Nam Chính Xuất Sắc Nhất - Chương 14: Nổi tiếng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Nam Chính Xuất Sắc Nhất


Chương 14: Nổi tiếng


Editor: demcodon

Cuối cùng nơi “xem phim” được thiết lập ở trong phòng chiếu phim. Ngoài Tông Chính Hải, thím Trương và anh em nhà họ Lưu cũng được mời đến xem tác phẩm đầu tiên Lục Dương tham gia.

Lục Dương và Tông Chính Hải sóng vai ngồi cạnh nhau trên chiếc sô pha đơn sang trọng ở hàng ghế đầu bỗng nhiên cảm thấy hơi xấu hổ. Chỉ là một quảng cáo lại được mọi người coi trọng như thế. Nếu cậu biểu hiện không đủ xuất sắc chẳng phải làm cho bọn họ thất vọng sao?

Tông Chính Hải phát hiện Lục Dương hơi đứng ngồi không yên. Vì thế nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay cậu trấn an: “Nó sắp bắt đầu rồi, đừng lo lắng!”

Lục Dương lập tức quên căng thẳng là gì, chỉ cảm thấy mu bàn tay của mình bắt đầu nóng lên, mặt cũng bắt đầu nóng lên!

Các thiết bị trong phòng chiếu phim được nối mạng, có thể trực tiếp xem video quảng cáo từ trang wed video trực tuyến.

Các video quảng cáo này sẽ phát trước khi chiếu phim có độ dài khác nhau. Thời gian quảng cáo trước khi phim điện ảnh, phim bộ và chương trình internet là 90 giây.

Bắt đầu từ 8 giờ tối hôm nay, quảng cáo trước tất cả bộ phim và chương trình internet Bác Á tự sản xuất sẽ thay thế toàn bộ thành quảng cáo công ích đám người Lục Dương tham gia, phát liên tục trong nửa tháng.

Ngay khi đến giờ, Tông Chính Hải tự mình nhấn vào nút đăng ký chương trình phát sóng hàng tuần được cập nhật vào lúc 8 giờ trên trang web. Trái tim Lục Dương trong nháy mắt đập liên hồi.

Màn hình vừa tối lập tức bắt đầu phát quảng cáo. Khung cảnh bên trong của một ngôi nhà xuất hiện trên màn ảnh. Sàn gỗ sáng màu, tường màu trắng, đồ nội thất được sắp xếp màu sắc nhẹ nhàng. Dưới ánh mặt trời buổi sáng chiếu rọi xuống lộ ra một gia đình ấm áp và hài hòa.

Lúc đầu video im lặng, nhưng hình ảnh lại chuyển động. Khi hình ảnh chuyển sang phòng ăn và bếp mở thì xuất hiện một cặp vợ chồng trung niên. Người vợ đang làm bữa sáng, người chồng đang đọc báo chí ở bên bàn ăn. Bởi vì bọn họ đều đưa lưng về phía khung hình cho nên mọi người cũng không thể nhìn thấy khuôn mặt và biểu cảm của hai vợ chồng.

Lúc này hình ảnh hơi động, trong màn ảnh xuất hiện một thiếu niên. Cậu ấy đi qua phòng ăn đến phòng khách. Lúc này khán giả mới ý thức được hình ảnh mọi người vừa xem đều lấy từ góc nhìn của thiếu niên.

Thiếu niên này khoảng 16-17 tuổi, mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu vàng nhạt và dép vải sáng màu. Cả người trông rất sạch sẽ, làm cho người có thiện cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tiếp theo, thiếu niên chậm rãi đi đến trước cửa sổ sát đất phòng khách. Trong góc có một một cây đàn piano thẳng đứng, phía trên có để một khung ảnh, còn có một chú chó lông vàng lớn tuổi đang nằm cạnh băng ghế. Nó có lẽ đã già nên không có đứng lên đón chủ nhân nhỏ mà là thoáng ngước mắt và giật giật lỗ tai.

Thiếu niên nhìn nó cười cười, ngồi vào trên băng ghế mở nắp đàn ra, lộ ra cổ tay và tay mình.

Lúc này khán giả vừa bị chói và nín thở bởi nụ cười của thiếu niên xinh đẹp, lại vừa bị bàn tay thiếu niên thu hút mọi sự chú ý. Sau đó, những ngón tay thon dài cân xứng của thiếu niên bắt đầu nhảy múa, những nốt nhạc tuyệt đẹp lần lượt xuất hiện.

Theo bản piano duyên dáng này màn ảnh bắt đầu chậm rãi tăng lên, từ cận cảnh bàn tay thiếu niên đến áo sơ mi trắng. Tiếp theo là sườn mặt thanh tú đến hoàn mỹ, mũi cao thẳng, đôi mắt sáng. Đặc biệt là hàng lông mi thật dài kia hơi run lên trong trạng thái ngược ánh sáng làm cho khán giả có loại cảm giác trái tim mình cũng rung động.

Màn ảnh hơi dừng lại ở trên sườn mặt thiếu niên lại bắt đầu di chuyển đến khung ảnh trên đàn piano. Bởi vì ánh sáng và kính trên khung ảnh làm cho mọi người chỉ có thể nhìn thấy rõ nửa phần dưới của bức ảnh, mơ hồ có thể nhìn thấy một đứa trẻ ôm một chú chó lông vàng.

Khán giả tự nhiên có thể liên tưởng đến đây là bức ảnh chụp chung của thiếu niên và thú cưng nhiều năm trước. Vì thế bọn họ nhìn biểu cảm đáng yêu của chú chó lông vàng trong màn hình nở một nụ cười.

Nhưng mà lúc này màn ảnh đột nhiên cắt. Hình ảnh ở nhà, thiếu niên và chó lông vàng toàn bộ biến mất, biến thành nội thất của một chiếc xe hơi. Từ đường phố ngoài cửa sổ xe và bầu trời có thể đoán được lúc này đã là buổi tối.

Người đàn ông lái xe đang dùng tai nghe không dây gọi điện thoại: “Tôi vừa ra khỏi công ty. Các cậu đến hết rồi, nhanh vậy?! Được được, tôi đang trên đường đi, rất nhanh sẽ đến. À đúng rồi, cậu nhớ gửi cho tôi số phòng VIP đó.”

Cúp điện thoại, người đàn ông đánh tay lái ở ngã ba quẹo vào một con đường nhỏ. Từ hai bên đường có thể nhìn thấy được chiều cao các tòa nhà dân cư. Đây dường như là một con đường giữa khu dân cư nhỏ, đèn đường rõ ràng không có sáng như tuyến đường thành thị.

Từ chuông nhắc nhở của tin nhắn, màn hình di động mà người đàn ông đặt trên giá đỡ điện thoại sáng lên, mơ hồ có thể nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc xuất hiện trên màn hình.

Người đàn ông hơi cúi đầu, một tay cầm vô lăng, một tay mở khóa tính xem tin nhắn đồng nghiệp gửi đến. Đúng lúc này, dư quang của hắn dường như nhìn thấy cái gì vì thế đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trong nháy mắt trừng lớn.

Gần như cùng lúc khán giả nghe tiếng phanh đột ngột, sau đó hình ảnh lại đột nhiên tối.

Lục Dương nghe được thím Trương cảm thán ở hàng sau. Ngay cả khi cậu cũng bị lây nhiễm căng thẳng khi tai nạn xảy ra ngoài ý muốn. Lúc này màn hình đột nhiên lại sáng lên, hình ảnh chuyển tới trong nhà hộ gia đình vừa rồi.

Trong lòng khán giả xem chuỗi video chặt chẽ này vốn tưởng rằng có năng lực nhìn thấy cảnh làm cho người ấm áp và dễ chịu đến, nhìn thấy thiếu niên đẹp trai như một bức tranh. Nhưng lúc này bọn họ thất vọng.

Màn ảnh giống hệt như ban đầu, bắt đầu di chuyển từ phòng ăn và phòng bếp mở của ngôi nhà. Nhưng người vợ nấu cơm, người chồng đọc báo đã biến mất. Hình ảnh kế không chuyển góc nhìn vẫn di chuyển đến phòng khách, cũng không có xuất hiện hình bóng thiếu niên. Chỉ có chú chó lông vàng vẫn còn ở đó, nằm bên cạnh băng ghế không nhúc nhích.

Không biết vì sao cùng một hình ảnh, chỉ là không có người xuất hiện thì sự ấm áp và tình yêu ban đầu không còn sót lại chút gì, chỉ mang lại cho mọi người một loại cảm giác cô đơn và áp lực.

Hình ảnh cuối cùng trên màn ảnh đại khái là cơn gió thổi vào tấm rèm cửa sổ bằng lụa mỏng làm cho tấm rèm khẽ nhúc nhích. Chú chó lông vàng trên đất có hình cảnh cận cảnh khuôn mặt. Chỉ thấy nó hơi ngước mắt lên, giật giật lỗ tai, hình ảnh lại tối.

Sau đó trên màn hình xuất hiện một câu: Tập trung vào tình hình giao thông, lái xe an toàn, đừng làm cho hạnh phúc, chưa kịp xảy ra đã dừng lại…

Trên màn hình đã bắt đầu phát chương trìn internet chính thức, trong phòng chiếu phim lại im lặng.

Lục Dương âm thầm khen ngợi khả năng của đạo diễn Ngô và biên tập viên. Trong 90 giây, tiết tấu của từng hình ảnh được kiểm soát vừa phải, không có một giây nào làm cho khán giả cảm thấy chán, chỉ làm cho bọn họ hoàn toàn đắm chìm tong sự phát triển của câu chuyện.

Sự ấp ám ngay từ đầu, sự chuyển đổi cảnh tiếp theo, ám chỉ sự cố xảy ra. Tiếp theo lại là sự chuyển đổi cảnh quay, trở lại trạng thái bắt đầu của hình ảnh. Mỗi một lần thay đổi đều xúc động lòng người.

Khẩu hiệu cuối cùng và một vài giây của khoảng trắng cũng xuất hiện vừa phải, sẽ làm cho khán giả vô ý thức hỏi chuyện gì vừa xảy ra, thậm chí đều bỏ qua bộ phim đã chính thức bắt đầu.

Phản ứng lại đầu tiên chính là Tông Chính Hải, hắn tạm dừng phát video. Lúc này những người khác mới hồi phục tinh thần lại. Thím Trương hơi kích động nói: “Chuyện gì đã xảy ra? Đây có phải là một tai nạn không? Dương Dương đã đi đâu?!”

Lục Dương giữ chặt tay bà an ủi nói: “Thím Trương đừng lo lắng, đây đều là diễn kịch, không phải thật sự…”

Tông Chính Hải nhìn sườn mặt Lục Dương như suy nghĩ điều gì làm cho cậu lên như diều gặp gió chín vạn dặm, dường như đã thổi bay…

* * *
Đêm đó, quảng cáo công ích này của Lục Dương không có gây ra phản ứng ngay lập tức. Nhưng không đến 24 giờ trên mạng lại đột nhiên bùng nổ.

Đầu tiên là có cư dân mạng nhìn thấy quảng cáo đã thảo luận về nó trong bài đăng của chương trình trực tiếp. Sau đó, bởi vì một số V* lớn đã chia sẻ liên kết video quảng cáo do weibo Bác Á Official phát hành, câu khẩu hiệu kèm theo cuối cùng kia nhanh chóng kích hoạt một cuộc thảo luận nóng.

(*V: chỉ tài khoản đã được Weibo xác nhận thông tinh cá nhân.)

Khi càng ngày càng nhiều người nhìn thấy nội dung quảng cáo, các trang web và diễn đàn lớn đều xuất hiện các nhóm thảo luận và bài đăng có liên quan.

[Các cậu có xem quảng cáo công ích của Bác Á mới quay không?]

[Đương nhiên là đã xem rồi! Hội và nhóm bạn của tôi hôm nay đều bị spam!]

[Vừa mới bắt đầu tưởng linh dị, thiếu niên kia là ma quỷ. Sau này mới phát hiện có lẽ không phải ý này!]

[Đúng, cuối cùng trong căn phòng không có ai, nhìn qua giống như trước nhưng kỳ thật nhìn kỹ sẽ phát hiện rất nhiều đồ nội thất đều thay đổi! Trên diễn đàn còn có bài viết dành riêng để tìm ra chỗ nào thay đổi.]

[Tôi nhìn thấy khăn trải bàn thay đổi, nồi cơm điện trong bếp trở nên nhỏ hơn, đệm và rèm trên sô pha cũng đổi…]

[Còn có thiếu khung ảnh trên đàn piano!]

[Khó trách lúc tôi xem cứ cảm giác là lạ chỗ nào, thì ra là nguyên nhân này!]

[Quảng cáo này rốt cuộc là có ý gì? Quỳ cầu vua kỹ thuật phân tích!!]

[Lầu trên kỳ thật có thể xem lại khẩu hiệu xuất hiện cuối cùng trong quảng cáo, ‘đừng làm cho hạnh phúc chưa kịp xảy ra’ ý là nói: kỳ thật ngay từ đầu quảng cáo xuất hiện hình ảnh một nhà ba người đều là tưởng tượng. Hoặc là nói nó vốn có thể xuất hiện, bởi vì người đàn ông kia lướt di động mà không chú ý tình hình giao thông nên xảy ra tai nạn giao thông. Cho nên thiếu niên đánh đàn kia đã chết.]

[Cuộc thảo luận trên diễn đàn Tianya nói rằng bức ảnh của đạo diễn về cậu bé có ngụ ý. Điều này có thể ám chỉ cậu bé chết lúc còn chưa lớn lên. Đó là một đứa trẻ, cho nên mới nói ‘hạnh phúc chưa kịp xảy ra’.]

[Ô ô ô… Nam sinh đẹp trai như vậy tất cả chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng, kỳ thật đã…]

[Đúng vậy, mặc dù không có một cảnh đẫm máu. Nhưng cẩn thận suy ngẫm lại thật sự là tàn nhẫn mà!!! Tim tôi đều nát!]

[Tan nát cõi lòng +1!]

[Tan nát cõi lòng +2! Xem xét kỹ lưỡng nhiều chỗ, càng nghĩ càng thấy sợ! Không được, tôi muốn xem lại một lần nữa!]

[Tôi đã xem lại mấy lần, vốn dĩ các hội viên đóng quảng cáo lại. Kết quả nghe nói như vậy lại mở ra để xem nhiều lần. Không biết còn tưởng rằng tôi chuyên làm hội viên xem quảng cáo nữa orz*]

(*Orz: biểu tượng quỳ gối bái lạy.)

[Ha, lầu trên thật giỏi!]

[Lầu trên, cậu không phải một mình!]

[Nam sinh kia rốt cuộc là ai diễn? Trông thật lạ mắt, nhưng thật sự rất đẹp trai!!!]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN