Đại Bát Hầu - Chương 94: Tự tiến cử
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
4


Đại Bát Hầu


Chương 94: Tự tiến cử


Dịch: Mink

Biên: †Ares†

Kẻ hèn muốn theo hầu đại vương, bày mưu tính kế vì hoành đồ đại nghiệp của đại vương, cúc cung tận tụy đến chết mới dừng!

Nghe được câu này, Khỉ Đá không khỏi ôm bụng cười, cười đến gập cả người, cười đến độ con sóc thành tinh kia bối rối.

– Đại vương, thuộc hạ nói có gì đáng cười lắm sao?

– Tại sao ta lại thành đại vương rồi?

Khỉ Đá hỏi ngược lại.

– Tuy đại vương bình dị gần gũi, nhưng Lữ Thanh chỉ xem “Khỉ Đá” là nhũ danh của người. Đã là nhũ danh, thuộc hạ không thể gọi được. Nếu đại vương không muốn lập một tên mới, thuộc hạ lại xem đại vương có tướng đế vương, không bằng tạm thời xưng là “Hầu Vương”. Mà đã như vậy, làm thuộc hạ, gọi một tiếng “đại vương” là chuyện đương nhiên.

Vẻ mặt của sóc tinh vô cùng nghiêm túc.

Đây là con yêu quái nghiêm túc nhất Khỉ Đá từng gặp.

– Ta hiểu rồi. Ý của ngươi là muốn tới nương nhờ vào ta đúng không?

– Vâng. Cầu đại vương thu nhận..

Sóc Tinh vội vàng dập đầu.

– Biết đánh nhau không?

Sóc tinh cúi đầu, lau mồ hôi.

– Ta hỏi ngươi biết đánh nhau không? Có thể một mình đánh lại mấy người?

Sóc Tinh đổ mồ hôi như tắm, run run nói:

– Không… Không biết. Tại hạ tu vi còn thấp, nhưng kiến thức uyên bác nên nhất định có thể trợ giúp đại vương thành tựu bá nghiệp.

Khỉ Đá nhàm chán ngáp một cái rồi nói:

– Ngươi đã sống ở chỗ này bao lâu rồi?

– Dạ! Trên dưới một năm.

– Ồ! Thế trước đây ngươi nương nhờ ai?

– Lúc trước…

– Nói!

Khỉ Đá quát. Sóc Tinh sợ tới mức quỳ xuống, bò bằng cả bốn chân, run run nói:

– Trước đây tại hạ đi theo cá sấu tinh.

– À! Vậy ngươi là quân sư của nó đúng không?

– Vâng… Á, không phải… À…

Sóc Tinh đã vô cùng hoảng loạn.

– Thế rốt cuộc là đúng hay không?

Khỉ Đá lại quát to, cầm Hành Vân côn chống mạnh xuống đất. Sóc tinh sợ đến mức hồn muốn lìa khỏi xác. Nó lập tức quỳ rạp cả người xuống đất và nói nhỏ:

– Phải… Phải…

Khỉ Đá hơi nhếch mép, nhìn kĩ sóc tinh đang run rẩy quỳ trên mặt đất, cười nói:

– Nó được ngươi phụ tá, thật đúng là thành một phen bá nghiệp đấy!

Nghe được câu này, sóc tinh chỉ muốn chết cho rồi.

Ài! Vò mẻ thì chẳng sợ sứt nữa đi.

Ôm tinh thần không thành công cũng thành nhân, con sóc thành tinh kia lấy hết dũng khí lao thẳng đến và ôm đùi Khỉ Đá, kêu gào như khóc:

– Đại vương, cá sấu tinh kia bảo thủ, không rõ tình hình địch đã qua loa lao tới, chẳng thể trách tại hạ à. Đại vương! Đại vương! Xin hãy tạm thời thu nhận thử một lần. Lữ Thanh chỉ cầu một mảnh ngói che đầu chứ không có yêu cầu nào xa vời nữa. Hơn nữa tại hạ hiểu rõ mọi việc liên quan tới cá sấu tinh nên chắc chắn sẽ giúp đại vương thu phục tàn quân này. Đại Vương! Xin dại vương hãy cho Lữ Thanh một cơ hội!

Gương mặt nhoe nhoét nước mắt nước mũi kia khiến Khỉ Đá cảm thấy ghê tởm.

– Cút cho ta!

– Đại vương! Hãy cho Lữ Thanh một cơ hội đi!

Sóc tinh càng ôm chặt hơn.

– Cút! Ngươi nghe không hiểu à! Từ chỗ nào đến thì về chỗ đó đi!

– Lữ Thanh nhất định sẽ cục cung tận tụy vì đại vương đến chết mới thôi mà!

Khỉ Đá rốt cuộc không chịu nổi, nhấc chân đá một cái.

Một tiếng hét thảm.

Sóc Tinh bay ra xa hơn một trượng, rồi ngã xuống đất. Nó vẫn nằm im tại đó một lúc rất lâu mà không hề động đậy.

Toàn bộ yêu quái trong nơi đóng quân đều tập trung nhìn về đây, hết ngơ ngác nhìn Khỉ Đá rồi lại nhìn đến sóc tinh đang nằm im trên mặt đất.

Khỉ Đá thầm nghĩ: “Chả lẽ nó đã chết thật rồi sao? Dù gì nó cũng có cảnh giới Nạp Thần rồi, sao có thể chết dễ dàng như thế?”

Hắn có chút không yên, bèn đứng lên đi qua xem.

Dù sao con sóc thành tinh này chưa hề làm chuyện gì có hại, cứ như vậy chết đi quả thật khiến hắn có chút áy náy.

Chuyện khiến mọi người líu lưỡi xuất hiện. Sóc tinh hét to một tiếng, đứng phắt dậy, lau vết máu nơi khóe miệng rồi như thiêu thân bổ nhào về phía Khỉ Đá.

– Ngươi muốn chết à!

Khỉ Đá vội vàng giơ Hành Vân côn lên chuẩn bị động thủ. Sóc tinh giật mình lui về một bước, sau đó lại nuốt nước bọt tiến lên.

– Cút.

Khỉ Đá hét to thẳng vào mặt sóc tinh. Nó kinh hãi rụt cỏ lại, chớp chớp con mắt ngân ngấn nước, đangs tương nhìn chằm chằm vào Khỉ Đá.

Sau nửa ngày, sóc tinh mới nói được một câu:

– Đại vương, Lữ Thanh có thể sống ở ngay cạnh cửa vào nơi đóng quân được không ạ? Chỉ cần đại vương gọi một tiếng…

– Ngươi thích ở chỗ nào thì cứ ở! Chỉ cần đừng ở trong chỗ của ta là được!

– Lữ Thanh đã hiểu!

Sóc tinh vội vàng quỳ xuống, lau nước nước mắt lạy lục:

– Đa tạ đại vương! Đa tạ đại vương! Lữ Thanh đã thỏa mãn rồi ạ! Đại vương vạn phúc! Đại vương vạn phúc!

Khỉ Đá giật giật khó miệng. Hắn không biết phải nói gì kẻ quái dị này, chỉ có thể lườm một cái, rồi quay người đi.

“Không thể hiểu nổi sao mặt hàng này còn sống đến bây giờ, khả năng vận may còn tốt hơn cả Bạch Viên.” Khỉ Đá nghĩ.

Tới khi mặt trời lặn, bốn con yêu quái mới trở về trở về. Ai nấy đều trông rất mệt mỏi.

Lúc ăn cơm, lão Bạch Viên cầm cái bát chỉ có rau dại mà ngẩn ngơ như mất hồn, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Lão Ngưu cúi đầu, dùng sức nhét lấy nhét để đồ ăn vào miệng, ăn tới toát hết mồ hôi, nhưng cũng không nói câu nào. Đoản Chủy cũng ăn liên tục, nhưng hai mắt lại nhìn chòng chọc vào đống lửa trước mặt.

Sự khác thường của ba con yêu quái khiến đám tiểu yêu chú ý. Không khí của nơi đóng quân cũng trở nên nặng nề.

Cuối cùng, chỉ Đại Giác không tim không phổi là vẫn ăn uống ngon lành.

Còn con sóc tinh mới tới, nó ngồi xổm ở cửa vào nơi đóng quân, đáng thương vừa nhìn vừa nuốt nước miếng.

Ăn cơm xong, bốn con yêu quái lập tức kéo Khỉ Đá đi ra một chỗ trống cạnh hàng rào chắn để nói chuyện về kết quả của ngày hôm nay.

– Người xem.

Đoản Chủy cầm nhanh cây vẽ trên mặt đất:

– Ở phía Bắc chúng ta là địa bàn của kền kền tinh, phía Nam là bọ cạp tinh, Đông Bắc là báo tinh, Đông Nam là xà tinh. Phía Tây là đất hoang nhưng đi tiếp chính là đầm Ác Long. Ở trong nước là địa bàn của cá chép tinh. Có điều chúng ta nước giếng không xâm phạm nước sông, có thể bỏ qua. Hôm nay ta…

Đoản Chủy đột nhiên ngừng lời, ngẩng đầu, liếc mắt về phía sau.

Sóc tinh đang nằm úp sấp ở phía sau hàng rào.

– Ai vậy?

Đoàn Chủy hỏi Khỉ Đá.

– Tại sao hỏi ta?

– Cảm giác của ngươi mạnh hơn ta rất nhiều. Ngươi không nói gì, chẳng lẽ đó không phải là ngươi biết rồi?

Khỉ Đá cười khẽ:

– Hôm nay nó tới đây ứng cử vị trí quân sư.

– Ngươi còn tuyển quân sư?

– Tự tiến cử, tự tiến cử. Ta không đồng ý.

Đoàn Chủy lập tức quay ra phía sóc tinh quát:

– Cút ra xa một chút! Chúng ta đang nói chuyện, ngươi muốn nghe lén phải không?

Sóc tinh hơi rụt rụt đầu lại:

– Ta muốn hiến kế cho đại vương.

Đoàn Chủy thấy đối phương vẫn không nhúc nhích thì lập tức muốn ra tay, nhưng bị Khỉ Đá giữ lại.

– Không sao! Tiếp tục!

Đoản Chủy hừ một tiếng, nghiêng đầu trừng mắt nhìn sóc tinh rồi ngồi xuống tiếp túc nói:

– Chúng ta đã điều tra. Trong số các con yêu quái, xà tinh là yếu nhất. Nguy hiểm nhất là kền kền. Đêm nay chúng ta có thể nhân cơ hội trời tối để giết xà tinh, còn mấy tên khác thì tạm thời để yên đã.

Lúc này, một tiếng nói uể oải vang lên từ phía sau:

– Nếu ngươi muốn đánh xà tinh, kền kền chắc chắn sẽ xuất hiện. Bọn nó là anh em kết nghĩa. Theo ta thấy thì nơi này chỉ một mình ngươi biết bay, liệu ngươi có thể một mình đấu kền kền tinh sao?

– Vậy chúng ta đi diệt bọ cạp tinh trước, vì thực lực của nó chẳng ra sao cả.

– Nếu đánh bọ cạp tinh, ngươi thuốc giải nọc độc của có sao?

– Lúc ta đang nói ngươi đừng chen ngang được không!

Đoản Chủy tức giận, quay người lại, dùng cành cây chỉ thẳng mặt sóc tinh chửi ầm lên:

– Có tin ta làm thịt ngươi không!

Sóc tinh không hề biến sắc, mở to mắt nhìn chằm chằm Khỉ Đá.

Khỉ Đá đảo mắt, ngoắc tay:

– Vào đi!

– Thuộc hạ tuân lệnh!

Sóc tinh cao hứng đến thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên. Nó chạy quanh một vòng mới đến cửa vào nơi đóng quân,sau dó còn sửa ang lại y phục rồi với chậm rãi đi đến chỗ năm con yêu quái đang thảo luận, chắp tay nói:

– Tham kiến đại vương. Bốn vị đồng bạn, hạnh ngộ, hạnh ngộ. Tại hạ Lữ Thanh, vốn là một kẻ áo vải, nhưng may mắn được đại vương rủ lòng thương hại thu nhận. Về sau mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn.

Đoàn Chủy nghiêng đầu, nhìn sóc tinh hỏi:

– Từ chỗ nào tới vậy? Sao nói chuyện như đàn bà thế?

Lập tức, bầy yêu cười vang trời.

Sóc tinh nghẹn đến đỏ cả mặt, hiên ngang lẫm liệt hét lớn:

– Đây gọi là phong độ của người trí thức! Phong độ của người trí thức! Ngươi hiểu không? Ngươi là đồ thất học!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN