Duy Nhất Là Em - Chương 90: Chuyện cũ và câu đố thân thế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
182


Duy Nhất Là Em


Chương 90: Chuyện cũ và câu đố thân thế


Translator: Nguyetmai

Sau khi Trình Hội ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn Khương Cửu Sênh và bà Khương. Hai người không nói câu nào, bầu không khí lặng ngắt khiến người ta mất tự nhiên. Cuối cùng Khương Cửu Sênh đành cầm bao thuốc lá bỏ ra ngoài.

Cô ra ngoài ban công, thấy không có người nên cũng lười đeo khẩu trang, chỉ lấy ra một điếu thuốc dành cho phụ nữ. Chẳng biết vì sao trong lòng cô lại thấy phiền não vô cùng. Thuốc lá dành cho phụ nữ vốn đã nhạt, vào giây phút lòng dạ rối bời này, cô càng cảm thấy điếu thuốc trên tay nhạt nhẽo vô vị.

Cô rít hai hơi rồi dập tàn thuốc, lôi tiếp một điếu khác trong bao, vừa định châm lửa thì điếu thuốc lại bị cuỗm đi mất.

“Em hút ít thôi.” Là Trình Hội, trong tay anh còn đang cầm bữa khuya, vừa cướp điếu thuốc của cô xong thì tiện tay vứt vào sọt rác.

Niềm vui thích duy nhất cũng bị dập tắt, cô gục đầu trên lan can, cụp mắt nhìn ánh sáng phát ra từ chợ đêm bên dưới. Ánh sáng của mấy ngọn đèn dầu phản chiếu vào mắt cô, nhưng những gì đọng lại chỉ là sự mờ tối và lạnh lùng.

“Anh.”

“Ừ.”

Khương Cửu Sênh quay đầu nhìn Trình Hội: “Có phải em là con nuôi không?”

Trình Hội lập tức nghiêm mặt, gương mặt tuấn tú vô cùng đứng đắn: “Em nói vớ vẩn gì đấy?”

Cô cười, không nói gì nữa, chỉ hướng mắt nhìn trăng sao trên trời và ngọn đèn trong đêm.

Trăng trên trời hay cảnh đêm dưới đất đều tuyệt đẹp, nếu hỏi cô có cảnh đẹp thứ ba không, vậy cảnh đẹp đó chắc chắn là Thời Cẩn.

Cô lại đột nhiên nhớ đến anh.

Hai người yên lặng một lúc lâu.

Trình Hội đột nhiên mở miệng: “Khi em còn nhỏ không sống bên cạnh ba mẹ nên mới không đủ gần gũi mà thôi.”

Cô yên lặng không đáp.

Những lời này cô đã từng nghe bà Khương nói từ tám năm trước rồi. Trước năm mười sáu tuổi cô vẫn được nuôi ở quê, sau này gặp tai nạn mới được đưa lên thành phố làm phẫu thuật. Phẫu thuật để lại chút di chứng khiến cô mất trí nhớ, sau này thì sống cùng với ba mẹ.

“Em hút một điếu nữa thôi.” Cô lấy thuốc lá ra, châm lửa, rồi rít khẽ.

Giới giải trí đều cho rằng Khương Cửu Sênh là người lạnh lùng, nhưng nếu không lạnh lùng thì còn thế nào được nữa đây. Lớn lên trong một gia đình thế này, nếu cô không tự mình bảo vệ mình thì biết phải làm sao?

Trình Hội về phòng bệnh trước, bà Khương đang sắp xếp đồ đạc.

“Sênh Sênh đâu?”

Trình Hội đóng cửa: “Đang hút thuốc.”

“Con đợi chút nữa rồi đưa nó về khách sạn đi.”

Bà Khương tên đầy đủ là Khương Nguyệt Chi, vốn là kế toán trong một công ty thuộc Tần thị, tính tình cũng không mạnh mẽ gì, chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi. Tuy vậy, không hiểu sao, mỗi khi đối mặt với Khương Cửu Sênh, bà đều vô cùng cứng rắn, thái độ cũng lạnh nhạt.

“Mẹ, mẹ đừng lạnh lùng quá với Sênh Sênh.” Vẻ mặt Trình Hội rất nghiêm túc.

Động tác xếp quần áo của bà Khương hơi khựng lại, sau đó lại tiếp tục: “Mẹ có à?”

“Mẹ đối xử với Sênh Sênh như đối xử với khách quý ấy.” Trình Hội giữ chặt cánh tay đang bận rộn của bà Khương, nói thật khẽ, “Mẹ, nếu mẹ đã nhận Sênh Sênh là con gái, thì đừng khiến em ấy cảm thấy mình như một đứa con nuôi.”

Trình Hội biết rõ, Khương Cửu Sênh không phải con ruột của bà Khương.

Trước kia ba anh là một tài xế, mẹ làm nội trợ, bởi vì tính chất công việc nên trước năm hai mươi tuổi, Trình Hội luôn sống tại nhà cô ruột ở nước ngoài. Tám năm trước, ba mẹ đột nhiên đổi nghề, anh mới về nước, trong nhà lại có thêm một người em gái. Anh không phải trẻ con, tất nhiên không tin dăm ba lời giải thích qua loa của cha mẹ. Sau này hỏi cô ruột, anh mới biết cô em gái này vốn không phải máu mủ ruột thịt nhà em, mà chỉ là con nuôi.

Anh đã lén hỏi mẹ, mẹ chỉ nói là do người thân ở dưới quê bị bệnh không có tiền chữa trị, đành gửi con gái cho họ nhờ nuôi giúp.

Tất nhiên Trình Hội không tin, nhưng mẹ anh chẳng chịu tiết lộ thêm điều gì, vì thế anh không tọc mạch thêm nữa. Về phía Sênh Sênh, anh đành nghe theo ba mẹ, giấu giếm chuyện cô không phải em ruột mình.

Nhưng thái độ của bà Khương…

“Thằng nhóc thối tha.” Bà Khương đẩy Trình Hội một cái, hung hăng nói, “Còn dám dạy ngược lại mẹ nữa à.”

Có lúc đánh, lúc mắng, đây mới là thái độ của người mẹ đối với con mình.

“Tóm lại, mẹ nên chú ý một chút.”

Dáng vẻ nghiêm túc này không khác ba anh chút nào, bà Khương tức giận quát: “Biết rồi, cút ngay, đừng cản trở mẹ sắp xếp đồ đạc.”

Trình Hội cười tránh sang một bên.

Một lúc sau, anh lại nghiêm nghị hỏi: “Mẹ, có thật Sênh Sênh là con của người thân mẹ ở dưới quê không?”

Bà Khương cúi đầu, một lúc sau mới đáp: “Nếu không thì sao chứ? Mẹ đi đâu nhặt được đứa bé lớn như thế chứ?”

“Vậy trước kia Sênh Sênh có biết người nào tên Thời Cẩn không?”

Sắc mặt bà Khương hơi thay đổi, giọng nói tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Thời Cẩn gì chứ, mẹ chưa nghe bao giờ, con đừng dông dài nữa.”

Trình Hội vốn rất ôn hòa, nhưng hễ là chuyện liên quan đến Khương Cửu Sênh, anh đều không chịu bỏ qua: “Năm đó khi Sênh Sênh bất tỉnh ở bệnh viện, có một thiếu niên từng đến thăm Sênh Sênh.”

Khi ấy Trình Hội vẫn luôn túc trực ở bệnh viện, đã từng nhìn thấy cậu thiếu niên đó một lần. Dáng vẻ cậu ta đẹp đến kinh người, quỳ gối bên đầu giường Sênh Sênh, không biết vì sao lại đột nhiên chạy đi với mắt đỏ ngầu.

Chuyện đã rất lâu rồi, những gì còn đọng lại trong đầu anh chỉ là cậu thiếu niên kia rất tuấn tú, đôi mắt vô cùng xinh đẹp, chỉ nhìn một lần cũng đủ khiến người ta rung động, nhưng lại không dám nhìn thêm lần nữa, bởi đôi mắt ấy như sa mạc bao la, sẵn sàng cuốn trôi tất cả. Trông cậu ta vẫn còn rất trẻ, nhưng lại mang vẻ tang thương lạnh lùng, không chút hơi ấm.

Trình Hội nói: “Cậu ta chính là Thời Cẩn.”

Bà Khương cúi đầu bận rộn, nói qua loa: “Con nhìn nhầm rồi.” Sau đó lại ngẩng đầu giục, “Đừng hỏi nữa, đưa Sênh Sênh về khách sạn đi.”

Ánh trăng lên cao, buổi đêm se lạnh.

Trình Hội thuê một phòng khách sạn rất rộng cho Khương Cửu Sênh. Mạc Băng và Tiểu Kiều chưa đến, cô đành ngủ một mình. Trong phòng trống rỗng, giường lại to, cô trằn trọc một lúc lâu mới chìm vào giấc ngủ.

Cô nằm mơ.

Cô nhìn thấy dáng vẻ mờ nhạt của một cậu thiếu niên. Dù có cố thế nào, cô cũng không thể nhìn rõ gương mặt cậu ấy. Chỉ biết rằng, đó là một thiếu niên còn rất trẻ, rất trẻ tuổi.

Trong giấc mơ, cô thấy cậu ta đang đứng trên một chiếc ghế nhỏ, dùng búa đóng từng đinh lên khung cửa sổ, khiến nơi ấy đóng chặt, không lộ chút khe hở nào.

Bên trong phòng không có chút ánh sáng nào, rất mờ ảo.

Bên cạnh cửa sổ là một cô bé đang ngửa đầu nhìn thiếu niên: “Anh làm gì vậy?”

Cậu ta quay đầu lại, là một đôi mắt đen nhánh xinh đẹp, đáp: “Đóng đinh vào cửa sổ.”

Cô bé đứng lên, trên người mặc một chiếc váy trắng, dưới ánh sáng mờ nhòa, khuôn mặt cô bé cũng không thể nhìn rõ.

Cô bé hỏi: “Sao lại phải đóng đinh cửa sổ vậy ạ?”

Tiếng đóng đinh lúc nặng lúc nhẹ, không ngừng quanh quẩn trong không gian. Thiếu niên nhảy khỏi ghế nhỏ, nắm tay cô bé: “Bên ngoài có rất nhiều người xấu, anh phải giấu em đi.”

“Em?” Cô bé trong mơ nói bằng giọng trong trẻo, có pha chút khàn, “Em là ai?”

Thiếu niên đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt cô bé: “Em là Sênh Sênh của anh.”

“Vậy còn anh? Anh là ai?”

Thiếu niên đến gần cô bé, gương mặt mơ hồ, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng: “Anh cũng là người xấu.”

Thiếu niên nhìn cô, hai người đứng cách nhau rất gần.

Đột nhiên, ánh mắt thiếu niên chợt biến thành màu máu đỏ sẫm.

Cô bé chợt lui về sau, lảo đảo lăn xuống cầu thang, bên dưới là một mảnh đất trống, có cỏ, có mấy hòn đá nhỏ, có hồ bơi, có ánh đèn chói mắt và tiếng nhạc ồn ào.

Cô bé ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, nơi này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, thế nhưng không thấy bóng dáng thiếu niên kia đâu. Khi cô bé quay đầu lại, cầu thang đã biến mất, căn phòng cũng biến mất, chỉ còn một nhà kính trồng hoa. Trong nhà kính có chất lỏng màu đỏ tràn ra, chất lỏng lan khắp mặt đất. Cô bé cúi đầu, phát hiện trên váy mình cũng nhuốm máu đỏ. Cô bé theo bản năng lau vết máu trên váy, lại phát hiện tay mình đang cầm một cây dao nhỏ, dính đầy máu, từng giọt máu nhiễu trên đất rồi lan rộng ra. Cô bé đưa mắt nhìn theo hướng máu chảy rồi bước về phía ấy. Cách đó không xa có một người đàn ông đang gục trên nền đất, cả người đẫm trong máu tươi, nằm im bất động.

Cô bé muốn kêu to, muốn chạy trốn, nhưng dường như có một cánh tay đầm đìa máu không ngừng nắm chặt lấy cô bé, khiến cô bé không nhúc nhích nổi.

“Sênh Sênh.”

“Sênh Sênh.”

Là giọng nói của thiếu niên, xuyên qua lớp sương mù, êm dịu rót vào tai cô bé.

“Sênh Sênh.”

Cô bé ngẩng đầu, nhìn thấy một bàn tay trắng nõn thon dài, là một bàn tay vô cùng xinh đẹp, xóa tan sự mờ mịt chung quanh.

“Đến đây, đến đây với anh.”

Giọng nói ấy như một chất độc chí mạng.

Cô bé đưa tay, nắm lấy bàn tay đẹp đẽ kia.

“Đừng sợ, anh giúp em lau váy cho sạch nhé.”

Sau đó máu dính trên váy cô bé làm bẩn tay áo cậu thiếu niên, cậu ngồi trước măt và ngẩng đầu nhìn cô.

“Sênh Sênh ngoan nhé.”

“Đưa dao cho anh nào.”

Cô bé run tay chậm rãi đưa dao ra. Cậu thanh niên nhận lấy dao từ tay cô bé, máu dính trên dao rơi xuống tay cậu, bàn tay thật đẹp, máu lại đỏ tươi.

Sau đó là tiếng còi xe cảnh sát, còn có cả tiếng còi xe cứu thương nữa…

Khi Khương Cửu Sênh tỉnh lại, ánh mặt trời đã rọi vào từ bên ngoài cửa sổ. Đầu cô rất đau, cô day day ấn đường, cố nhớ lại, nhưng cảnh trong mơ quá lộn xộn, không hề theo trật tự nào cả.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN