Ám Hương - Chương 9: (h)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
234


Ám Hương


Chương 9: (h)


Hãy cùng CoCo mở màn bằng một cảnh H nhẹ 🙂

Trạch Lam bị nam nhân kia ô nhục đến không nói được lời gì ngoài khóc đến sưng cả mắt. Giang Triết Hàn lúc này vẫn chậm rãi quan sát cô, ánh sáng mờ nhạt bên ngoài cửa sổ hắc vào vừa hay soi rọi từ trên đầu và dừng lại ở phần ngực của cô. Nhìn cô nước mắt ứa ra như mưa trút hắn lại thấy thích thú bội phần.

Đưa tay cởi lấy áo sơmi trên người, rồi lại đến thắt lưng cùng khoá quần. Giang Triết Hàn mạnh bạo nắm thân người của Trạch Lam ném vào phía trong giường, nhằm né tránh ánh sáng kia chiếu vào gương mặt của hắn.

Hắn muốn Trạch Lam cô phải nhục nhã, tủi hổ đến cả người làm tình với cô và là người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời cô là ai cô cũng không biết. Điều này, chính xác là điều hắn trông đợi. Làm cô xấu hổ, làm cô đau khổ, chà đạp lên nhân cách của cô, tất cả đều là mục đích hắn gài cô lọt vào cái bẫy này.

Trạch Lam khi nghe đến tiếng “Lạch cạch” phát ra khi nam nhân kia tháo bỏ thắt lưng, cô mở mắt muốn xoay người lết khỏi giường nhưng lại bị một tay hắn thô bạo kéo ngược trở lại.

Ghì chặt cơ thể Trạch Lam hằn sâu xuống tấm nệm, Giang Triết Hàn một tay luồn vào nước tóc của cô mà ra sức siết chặt, hạ thấp người ra sức hôn lấy cánh môi đang ngậm chặt của cô.

Hắn không thương tiếc, một tay bóp mạnh vào khuôn miệng của Trạch Lam nhằm cho cô phải hé môi. Nhưng hắn lại không nghĩ, cô cứng đầu đến phát bực. Dù hắn có bóp đến hai bên mặt cô hằn lên từng dấu tay đỏ ửng, cô vẫn cắn chặt hàm răng không một kẻ hở.

“Cô sẽ mạnh mẽ được trong bao lâu?” Giọng Giang Triết Hàn khàn khàn cất lên. Hắn nhanh chóng cho bàn tay của mình tìm đến nơi huyệt nhỏ của Trạch Lam, cô khép chân giẫy đạp điên cuồng. Giang Triết Hàn dùng hai tay tách rộng đôi chân ngọc, thân người chen vào giữa làm vật cản trở. Hai ngón tay một lần nữa mạnh bạo xâm nhập đâm sâu vào trong huyệt thịt.

“Aaa….đau….” Trạch Lam cơ hồ cong lưng ngửa đầu ra sau khi chịu đựng cảm giác đau đớn khó chịu. Nơi huyệt nhỏ của cô nhạy cảm vô cùng mà nam nhân kia lại không hề có chút nhẹ nhàng. Cứ rút ra rồi đâm vào, cú đâm nào cũng dồn hết sức lực vào cánh tay rắn chắc mà tiến sâu trong người cô, làm cô vùng vẫy kêu khóc không ngừng.

Chẳng đợi thêm, Giang Triết Hàn đã nhoàng người chế ngự áp đôi môi cùng đầu lưỡi của mình thâm nhập vào khoan miệng Trạch Lam. Bao nhiêu nước bọt trong miệng cô dường như cũng bị hắn nuốt cạn. Trạch Lam càng lúc càng thấy cổ họng mình dần khô khan, tiếng khóc thay bằng những tiếng kêu vô nghĩa nhỏ xíu khàn đặc.

Bên dưới hạ thể, hai ngón tay thon dài của Giang Triết Hàn liên tục ra vào vô tư, động tác dứt khoát lại mạnh bạo không hề nương tay với lần đầu của một cô gái.

Bất chợt Giang Triết Hàn rút tay khỏi huyệt nhỏ, ngón tay cái chạm nhẹ miết lấy hai ngón tay bị ướt đẫm dịch thuỷ hoà lẫn chút sắc đỏ của máu. Hắn khẽ thì thầm: “Bản thân thì làm ra vẻ không muốn nhưng cơ thể lại phản ứng dữ dội….”

“Không, không có! Tôi không muốn, là do mấy người gạt tôi. Là lũ khốn Giang gia các người….” Trạch Lam phẫn uất gào lên.

Giang Triết Hàn lúc này đôi mắt toé lên tia lửa hận vô tình đến lạnh người, hắn cúi xuống gầm nhẹ bên tai Trạch Lam một lời: “Lưu gia mấy người…hẳn là rất tốt!”

“Anh nói cái gì?” Trạch Lam căng mắt hỏi hắn. Nhưng bất chợt, cô trở nên hoảng loạn tột độ khi nam nhân kia nắm lấy hai chân cô đẩy cao hết cỡ, đến cả đầu gối cũng chạm luôn vào hai đầu nhũ hoa đã đỏ tấy.

“Đừng…đừng làm vậy, tôi xin anh…..” Trạch Lam hai tay cố gắng dồn đẩy thân người nặng nề của kẻ ngự trên, nhưng một chút xê dịch hắn cũng không có.

Sức lực của con người này mang tính áp đảo khủng khiếp, đến cả hơi thở của cô cũng sắp bị hắn đè nén sâu xuống cùng cực. Trạch Lam thở hỗn hễn, tay cứ múa mây không ngừng. Giang Triết Hàn vẫn nắm chặt đè ép hai chân cô vương cao, ở tư thế này, phần huyệt nhỏ của Trạch Lam hoàn toàn bị mở ra một chút.

Cô xấu hổ chỉ muốn cắn lưỡi chết quách cho xong, mặc cho cô kháng cự, từ chối lại gào khóc van xin. Giang Triết Hàn chỉ nhếch môi cười nhạt rồi lạnh lùng tiến tới.

“Aaa….không….” Trạch Lam ưỡn người cong lưng khi bất chợt bị xâm nhập. côn th*t của nam nhân kia quá khổ với huyệt nhỏ của cô, đột ngột phải tiếp nhận thứ to lớn một cách thô bạo khiến huyệt nhỏ cùng cánh hoa thịt của cô bị nong ra đến đau rát.

Trạch Lam bật khóc đến không thành tiếng, chỉ thấy thân thể cô run lên bần bật vì từng cơn khóc nghẹn trong cổ họng. Mười ngón tay của cô cấu chặt vào hai bắp tay của Giang Triết Hàn đến muốn rách cả da.

Giang Triết Hàn vẫn nhìn cô, ngay từ đầu đến cuối đôi mắt lãnh khốc đó luôn luôn nhìn cô với ánh nhìn tàn độc nhất. Hắn biết cô rất đau, là đau về cả thể xác lẫn tinh thần, cười hài lòng, hắn lại lần nữa cúi xuống thì thầm bên tai Trạch Lam: “Từ bây giờ, cô sẽ biết thế nào là thống khổ thật sự!”

Nói xong, còn không đợi cô gái đáng thương bên dưới tỏ vẻ kháng tuyệt, Giang Triết Hàn đã bắt đầu luận động hạ thân của mình. Từng cú nhấp mạnh bạo dồn hết mọi sức lực đưa đỉnh đầu côn th*t thúc đến tận cổ tử cung của Trạch Lam, khiến cô điên loạn đau đến giẫy giụa cả thân người.

“Đau….Aaa…đừng động nữa, thật sự…ưm…tôi không chịu được…” Trạch Lam cố gắng đẩy thân người Giang Triết Hàn ra, nhưng hắn vẫn dán chặt cơ thể cô không một khe hở.

Hai mắt Trạch Lam khóc đến khô rát, hàng mi dài đen cong vút bây giờ đã nặng nề ướt đẫm. Cả gương mặt của cô nóng bừng, đỏ như say rượu. Giang Triết Hàn chỉ tiếc rằng, giây phút này không đủ sáng để hắn có thể nhìn thấy rõ biểu diện đau đớn của cô.

Mặc dù trong bóng tối, thị lực của hắn vẫn rất tốt. Nhưng thứ hắn muốn trông thấy nhất chính là từng đường nét nhăn mày, nhíu mặt, cắn môi của Trạch Lam mỗi khi hắn dấn sâu vào trong người cô.

Huyệt thịt nhỏ hẹp bị hắn nông ra đến căng trướng, hắn lại bao phen rút ra đâm vào một cách cuồng dã, hệt như đang phát tiết lên thân thể cô.

Trạch Lam kêu gào một lúc cũng phát mệt, sức lực nơi cô dường như cũng bị rút cạn sau một thời gian vật vã kháng cự. Hai cánh tay cự tuyệt cơ thể hắn bây giờ đã mặc nhiên buông xuôi. Cô nằm nghiêng mặt sang một bên, khép mắt cắn chặt môi mà bật khóc.

Giang Triết Hàn vẫn vô tư đem côn th*t lấp đầy bên trong huyệt nhỏ đang thắt chặt. Chính hắn lại không nghĩ cảm giác mà Trạch Lam mang lại cho hắn tuyệt mỹ vô cùng.

Không như những lần hắn bị phát dược, bất đắc dĩ hắn mới phải tìm một mối dục loạn để giải toả cơn đau. Nhưng những cô gái này không đủ khả năng để xoa dịu những cơn hành hạ từ tinh thần đến thể xác của hắn.

Vậy mà chỉ với một mình Trạch Lam, chỉ cần ngửi lấy mùi hương kì lạ khó hiểu từ cơ thể cô cũng đủ ức chế độc tính của loại độc dược ác ôn. Đến khi chạm được vào da thịt trơn láng, mềm mịn của cô thì hắn lại càng như bị cuốn sâu vào ngọn lửa dục vọng.

Hôm nay, Giang Triết Hàn hắn chưa bị độc dược bộc phát, hắn điên rồ khi thoáng nghĩ hắn thực sự muốn biết Trạch Lam liệu có làm mất đi độc tính ác ôn đó hay không. Hắn bây giờ…lại muốn bản thân mình bị phát độc để trải nghiệm.

Giang Triết Hàn hắn không kiềm chế được bản thân, khi huyệt nhỏ kia dường như không chịu tiếp nhận mà cứ co lại siết chặt côn th*t của hắn, tạo ra sự vướng víu khó chịu.

Hắn khẽ nói như ra lệnh: “Thả lỏng ra….”

Trạch Lam nằm im bất động, ngay từ giây phút cô chấp nhận buông xuôi, cô chỉ biết nằm đó mà khóc. Mọi sức lực, tâm trí đều bị sự nhục nhã làm cho tiêu tán, cô không đôi co, không cãi cự. Cô cũng không quan tâm đến những lời mà nam nhân kia vừa nói. Nhưng do sự đau rát lẫn cảm giác kì lạ, khiến cô cứ vô thưc gòng cứng thân người, làm cho bên trong huyệt nhỏ co lại hết cỡ.

Giang Triết Hàn không thấy cô trả lời hay có một động thái nào phản ứng, hắn nổi nóng nằm lấy khuôn mặt của Trạch Lam xoay về đối diện, đồng thời hôn lấy cánh môi gợi cảm, cũng cùng lúc ấn sâu côn th*t đâm vào kịch liệt điên cuồng.

“Aaa…ưm…” Trạch Lam bây giờ không thể chịu thấu, cô dù không muốn để lộ bản thân đang có cảm giác bị xâm chiếm, nhưng cơ thể lại bật ngược hoàn toàn.

“Đừng…lấy nó ra khỏi người tôi, rất đau….” Trạch Lam cựa quậy thân người mà kêu khóc, đôi ngực đầy đặn ẩn hiện nửa kín nửa hở bởi lớp đầm ngủ kịch liệt nhấp nhô như đang gọi mời.

Giang Triết Hàn không buồn đáp trả, hắn cúi người ngậm vào khoan miệng ẩm ướt một bên nhũ hoa đã sớm bị hắn làm cho sưng tấy. Đầu lưỡi hết liếm quanh rồi mút mạnh làm Trạch Lam không kiềm được mà hé môi kêu ra một tiếng nhỏ xíu.

côn th*t to lớn quá sưc không ngừng đỉnh vào tận nơi thâm sâu nhất trong người cô, khiến cô vừa đau lại vừa thấy khó chịu vô cùng. Hai bàn tay của cô lại tiếp tục đánh mạnh vào lưng Giang Triết Hàn đỏ ửng, lại còn cào cấu điên cuồng.

Hắn giữ chặt tay cô khoá cao lên đỉnh đầu, không cho cô cơ hội phản kháng. côn th*t vẫn được hắn đẩy nhanh, hệt như một cuọc chạy nước rút đang tới.

Huyệt nhỏ của Trạch Lam chịu đựng ma sát quá lớn nên sưng tấy cả lên, hắn mặc kệ cô vẫn đang gòng cứng thân người mà vẫn đâm vào thật mạnh.

Buông bỏ nhũ hoa căng cứng bị hắn mút đến sưng tấy, hắn lại gầm nhẹ bên tai Trạch Lam với âm giọng đầy sắc dục: “Cô càng gòng, thì bên trong cô lại càng bóp rất chặt…cảm giác rất tốt!”

Trạch Lam tủi nhục cắn lấy vành môi đến bật máu, lập tức Giang Triết Hàn cho một ngón tay thô bạo tách lấy cửa miệng của cô ra, cho vào trong khoan miệng cô hai ngón tay rồi giữ chặt, khiến cô hoàn toàn không thể nào khép miệng trở lại.

“Đừng…” Trạch Lam cựa quậy, lắc đầu cố gắng lên tiếng khi cửa miệng cũng bị hắn mang ra hành hạ.

Giang Triết Hàn vẫn áp sát cơ thể cô, hắn hết liếm láp vành tai mẫn cảm của cô rồi lại dùng răng cắn mạnh, khiến vành tai trái của cô bị đau nhức sưng đỏ.

“Tôi không tin cô không biết rên rĩ là gì…” Giang Triết Hàn thả nhẹ trong không khí một lời nói dâm loạn khôn cùng.

Câu nói chấm dứt cũng là lúc hắn buông bỏ hai cánh tay trên đỉnh đầu của Trạch Lam, di chuyển xuống dưới nhanh chóng nắm chặt đầu gối đẩy cao chạm lên nhũ hoa dựng đứng.

“Không…aaa” còn không đợi Trạch Lam kêu hết câu, Giang Triết Hàn đã như dã thú ngông cuồng đâm vào kịch liệt. côn th*t của hắn liên tục đỉnh vào tử cung, Trạch Lam nhận thấy chỉ là một cảm giác đau thốn cả bụng nhỏ, cùng với đó là sự ran rát tột cùng nơi nhục huyệt.

Cô thở hồng hộc theo từng nhịp đẩy thô bạo của Giang Triết Hàn, khí sắc trên mặt cô từ ửng đỏ bây giờ đã chuyển sang tái nhợt. Sự đau đớn thể xác kinh khủng này cô không nghĩ lại dã man, tàn bạo đến như vậy. Hoặc giả, chính là do nam nhân kia mà ra.

“Ưm…haaa…” Trạch Lam không thể không rên rĩ khi bị đâm liên tiếp với tần suất cực mạnh. Giang Triết Hàn cười miệt, hắn nói: “Cuối cùng cũng kêu rên dưới thân người tôi…nhưng vẫn chưa đủ lớn. Rên lớn vào….”

côn th*t bắt đầu càng được đâm sâu, đôi chân thon của Trạch Lam bị nâng cao hẳn lên trên lại dang rộng hết cỡ. Giang Triết Hàn đem hạ thân tống vào điên cuồng, cô gái bên dưới hắn bị đâm đến sắp ngất, chỉ còn thều thào vài lời: “Ưm…làm ơn…mau chóng kết thúc đi…aaa…không được…”

Giang Triết Hàn cười bật thành tiếng một cái, thanh âm lạnh lẽo vang nhẹ trong không khí hoà với tiếng kêu rên khóc lóc của Trạch Lam đè nén cả căn phòng rộng lớn như bị thu hẹp cực độ.

Hắn tự mãn, lại ngông cuồng mà nói: “Như thế này chỉ là khởi đầu…tôi còn rất nhiều điều thú vị khác để dành tặng riêng cho cô về sau. Cứ từ từ mà tận hưởng….”

“Không…ưm…cầm thú…anh là đồ cầm thú…aa!” Trạch Lam gào lên, cổ họng khô khan đến sắp nứt toạt. Con dã thú trên người cô vẫn ngang tàn đâm vào không chút thương xót.

Giang Triết Hàn nắm lấy tóc của Trạch Lam kéo mạnh, khiến đầu cô hơi ngửa lên một chút. Phả lấy hơi thở nóng hổi dồn dập vào nơi cổ khả ái, hắn gằn giọng: “Tôi cầm thú chính là do một tay Lưu gia tạo nên…”

Trong đầu Trạch Lam văng vẳng những lời nói mơ hồ khó hiểu, cô bây giờ đã thực sự kiệt sức, nơi đại não dường như đã trở nên trống rỗng. Hai mắt cô không còn sức để gắng gượng dần dần thiếp lại. Bàn tay cấu chặt bả vai Giang Triết Hàn một lúc cũng buông lỏng rơi xuống tấm nệm bên dưới.

Trạch Lam cơ thể nhỏ nhắn ngay từ trong ra ngoài, vậy mà lại bị Giang Triết Hàn thô bạo xâm chiếm trong suốt một khoảng thời gian dài. Đau đớn, nhục nhã về cả thể xác lẫn tinh thần, Trạch Lam bị con dã thú dục vọng cuồn loạn rút cạn cả sức lực. Trước mắt cô bây giờ chỉ là một mảng màu đen kịt dày đặc bao trùm cả không gian. Con đường sau này của cô, có thể sẽ còn tồi tệ hơn gấp trăm lần cái đêm kinh hoàng của tối nay.

***

Đồng hồ điểm đúng 6h sáng, Giang Triết Hàn bước ra khỏi phòng với một bộ dạng khác hẳn mọi sáng thức dậy. Quần áo không chỉnh tề, áo sơmi lại chỉ cài hai cúc bên dưới, khoảng ngực vạm vỡ bị lộ ra hết cỡ.

Tóc tai cũng không chải gọn, có phần rối nhẹ. Khí sắc cũng chẳng mấy khả quan, nhìn thoáng qua cũng đủ biết cả đêm hôm qua hắn không hề chợp mắt.

Giang Triết Hàn đi được một đoạn, thì chạm mặt với Tôn Nghị, vừa nhìn thấy bộ dạng của ông chủ mình, trang phục xô lệch, thậm chí nơi khuôn ngực kia cùng phần cổ cũng bị trầy xước rớm máu, nhìn qua cũng biết là do có người cào cấu để lại.

“Tứ thiếu…anh ổn chứ?” Tôn Nghị sững sốt hỏi.

Đáp lại sự sốt sắng của Tôn Nghị, Giang Triết Hàn hai mắt u ám như mây đen giăng kín, bần thần lướt qua chỉ khẽ nói: “Căn dặn Dư quản gia trông chừng cô ta cho kĩ…”

Tôn Nghị chỉ biết cúi đầu: “Vâng! Thưa tứ thiếu!”, anh đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Giang Triết Hàn khuất sau cầu thang, lại đưa ánh nhìn về hướng căn phòng mà hắn vừa rời khỏi.

Trong lòng Tôn Nghị đột nhiên dấy lên một nỗi sợ kì lạ. Anh mặc dù biet chuyện Giang Triết Hàn luôn đem lòng thù hận Lưu gia, nhưng lí do cụ thể là vì sao đến giờ Tôn Nghị vẫn không đươc rõ.

Giang Triết Hàn trở về phòng mình, liền đi vào phòng tắm gột rửa một cơ thể đã nhuốm mùi hoan ái sau một đêm thú tình điên loạn. Từng làn nước mát lạnh từ trên vòi hoa sen dội thẳng xuống đỉnh đầu, hắn tì một tay vào tường nhắm mắt mà thở mạnh.

Đêm hôm qua, hắn hành hạ đến mức Trạch Lam phải ngất đi, dù cô không phản ứng hắn vẫn tàn nhẫn tiếp tục hành sự trên một cơ thể đã mất đi nhận thức.

Giang Triết Hàn hoàn toàn không làm chủ được mình khi ở cạnh Trạch Lam, mùi hương của cô, vị ngọt của da thịt cùng sự chật hẹp bên trong, tất cả những gì thuộc về cô đều mang một sự mê hoặc trí mạng đối với hắn.

Rời khỏi cơ thể Trạch Lam, Giang Triết Hàn ngồi trên ghế sofa trong phòng mà nhìn cô cả đêm. Trạch Lam thân thể mềm nhũn không chút sức lực, nằm mê man thở đều trên chiếc giường nhăn nhúm, xộc xệch.

Lửa hận không thể dập tắt, càng nhìn Trạch Lam hắn lại càng căm phẫn.

“Chỉ vì mang họ Lưu nên cô đáng bị như thế…Lưu Đình, Lưu Trạch Lam, Lưu Phù Dung, nhà họ Lưu các người đáng lý ra không nên có mặt trên thế giới này thì vẫn tốt hơn!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN