà mà quấn quanh cơ thể của Hạ Vũ, cái đầu to lớn lại dụi dụi vào má của hắn.
Mà Hạ Vũ lúc này cũng vừa lúc đối diện với cặp đồng tử dựng ngược to hơn nắm tay cùng với cái lưỡi chẻ đôi đang “tê tê” phun ra kia, ánh mắt của hắn liền lập tức co rúm lại.
“Aaaaaaaaaaaaaaaa”
Tiếng hét thê lương của Hạ Vũ liền vang vọng trong đêm tối, cũng may rằng đây là phòng cách âm chứ nếu không với âm lượng thế này thì người trong cả biệt thự chắc cũng sẽ đều bị hắn cho đánh thức.
Lạy trời lạy đất lạy chúa jesu lạy đức mẹ maria lạy phật tổ lạy phật như lai lạy quan thế âm bồ tát… Và sau một đợt “vái lạy tứ phương”, Hạ Vũ cứ thế liền trợn mắt rồi…ngất. ( Cừ ia? Lần 3)
Mà thấy điều này, Huyết Cơ liền cảm thấy vô cùng ảo não. Hắn không phải là nên dùng một đôi mắt tràn đầy lấp lánh sùng bái mà nhìn yêu thể của nàng hay sao? Những tên nam yêu kia kẻ nào sau khi nhìn thấy yêu thể của nàng thì cũng liền phi quân không gả, còn hắn vì sao lại cứ thế liền ngất đi rồi?
Vì vậy, Huyết Cơ liền dùng một ánh mắt u uất như oán phụ mà nhìn Hạ Vũ, sau đó liền tựa đầu vào người hắn rồi ngủ.
– —————————–
Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào khiến Hạ Vũ khó chịu mà nhíu chặt mày lại, đôi mắt có chút mông lung mà nhìn xung quanh.
Như chợt nhớ tới điều gì, hắn mới mở to mắt ra mà đánh giá mỗi một ngóc ngách trong phòng. Sau khi xác định không còn nhìn thấy yêu thể của Huyết Cơ, hắn mới thở ra một ngụm trọc khí.
Mẹ kiếp, cứ cái đà này thì hắn nhất định sẽ bị nàng dọa từ không bệnh thành có bệnh luôn mất. Nhưng cũng may rằng nàng không có cho hắn niềm “kinh hỷ” vào sáng sớm a.
“Tiểu Hắc? Sao ngươi lại ở đây?”
Cảm thấy trước ngực có thứ gì đó ngọ nguậy, Hạ Vũ liền đưa tay đem thứ đó kéo ra. Mà đối diện với hắn chính là một thứ phải nói là vô cùng quen thuộc…Tiểu xà!
Chỉ thấy Tiểu xà dường như vẫn còn buồn ngủ mà lim dim mắt, dưới cái nhìn của Hạ Vũ, nó bỗng dưng biến đổi trở thành…một cái nữ nhân. Mà gương mặt này…
“Huyết Cơ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Hạ Vũ bây giờ chỉ cảm thấy một lời khó nói hết, ai nói cho hắn biết vì sao con rắn nhỏ ngốc nghếch bị hắn trêu đùa trong suốt một thời gian cư nhiên lại trở thành vị Yêu vương luôn đem hắn “ức hiếp” kia rồi?
Thấy bộ dạng nghẹn họng trăn trối này của hắn, Huyết Cơ càng cảm thấy buồn cười mà liếm liếm mặt hắn một chút. Lúc trước đem nàng làm trò đùa bây giờ lại biết sợ rồi hay sao?
“Bảo bối, có phải hay không là rất kinh hỷ a…”
Ha hả, kinh hỷ cái con khỉ, kinh hách thì đúng hơn. Hắn thề vĩnh viễn sẽ không bao giờ khinh thường người khác nữa, à không, Tiểu xà khác nữa…
Vì thế, Hạ Vũ liền tiếp tục nằm trở lại giường nhắm mắt giả chết. Dù sao thì hôm nay hắn cũng bị cho nghỉ học kia mà…
– —————————-
“Nhị thiếu gia đúng là cát nhân thiên tướng thật mà…”
“Nhị thiếu gia cư nhiên tỉnh lại rồi, xem ra lão gia cùng các vị phu nhân cũng có thể yên lòng được rồi.”
“Đúng vậy, mặc dù là không thể đứng dậy được nhưng ít ra người cũng đã tỉnh.”
Khó khăn mà đem Huyết Cơ đuổi đi, vừa mặc xong quần áo xuống lầu thì Hạ Vũ đã nghe qua không biết bao nhiêu lời về việc “Nhị thiếu gia” tỉnh lại rồi, nhưng là đối với việc này hắn cũng không có cảm giác gì nhiều cho lắm. Dù sao thì cũng có liên quan gì đến hắn đâu.
Vì thế, Hạ Vũ vẫn lạnh nhạt như thường mà bước xuống lầu.
Bên dưới phòng khách hiện tại cũng là một mảnh yên bình vui tươi, Vương Dung lúc này đang hướng về một người phụ nữ tuổi chừng 40 gương mặt vô cùng diêm dúa, nhưng bây giờ cũng đã trở nên có phần bình thản ôn hòa.
“Khanh Khanh, A Thành có thể tỉnh lại đúng là trời cao có mắt mà, sau này cô cũng không còn lo lắng về sau nữa…”
Mà Phương Khanh Khanh nghe vậy cũng nở một nụ cười thật lòng, cảm kích nhìn Vương Dung. Vừa nói, bà vừa vỗ vỗ vào tay của một chàng trai đang ngồi ở bên cạnh.
“Haizz, A Thành tỉnh dậy đúng là trời cao thương xót mà. Nếu như nó không tỉnh lại được, chắc tôi cũng sẽ… haizz…”
Đáy mắt của bà dường như phủ lấy một tầng nước mắt mang theo vẻ tang thương, lời nói ra khỏi miệng cuối cùng cũng chỉ hóa thành một tiếng thở dài mệt mỏi.
Bà chính là Tam phu nhân của Hạ gia, cũng chính là người phụ nữ khiến cho mẹ của Hạ Vũ vì uất ức mà chết. Trước kia, bà luôn luôn tự ngạo chua ngoa, tìm hết mọi cách giữ chặt lấy Hạ Bình, tranh thủ địa vị, tiền tài cho bản thân mình. Ngay cả đứa con trai Hạ Thành này cũng bị bà xem như công cụ tranh thủ về già của mình đối với Đại phu nhân.
Nhưng là, hôm đó khi bệnh viện báo tin Hạ Thành bị tai nạn giao thông, bà mới phát hiện ra rằng việc mà bà làm trong suốt thời gian qua là buồn cười đến mức nào. Bà không xứng đáng làm một người mẹ cũng như một người vợ, nếu Hạ Thành chết, bà cũng không biết bản thân có còn đủ nghị lực để sống tiếp hay không.
Cho nên hiện tại, ai muốn tài sản hay địa vị gì đó liền mặc kệ họ đi, bà chỉ mong muốn con trai của mình có thể sống một cách vui vẻ hạnh phúc là đủ rồi.
**Yêu vương giả làm tiểu xà thử lòng người yêu và cái kết… (´∀`)♡
– –Hạ Vũ: Đừng bao giờ xem thường “người” khác. o(╥﹏╥)o
*Hôm nay đăng tận 4 chương luôn, *lau mồ hôi, chị chủ quán thấy Nhóc cứ ngáp mãi nên hỏi:”Bộ tối qua nhắn tin với ny hay gì mà sao ngáp dữ vậy…”
*Dạ vâng ạ, người yêu của Nhóc là Hạ – Vũ. ≧∇≦
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!