Cực Hạn Liên Quân
Chương 11: Ta mang các ngươi lăn lộn
Ma pháp sư cấp năm sao?
Năm tên cả kinh sợ hãi thốt lên. Thân thể đều run rẩy không vững. Không trách được bọn hắn. Hỏa cầu trên tay Thần Phong là hoàn mĩ hỏa cầu đấy, đạt đến đại viên mãn hỏa cầu thuật. Bọn hắn lăn lộn ở học viện cũng hai ba năm, cũng có nhãn lực nhìn ra. Thần Phong hai mắt nhíu lại, miệng nhếch lên nụ cười tà. Năm tên thấy nụ cười tà dị của hắn thì sợ hãi không thôi. Bọn hắn hiện tại kẻ mạnh nhất là tên đại ca cầm đầu Nhĩ Bối kia, hiện tại là học viên năm ba. Chiến lực cũng chỉ là chiến sĩ cấp ba mà thôi. Đứng trước Ma pháp sư cấp năm, có cho gan hùm mật báo bọn hắn cũng không dám thở ra. Mặc dù tại học viện không cho phép học viên giết người, thế nhưng đánh cho nằm giường ba bốn tháng là đều có thể đấy.
– Vị lão đại này, a a chúng ta thật là có mắt không thấy núi thái sơn, lão đại đừng chấp nhặt đám tiểu nhân vật chúng ta, chúng ta thật sự có mắt không tròng a!
Cả năm người đều kinh hãi quỳ mọp xuống. Đối phương không phải pháp sư thông thường đâu, mà là ma pháp sư đấy. Đừng có thấy chỉ thêm một chữ mà xem nhẹ. Ma pháp sư tuyệt đối là vô địch trong đồng cấp. Nếu là ma pháp sư cấp bốn thì thôi đi, bọn hắn một tên chiến sĩ cấp ba, bốn tên chiến sĩ cấp hai còn có thể gắng gượng đỡ lấy. Thế nhưng đối phương là ma pháp sư cấp năm a, là ma pháp sư cấp năm đấy. Hỏa cầu thuật hoàn mĩ đại viên mãn kia, chỉ có ma pháp sư cấp năm mới có đủ năng lượng để thi triển.
Thần Phong cũng biết một chút về cấp bậc trong tu luyện. Lúc ở đảo, hắn có đọc qua rất nhiều. Hiện tại đám này lại coi hắn là Ma Pháp Sư cấp năm. Thần Phong đương nhiên biết hắn chả phải Ma pháp sư, cũng không đạt đến cấp năm gì cả. Thậm chí hôm nay hắn mới là ngày đầu đi học cơ. Thế nhưng Hỏa Cầu thuật của hắn thì lại là hàng thật giá thật đấy, chỉ là hắn chưa thử nghiệm qua lực sát thương mà thôi.
Năm tên quỳ mọp dưới đất, nước mắt nước mũi tèm lem. Thà bọn hắn chịu nhục một chút, còn hơn là bị đánh cho liệt giường mấy tháng liền. Hiện tại năm học mới đã bắt đầu, nếu bị đánh cho nằm liệt giường mấy tháng, không theo kịp tiến trình thì sẽ dễ dàng rơi vào bi kịch đấy.
– Ta khi nãy nghe thấy có người hô hào đánh ta cơ mà nhỉ?
Thần Phong hai mắt híp lại, có chút thâm trầm mà nói. Cả năm tên đều run sợ, đúng là hôm nay quá đen đủi mà. Sáng sớm đã đánh nhau thua kèo, hiện tại trêu một con bé không ngờ lại gặp một tên ma pháp sư không rõ ở đâu áp bức. Quả thực là một ngày đen đủi mà.
– Chúng ta sai rồi, xin lão đại giơ cao đánh khẽ!
Nhĩ Bối là đại ca thế nên hắn đương nhiên phải ra mặt xin xỏ. Đừng nom hắn bề ngoài hung dữ, ngu ngốc. Thật ra hắn rất có ánh mắt đấy. Vị Ma pháp sư này rất lạ, ít nhất là hắn chưa từng nghe qua có Ma Pháp sư nào cấp năm mới nổi tại Học viện cả.
Thần Phong lúc này trong đầu lại nổi lên một ý nghĩ. Ngay lập tức lên tiếng hỏi:
– Các ngươi lăn lộn bên ngoài?
Nhĩ Bối kinh ngạc trước câu hỏi của Thần Phong, thế nhưng cũng trả lời ngay:
– Vâng vâng, bọn ta đúng là có ra bên ngoài lăn lộn!
Thần Phong nghe vậy gật đầu, hỏi tiếp:
– Ngươi là to nhất sao? Còn có đàn em không?
Nhĩ Bối hơi kinh ngạc, đàn em? Ý là tiểu đệ sao? Dù hơi ngạc nhiên về cách nói của Thần Phong, thế nhưng hắn vẫn nhanh chóng trả lời:
– Đúng vậy, dưới tay ta có chín tên tiểu đệ, cũng đều là học viên trong học viện!
Thần Phong ồ lên một tiếng, gật đầu rất thản nhiên nói:
– Quy thuận ta, ta dẫn các ngươi lăn lộn!
Nhĩ Bối kinh ngạc, bốn tên tiểu đệ cũng kinh ngạc, ngay cả nữ hài sau lưng Thần Phong cũng kinh ngạc. Quy thuận ta, ta dẫn các ngươi lăn lộn? Câu nói của Thần Phong khiến cả đám ngơ ngác. Ma Pháp Sư lại muốn ra ngoài làm lưu manh côn đồ sao? Nhĩ Bối hai mắt sáng rực, mẹ nó chứ, đây là việc tốt a, có một vị Ma Pháp Sư cấp năm làm lão đại, đây là ước muốn của bao người a. Ngay lập tức hắn lạy liên ba cái, đám tiểu đệ thấy hắn như vậy cũng ngay lập tức làm theo, dập đầu ba cái liên tục.
– Nhĩ bối ra mắt lão đại!
– Ra mắt lão đại!
Nhĩ Bối nói xong, ngay lập tức bốn tên còn lại cũng ngay lập tức hô lên. Hai mắt đều toát ra vẻ sùng bái cuồng nhiệt. Có một lão đại là ma pháp sư cấp năm. Đi trong học viện mặt có thể vác lên trời tám mươi độ a.
Nếu đám này mà biết Thần Phong vừa mới đến học viện, chưa có đồng phục, thậm chí hôm nay mới là ngày học đầu tiên không biết có sắc mặt như thế nào.
Thần Phong mỉm cười, thu lại hỏa cầu trong tay, lên tiếng nói:
– Trước tiên đứng dậy đi!
Nhĩ bối cùng đám tiểu đệ ngay lập tức đứng dậy. Tháng Phong hài lòng nói:
– Hiện tại các ngươi về trước, chiều mai gặp nhau ở đây, ta dẫn các ngươi ra ngoài một chuyến!
Nhĩ Bối nghe đến đây, hai mắt tỏa sáng, vội vàng vâng dạ liên hồi, ngay sau đó dẫn đám tiểu đệ rời đi.
Nơi này chỉ còn lại Tháng Phong cùng nữ hài cùng bàn của hắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!