Mãi mãi yêu - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Mãi mãi yêu


Chương 14


Lúc hai người thay đồ đi ra thì mọi thứ đã chuẩn bị xong, Dương Mộc Tâm cố gắng làm như không có gì, đi vào vị trí được chỉ định.

– Được rồi, hai người gần nhau thêm một chút!

– Hai người gần nhau thêm một chút nữa đi!

Người chụp hình rốt cuộc không nhịn được nữa, đứng lên đi đến chỗ Dương Mộc Tâm và Dật Phong, ánh mắt kì quái:

– Hai người đứng xa nhau thế, mỗi người muốn chụp một tấm riêng rồi về ghép chung à ?

Nói rồi ông ấy kéo cô đến sát ngực của Dật Phong, lại cầm tay Dật Phong đặt lên eo cô, hài lòng nói:

– Đều là mĩ nam mĩ nữ, chỉ cần tạo dáng chút là nãy giờ chụp xong rồi. Hai người dù có xích mích gì thì cũng không nên ảnh hưởng tấm hình cưới chứ!

Ông vỗ vai Dật Phong một chút rồi mới quay về, bắt đầu tách tách chụp ảnh.

Vì đứng sát nhau nên Dương Mộc Tâm cảm nhận được lồng ngực rắn chắc và nhịp tim đập vững chãi của Dật Phong, hơi thở cô có chút rối loạn, cô nỗ lực làm bản thân không chú ý đến chi tiết ấy, mỉm cười nhìn về phía ống kính.

Dật Phong hơi cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang đứng sát ngực mình, không biết cô đang nghĩ gì mà gương mặt có vẻ hoảng hốt nhưng ngay sau đó lại mỉm cười.

Giống như giây phút ấy là do anh tưởng tượng.

Buổi chụp hình kết thúc đã là buổi chiều, Dương Mộc Tâm cảm ơn mọi người rồi đi thay ra đồ lúc sáng mặc.

Dật Phong không thay đồ, anh đi dọc theo bờ cát, nhìn từng con sóng lớn phía xa lúc vỗ vào bờ chỉ còn bọt trắng mà nhớ lại những hình ảnh lúc còn ở Mỹ.

Cô gái có mái tóc dài đen mượt buông xuống lưng, mặc một chiếc đầm hoa đang quay đầu lại nhìn anh, giọng nói mềm mại như lông vũ lướt nhẹ qua trái tim cậu thiếu niên trước mắt:

– Mình thích biển, vì sự bao la vô tận của biển cũng giống như tình cảm mình dành cho cậu vậy! Dật Phong, em muốn làm bạn gái anh!

Dật Phong nhìn mặt trời đang dần bị đại dương nuốt chửng, ánh sáng soi rọi cả một vùng thì ánh mắt phức tạp:

– Huyền My!

Lúc Dương Mộc Tâm bước tới thì nghe được Dật Phong gọi, nhưng cô làm như không biết gì bước lên nói:

– Về thôi!

Dật Phong một lúc sau quay đầu nhìn cô:

– Có muốn đi dạo một chút không?

Dương Mộc Tâm hơi ngạc nhiên, nhìn một chút thấy trời đẹp gió mát thì gật đầu:

– Giờ về tôi cũng không làm gì, đi thôi!

Hai người đi kế nhau, sóng liên tục vỗ vào làm giày Dương Mộc Tâm và Dật Phong dính đầy nước và cát.

Dương Mộc Tâm định cúi xuống tháo giày đi trân chần nhưng Dật Phong đã nhanh hơn, ngồi xổm xuống nói với cô:

– Đứng yên!

Rồi một tay nắm lấy cổ chân cô, một tay tháo chiếc giày để xuống nền cát.

Xong xuôi, Dật Phong đứng dậy, tay cầm đôi giày của cô đi trước:

– Đi thôi!

Nhưng mãi một lúc sau, Dật Phong vẫn không thấy Dương Mộc Tâm đến thì quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy cô gái mặc bộ đồ hồng đang cúi đầu nhìn chân mình, những sợi tóc đen nhánh xoà xuống bên má che khuất gương mặt cô, chỉ để lộ đôi mắt hạnh to tròn đang nhìn chằm chằm xuống bàn chân với biểu cảm kinh ngạc.

Tà váy bị gió biển hất tung lên, ánh chiều tà hắt lên người cô tạo cho người ta một cảm giác không chân thực.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN