Ám Hương
Chương 10
Vừa đưa tay đẩy cửa, đập vào mắt Tôn Nghị là Trạch Lam nằm đắp chăn bông ở trên giường, phần bả vai và từ đùi hoàn toàn bị lộ rõ. Hơn nữa, trên tấm chăn bông ấy dễ dàng nhận ra những vết máu đỏ bị vương dính.
Lúc ấy Tôn Nghị đã thất thần đến mặt cũng biến sắc, vội đóng sầm cửa mà đi tìm Dư quản gia để căn dặn. Sau mười phút, Dư quản gia đã tìm được một cô gái chừng hai mươi hai tuổi tên Quân Nhu. Cô gái này sẽ phụ trách việc chăm sóc riêng cho Trạch Lam đồng thời canh chừng cô ấy. Nhất cử nhất động đều phải được báo lại cho Tôn Nghị biết.
“Chào cậu Tôn!” Quân Nhu cúi đầu khi vừa trông thấy nam nhân mặc âu phục đen đang đi xuống cầu thang, ngược hướng với mình. Đáp lại cô, Tôn Nghị chỉ lạnh nhạt nói: “Chăm sóc thiếu phu nhân cho tốt.”
“Tôi biết thưa cậu!”
Quân Nhu cùng Dư quản gia vừa lướt qua Tôn Nghị, anh ta lại lên tiếng: “Cô đã nhớ kĩ những điều luật ở đây chưa?”
Không đợi cô gái trẻ trả lời, Dư quản gia đã đáp: “Tôi đã dặn dò cô ấy rất kĩ rồi, cậu yên tâm!”
“Vậy thì tốt!” Tôn Nghị thờ ơ nói rồi đi mất. Dư quản gia tiếp tục dẫn cô giúp việc mới đi đến phòng của Trạch Lam. Đến trước cửa phòng, ông nhắc nhở thêm lần nữa: “Hãy nhớ cho rõ những gì tôi đã dặn, làm việc ở đây một là không thắc mắc, không tò mò. Hai là không lắm lời, nhiều chuyện. Cứ làm đúng như vậy thì cô sẽ được yên ổn! Hiểu chưa?”
“Tôi hiểu thưa Dư quản gia!”
“Được rồi! Ở đây tôi giao lại cho cô.” Dư quản gia nói xong liền xoay lưng đi khỏi. Quân Nhu đứng trước cửa phòng, trong lòng có chút lo lắng khi từ lúc nhận việc, tất cả ai nấy cũng đều tỏ ra rất bí ẩn, khó hiểu. Cô biết mình đang làm việc cho Giang gia, nhưng lại được căn dặn phải tỏ ra không biết gì về gia đình này. Nhất là vị Tứ thiếu, nửa lời cũng không được hé môi.
Mà việc này, ngay cả Dư quản gia cùng tất cả người làm ở đây cũng phải tuân theo. Danh tính của Giang Triết Hàn phải hoàn toàn được bảo mật với Trạch Lam.
Quân Nhu mở cửa bước vào, không gian trong phòng yên ắng vô cùng. Nhìn sang bên giường, Trạch Lam vẫn nằm đó mê man không có động tĩnh. Quan sát kĩ hơn, Quân Nhu đưa tay che miệng mình lại thảng thốt thấy khá nhiều vết máu đỏ dính trên tấm chăn bông.
“Cái gì thế này?” Cô nàng lấp bấp, hai tay thoáng run rẫy. Chậm rãi tiến đến bên giường, Quân Nhu nheo mắt nhìn cô gái đang chẳng rõ là ngủ say hay bất tỉnh. Trạch Lam tóc tai khá rối, mắt lại có vẻ hơi sưng, đã vậy trên người chắc chắn không một mảnh vải che thân khi bờ vai trần láng bóng cùng đôi chân thon kia cứ lộ hết cả ra dưới lớp chăn bông che ngang.
Quân Nhu dễ dàng nhìn thấy trên mặt Trạch Lam, ở bên má vẫn còn lưu lại dấu tay rõ rệt. Ngay cả trên phần cổ cùng xương quai xanh và bả vai cũng đầy rẫy dấu hôn, dấu răng đỏ ửng.
Tự hiểu chuyện trước đó là gì, hai gò má cô nàng này đột ngột đỏ bừng bừng. Mới hai mươi hai tuổi đầu, Quân Nhu bạn trai còn chưa có nên những việc này khiến cô khá ngượng.
Đưa bàn tay lay nhẹ người Trạch Lam, cô nàng khẽ gọi: “Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân…cô tỉnh dậy đi…”
Trạch Lam hai đầu lông mày thoáng nhíu lại, cô bắt đầu có phản ứng, đầu nghiêng qua nghiêng lại chầm chậm mở mắt. Đôi nhãn ngọc của cô dường như sau một đêm khóc đến khô cạn thì ánh nhìn cũng bị ảnh hưởng. Mọi thứ trước mắt cô đều mờ ảo chẳng rõ, một gương mặt cô gái nào đó đang không ngừng cất giọng gọi lấy.
“Thiếu phu nhân…cô nghe tôi nói gì không?” Quân Nhu tiếp tục gọi liên tục, hòng muốn người đang mơ mơ màng màng kia mau chóng tỉnh táo.
Rồi như nhận thức được, Trạch Lam thình lình mở to mắt, cô nhìn đăm đăm vào cái trần nhà phía trên, hơi thở dồn dập gấp gáp.
“Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi.” Quân Nhu reo lên.
Bất chợt Trạch Lam muốn ngồi bật dậy, nhưng lập tức lại ngã ngay ra giường. Cô bàng hoàng lẩm bẩm, hai mắt đỏ hoe: “Mình sao thế này?…mình ra nông nỗi gì đây?”
Cả cơ thể Trạch Lam như thể bị rút cạn cả sức lực, toàn thân đều nhức nhói, ê ẩm vô cùng. Nhất là nơi nhạy cảm bên dưới, chỉ cần một cử động nhỏ thôi cũng đủ làm cơn đau rát nhanh chóng lan truyền lên tới tận óc.
Bàn tay Trạch Lam níu giữ tấm chăn trên người, che chắn cơ thể trần như nhộng lại đầy vết tích nhục nhã. Cô cắn môi bật khóc trong cổ họng, Quân Nhu thấy lo lắng nên muốn đưa tay chạm lấy cô, liền bị cô nổi điên quát to: “Tránh ra, cút đi. Đừng động vào tôi…”
“Thiếu phu nhân, cô sao vây. Tôi là người hầu hạ riêng cho thiếu phu nhân…tôi tên Quân Nhu! Cô đừng sợ…” Quân Nhu nhẹ giọng giải thích. Nhưng tâm trạng Trạch Lam hoảng loạn vô cùng, cô khóc đến nấc lên từng cơn.
Bỏ mặc cô gái trẻ đang muốn tiếp cận mình, Trạch Lam lê lết thân người muốn bước xuống giường nhưng lại như phế nhân mà té luôn xuống nền nhà. Cả phần hạ thân mềm nhũn không chút sức lực, lại đau đớn khôn cùng khiến cô trở nên vô dụng.
“Khốn nạn…lũ khốn nạn các người!” Trạch Lam cấu chặt tấm chăn bông mà mắng, gương mặt tái nhợt lấm lem ướt đẫm nước mắt.
“Thiếu phu nhân, cô sao rồi. Để tôi đỡ…”
“Tránh xa tôi ra, tôi đã bảo cút đi mà…điếc sao hả? Tôi cũng không phải thiếu phu nhân, tôi không phải…” Trạch Lam hất tay Quân Nhu ra khỏi người mình mà gào lên đầy căm phẫn.
Lúc này, Quân Nhu mới vô tình nhìn sang chiếc giường đã trống trãi, cô nàng bị một phen thất kinh mà căng mắt khi thấy trên tấm ga nệm xộc xệch dính đầy máu đỏ. Bản thân là phụ nữ, cô nàng cũng hiểu rõ vết máu này là do đâu mà có.
Nhưng với lượng máu khá nhiều thế kia, cộng với tình trạng hiện giờ của Trạch Lam, Quân Nhu cô cũng biết hẳn chuyện đó đã xảy ra hết sức kinh khủng. Bởi thế mới khiến vị thiếu phu nhân kia tỉnh dậy trong tâm trí hoảng sợ thế này.
Nhìn cô gái ôm cứng chăn bông trên người mà khóc nức nở, Quân Nhu tự dưng thấy cũng xót xa. Cô nàng lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Trạch Lam, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai trần đang run bần bật, nhỏ giọng mà nói: “Thiếu… À không, Trạch Lam…chị đừng sợ! Tôi không làm gì tổn hại đến chị…”
Giọng nói êm ái dễ nghe truyền đến tai Trạch Lam, cùng nụ cười thân thiện của Quân Nhu thoáng làm cô bình tĩnh trở lại. Cô rụt rè nhìn cô gái trước mặt mình mà hỏi: “Cô biết tên tôi?”
“Là Dư quản gia đã nói cho tôi biết trước khi đến đây.” Quân Nhu ôn tồn cười đáp. Trạch Lam nhìn lại cơ thể mình một lần nữa, cô khép mắt nuốt mọi tuổi nhục trôi xuống lồng ngực.
“Chuyện cũng đã lỡ, cách duy nhất là mau sinh con để rời khỏi đây…mà muốn sinh con…mình phải sống thật tốt ở cái nơi quái quỷ này!” Trạch Lam thầm nghĩ mà thấy chua chát vô cùng.
Cô mở mắt, không nhìn Quân Nhu mà nói: “Phiền cô…giúp tôi đi đến phòng tắm.”
“Không thành vấn đề! Nào…từ từ thôi..” Quân Nhu cẩn thận đỡ lấy Trạch Lam đứng dậy, từng bước từng bước dìu cô ấy đi đến phía phòng tắm phía bên kia.
Nhìn Trạch Lam đi nửa bước thôi cũng nhíu mày đau đớn, Quân Nhu thấy e ngại dùm cô. Chỉ trải qua một đêm thế kia, mà một cô gái xinh đẹp như vậy lại bị biến thành một cơ thể không chút nhựa sống.
Đi đến bên cửa, Trạch Lam lên tiếng: “Tới đây được rồi, chuyện còn lại để tự tôi làm được.”
“Trạch Lam, tôi nghĩ để tôi giúp chị thì hay hơn…” Quân Nhu cố khuyên nhủ, nhưng cô gái kia lại một mực lắc đầu: “Không cần đâu, tôi ổn. Phiền cô mở vali lấy giúp tôi một bộ đồ là được rồi. Cảm ơn cô!”
Nói xong, Trạch Lam khó khăn bám víu vào tường để đi vào trong phòng tắm. Cửa được Quân Nhu đóng lại, cô nàng chỉ đành thở dài rồi làm theo lời của vị thiếu phu nhân vừa dặn.
Đi đến thay bỏ đi bộ ga nệm cùng chăn bông bị dính máu, thu dọn những mảnh quần áo bị xé rách tơi tả vương tứ tung dưới nền nhà. Rồi soạn ra một bộ đồ cho vị thiếu phu nhân đáng thương.
Trạch Lam lê lết đôi chân mỏi nhừ đi đến bên bồn tắm, cô đau đến ứa cả nước mắt khi phải nâng cao chân để leo vào bên trong bồn. Nằm ngã lưng ra trong chiếc bồn tắm sang trọng, cô ấn nút bắt đầu xả nước ấm.
Trạch Lam cơ hồ ngửa đầu tựa ra thành bồn, hai bàn tay ôm lấy thân người đầy mùi hoan ái, ô nhục mà lại bật khóc. Nhìn nơi ngực trắng trẻo, căng tròn cũng bị nam nhân giấu mặt kia làm cho sưng tấy, lưu lại hàng tá dấu vết hoan ái mà cô không kiềm được phẫn uất.
“Mọi chuyện đã xong rồi, điều cân thiết là mình phải mang thai. Chỉ cần chịu đựng thêm một tuần nữa sẽ biết ngay kết quả…nhưng nếu…nếu như sau lần này mình vẫn không mang thai…thì sẽ ra sao…mình sẽ ra sao đây.”
Trạch Lam ôm mặt mà khóc đến thảm thương, từng dòng nước ấm được xả ra mau chóng lấp đầy thân người rã rời của cô. Trạch Lam nín khóc, cô điên cuồng trút hết cả chai sữa tắm vào hết trong bồn nước mà không ngừng lẩm bẩm như kẻ mất trí: “Phải tắm cho sạch, nhất định phải rửa sạch…dơ bẩn, thật sự là dơ bẩn!”
***
“Tứ thiếu, đây là bản kế hoạch tuần này.” Tôn Nghị đặt thứ anh nói lên bàn, nhìn Giang Triết Hàn như thất thần ngồi nhìn xa xăm về một hướng, anh buộc miệng lên tiếng: “Tứ thiếu…anh không sao chứ?”
Giang Triết Hàn như tỉnh hồn, hắn ngồi ngay ngắn trở lại mà nói: “Tôi không sao, việc ở bệnh viện lo liệu ổn chứ?”
“Mọi việc đều theo đúng ý của anh.” Tôn Nghị cúi đầu đáp.
Giang Triết Hàn vừa xem bản kế hoạch vừa thong thả trả lời: “Tốt rồi…”
Lúc này, thấy Tôn Nghị có phần e dè, hắn liền hỏi: “Còn có chuyện gì?”
“Tứ thiếu, khi nãy tiểu thư gọi cho tôi. Hỏi về chuyện của Lưu Trạch Lam.” Tôn Nghị thấp giọng nói. Giang Triết Hàn vẫn một thái độ không quan tâm, hắn chỉ bâng quơ đáp: “Mặc kệ nó…”
***
Giang Triết Mỹ hôm nay dự tính tan ca sẽ đến tận công ty của anh trai mình mà hỏi cho ra lẽ. Lí do Trạch Lam khi không lại biến mất vô cớ, điện thoại lại liên lạc không được làm cô lo lắng, hoài nghi vô cùng.
Vào đến công ty, cô đã vội đi tìm Tố Dĩ Dĩ mà nói chuyện: “Dĩ Dĩ, chị thục sự không có tin gì của Trạch Lam sao hả?”
“Không có!” Tố Dĩ Dĩ lắc đầu, cô lại tiếp: “Chị cũng đã gọi cho Trạch Lam nhưng không được. Thiệt tình không biết là đi đâu nữa…”
Đang không biết phải làm thế nào, đột nhiên Tố Dĩ Dĩ nghĩ ra gì đó liền thốt lên: “A…hay là chúng ta đến bệnh viện hỏi Phù Dung..”
“Phù Dung? Có phải là em gái của Trạch Lam không?” Giang Triết Mỹ ngạc nhiên. Tố Dĩ Dĩ lại gật gù: “Phải đó, hoạ may đến đó có thể đo được chút tin tức…”
Giang Triết Mỹ mím môi đáp lại: “Được rồi, chiều nay tan ca em đi với chị…”
***
Kim ngắn trên chiếc đồng hồ của Giang Triết Mỹ chỉ đúng 7h tối. Sau khi cùng Tố Dĩ Dĩ đi đến bệnh viện để dò hỏi tin tức nhưng có vẻ công cóc. Khi Phù Dung – em gái của Trạch Lam ngơ ngác nghĩ chị mình đi làm xa. Nhưng khi hỏi thêm Phù Dung cũng không biết chị mình đang làm ở đâu, làm cho ai.
Điều này càng làm mối nghi hoặc trong lòng Giang Triết Mỹ ngày một lớn dần, kẻ giấu mặt sau tất cả mọi việc liệu có phải là người mà cô đang nghĩ đến.
Phù Dung thì vừa mới trải qua một cuộc phẩu thuật, vì sợ sức khoẻ của con bé bị ảnh hưởng nên cả cô cùng Tố Dĩ Dĩ giả vờ nói Trạch Lam đi làm ở tận Đông thành. Công việc rất bận nên không thể đến thăm con bé được.
Cũng may, Phù Dung đầu óc non nớt lại suy nghĩ đơn giản nên lời nói dối này dễ dàng gạt được con bé.
Bây giờ, sau khi chia tay Tố Dĩ Dĩ, Giang Triết Mỹ mới ấn ga cho xe lao đến cao ốc Ngạo thị, quyết tìm gặp trực tiếp người anh trai lập dị của mình.
Xe vừa tới nơi, Giang Triết Mỹ đã nhìn thấy người cô cần tìm đang chậm rãi bước về phía xe của mình đang đỗ trước cửa chính.
“Anh…” Giang Triết Mỹ mở tung cửa xe mà reo lên, rồi co chân chạy đến phía Giang Triết Hàn. Nhìn thấy cô em của mình, hai mắt Giang Triết Hàn thoáng tối sầm: “Nó đến đây làm gì?”
“Anh, em có chuyện muốn hỏi…” Giang Triết Mỹ thở hỗn hễn, vậy mà đáp lại cô là một thái độ lạnh nhạt cùng câu trả lời dửng dưng không chút quan tâm của Giang Triết Hàn, hắn nói: “Anh không muốn nghe.”
Giang Triết Hàn đang tính ngồi vào xe, thì bất chợt Giang Triết Mỹ níu lấy cánh tay của hắn: “Không được, em nhất định phải hỏi cho rõ. Anh phải trả lời cho em biết, nếu không em sẽ bám theo anh.”
“Buông ra!” Giang Triết Hàn gằn giọng, khí sắc mỗi lúc mỗi tồi tệ hơn hẳn. Chẳng cần nhìn thấy biểu diện của hắn ra sao, chỉ cần nghe âm giọng đó thâm trầm như thế nào cũng đủ làm Giang Triết Mỹ hơi lo sợ.
“Anh…làm ơn..” Giang Triết Mỹ nhỏ giọng năn nỉ, lập tức bị Giang Triết Hàn mạnh bạo hất mạnh cánh tay, làm cô thình lình bị ngã về sau, nhưng cũng may nhờ có Tôn Nghị đỡ lấy.
“Cút…!” Giang Triết Hàn lạnh nhạt nói. Sự vô tình, lãnh đạm từ trong ánh mắt lẫn giọng nói của hắn làm cô em gái kia tổn thương vô cùng. Hai mắt Giang Triết Mỹ đỏ hoe, đứng ngay ngắn trở lại, cô run run giọng mà nói: “Có phải anh giấu Trạch Lam ở đâu hay không?”
Câu nói của cô thoáng làm Tôn Nghị giật mình, anh vội kéo cô lùi về sau một chút khi cảm nhận được ở nam nhân kia là một sự phẫn nộ khủng khiếp đang dần hình thành.
“Tiểu thư, cô nên về nhà đi.” Tôn Nghị thì thầm.
Giang Triết Mỹ gạt bàn tay đang kéo lấy mình, cô lại tiếp tục: “Anh nói đi, có phải Trạch Lam là do anh bắt đi không?”
Sắc mặt Giang Triết Hàn tối sầm như cuồng phong, hắn rõ ràng rất thương yêu đứa em gái này. Nhưng vì một số lí do mà hắn đành đoạn phải càng nhẫn tâm với nó càng nhiều càng tốt.
Nhìn thẳng vào mắt Giang Triết Mỹ, hắn lạnh giọng trả lời: “Chuyện của cô ta không liên quan đến em, em tốt nhất đừng nhúng tay vào! Cảnh cáo em, Mỹ Mỹ…đừng bao giờ tự ý đến tìm anh.”
Nói rồi hắn ngồi vào trong xe, đóng sầm cửa lại. Tôn Nghị cũng đành cúi đầu chào lấy cô gái đang đứng trước mặt mình: “Tôi xin phép thưa tiểu thư!”
Khi xe chuẩn bị lăn bánh, Giang Triết Mỹ vẫn còn cố hỏi thêm: “Vậy rốt cuộc, anh có giữ Trạch Lam hay không?”
“Không!” Giang Triết Hàn dứt khoát đáp, rồi phất tay ra hiệu cho Tôn Nghị lái xe đi khỏi. Bỏ lại Giang Triết Mỹ đứng đó dõi mắt nhìn theo đến khi chiếc xe khuất sau cua quẹo của ngã tư phía trước.
Hai bàn tay nhỏ nhắn thoáng siết chặt run rẫy, cô thì thầm: “Em không tin là anh không liên quan đến việc này…Em nhất định phải làm cho anh quay trở về Giang Triết Hàn của mười hai năm trước…”
“Tứ thiếu, có lẽ tiểu thư đã nghi ngờ…” Tôn Nghị vừa lái xe vừa hỏi. Nhìn lên gương chiếu hậu, anh chỉ thấy Giang Triết Hàn mắt đưa xa xăm ra ngoài cửa sổ, hắn chỉ trả lời cho qua chuyện: “Mặc kệ nó đi, nó không làm được gì ra trò đâu…”
Tôn Nghị nhận thấy, dường như từ lúc vô tình chạm mặt Lưu Trạch Lam, vị thiếu gia của anh càng lúc càng như chất nhiều tâm sự hơn. Đôi nhãn khí bình thường bao nhiêu năm qua mà anh biết ở Giang Triết Hàn vốn dĩ đã thâm sâu, lạnh lẽo. Vậy mà hiện giờ, nó lại chẳng khác gì một hố đen sâu hút vô tận. Dù có nhìn vào đôi mắt ấy thêm bao nhiêu lần đi nữa, cũng không thể nào hiểu được Giang Triết Hàn – hắn đang nghĩ gì trong cái bộ não khác người đó.
***
Trạch Lam sau khi tắm rưa thay quần áo, cô được Quân Nhu tận tình chăm sóc, túc trực bên cạnh không rời nửa bước cả ngày hôm nay.
Cơ thể nhức mỏi, hạ thân lại đau rát khiến Trạch Lam cô không thể nào đi tới đi lui trong cái nơi rộng lớn này để tìm hiểu một chút.
Cô ngồi trên giường, thoải mái để cho Quân Nhu luôn tay xoa nắn bắp chân cho mình. Cô gái trẻ này tính tình rất được, lại khá hiểu chuyện và nhanh trí nên phần nào làm Trạch Lam thấy thiện cảm vô cùng.
Nhìn Quân Nhu, cô hỏi: “Mà cô thật sự không biết vị thiếu gia ở đây là người ra sao sao?” Kể cả tên….?”
Bàn tay bóp chân cho Trạch Lam thoáng khựng lại, hôm nay Quân Nhu đã bị hỏi câu này chắc không dưới mười lần. Ngẩng mặt mỉm cười, Quân Nhu đáp: “Tôi thật lòng không rõ thưa thiếu…à không chị…tôi chỉ được lời mời của Dư quản gia về đây để chăm sóc riêng cho chị thôi.”
Trạch Lam suy nghĩ một lúc, rồi lại tiếp tục: “Vậy cô có biết ai tên G hay không? Một người đàn ông có hàng ria mép khá rậm…”
“G?!” Quân Nhu ngạc nhiên, cô nàng nhíu mày rồi lắc đầu: “Tôi chưa nghe qua bao giờ…”
“Vậy thì kì lạ thật…chẳng lẽ, cái tên đó cũng là giả mạo để gạt mình?” Trạch Lam thầm nghĩ mà hai đầu lông mày cũng cau lại.
Bất thình lình có tiếng gõ cửa vang lên làm Trạch Lam giật mình, kể từ sau chuyện kinh hoàng đêm hôm qua, cô như bị ám ảnh với bất kì âm thanh nào cất lên một cách đột ngột.
“Thiếu phu nhân, là tôi – Dư quản gia! Tôi mang bữa tối lên cho phu nhân.” Giọng Dư quản gia òm òm truyền tới.
Trạch Lam không trả lời, cô thực sự có ác cảm với tất cả mọi người liên quan đến Giang gia. Thấy cô hậm hực, Quân Nhu mới bèn lên tiếng thay: “Tôi đên ngay…”
Nói xong, Quân Nhu nhanh nhảu đứng dậy đi đến mở cửa. Dư quản gia tay đẩy chiếc xe bằng inox, bên trên là vài dĩa thức ăn còn nóng hổi toả khói nghi ngút.
“Đem vứt hết đi, tôi không muốn ăn!” Trạch Lam lạnh nhạt nói.
Thấy vậy, Dư Quản gia mới lên tiếng: “Thiếu phu nhân,….”
“Đừng gọi tôi là thiếu phu nhân, tôi không dám nhận cái hư danh đó!” Trạch Lam giận dữ cắt ngang. Bầu không khí bỗng dưng trở nên ngột ngạt, Quân Nhu mới vội cười mà nói: “À…Dư quản gia cứ để đây cho tôi.”
Trao chiếc xe đẩy qua tay cô hầu mới, Dư quản gia ngậm ngùi nhìn Trạch Lam. Bản thân ông thật sự cũng không rõ chuyện gì đang diễn ra, ông không được tiết lộ nửa lời về danh tính của vị thiếu gia ở đây. Ông càng không biết vì sao cô gái họ Lưu kia lại bị gạt mang về, còn bị giám sát rất chặt chẽ.
Rốt cuộc, cô gái đó đã đắt tội gì với Giang gia, để phải nhận một hậu quả tàn khốc như thế này?
Nghĩ đến đây, thân già như ông chỉ còn biết thở dài mà nói: “Được rồi, tôi giao lại cho cô. Nhớ những gì đã được căn dặn trước đó chứ?”
“Tôi nhớ mà, Dư quản gia yên tâm!” Quân Nhu khẽ thì thầm. Sau đó, Dư quản gia cũng lui đi, chiếc xe đẩy được Quân Nhu mang vào trong.
Trạch Lam ngồi xoay mặt hướng ra cửa sổ, vẫn nói bằng giọng điệu bực dọc: “Tôi đã bảo vứt đi, cô còn mang vào làm gì?”
“Trạch Lam…” Giọng Quân Nhu cất lên nhẹ nhàng, cô nàng mang khay thức ăn đến gần hơn với vị thiếu phu nhân đang không được vui mà tiếp tục nói: “Chẳng phải lúc chiều chị nói chị muốn tự bản thân mình giải thoát gì đó sao? Nếu chị không ăn, chị sẽ không đủ sức để thực hiện điều mình muốn.”
Trạch Lam chợt thấy lòng dạ dao động đôi chút, dường như cô gái tên Quân Nhu kia miệng lưỡi rất khéo. Chỉ cần nói ra vài lời liền khiến thần kinh nơi cô giãn ra đôi chút. Nhìn sang Quân Nhu, cô buồn bã nói: “Sống ở một nơi đến bản thân mình cũng không rõ là đang ở đâu, những người ở đây tôi cũng không biêt họ là người như thế nào…cô nghĩ, liệu tôi có sống tốt được hay không đây?”
“Được chứ!” Quân Nhu đáp dứt khoát, cô nàng mỉm cười rồi tiếp: “Chị hãy cứ nghĩ sống cho bản thân mình là được!”
Hai mắt Trạch Lam hơi cay cay khó chịu, cô nén chua xót xuống lồng ngực, chậm rãi cầm lấy bát cháo tổ yến được chế biến bởi tay đầu bếp thượng hạng nhất nhì Bắc Kinh.
Liếm môi một ít, cô gượng cười nhưng lòng vẫn nặng trĩu: “Ngon thật…”
“Nếu ngon thì ăn nhiều vào, ở đây còn có súp vi cá cùng bào ngư bát bửu. Chị ăn từ từ thôi….” Quân Nhu thấy mừng rỡ chút ít khi vị thiếu phu nhân kia cuối cùng sau gần cả ngày không có gì vào bụng, đã chịu ngoan ngoãn mà ăn uống.
Trạch Lam chậm rãi cho từng thìa cháo vào miệng, tuy là món ăn thượng hạng nhưng cô lại thấy đắng chát vô cùng. Cứ như thể để đổi lấy những thứ này, cô đã phải trả giá bằng cả danh dự và nhân phẩm của bản thân. Lại còn bị hành hạ đến ngất đi ngay khi giao hoan, chẳng có gì nhục nhã hơn nữa.
Khoảng chừng gần một tiếng sau, khi Quân Nhu còn đang dùng một ít dược phẩm để bôi lên vết trầy xước nơi cổ của Trạch Lam thì bât chợt Dư quản gia lại lần nữa tìm đến.
Lần này, ông ta lại bắt Quân Nhu rời khỏi phòng ngay lập tức.
“Dư quản gia, chẳng phải tôi sẽ túc trực chăm sóc cho thiếu phu nhân sao?…sao bây giờ…” Quân Nhu không ngăn được kinh ngạc mà thắc mắc.
Liền bị Dư quản gia trừng mắt đanh giọng: “Ngay từ đầu tôi đã dặn cô thế nào, quên rồi sao?”
Quân Nhu thấy vẻ mặt giận dữ của Dư quản gia, cô chỉ biết cúi đầu thấp giọng: “Tôi không dám…”
“Còn không mau lui ra!” Giọng Dư quản gia gắt lên, có vẻ rất khẩn trương. Quân Nhu đành rời khỏi, vậy mà bàn tay của Trạch Lam vẫn cố níu kéo, cô đưa đôi mắt hằn rõ sự sợ hãi mà nói: “Cô không ở lại với tôi sao?”
“Tôi xin lỗi, tôi cũng chỉ là người làm thôi…” Quân Nhu buồn lòng đáp. Gỡ lấy tay Trạch Lam, cô nàng theo chân Dư quản gia mau chóng rời khỏi phòng.
Trạch Lam ngồi thẫn thờ ngay bàn trang điểm, lòng dạ như bị dồn nén đến muốn vỡ tung khi cô lại thấy sự cô đơn hiện giờ đáng sợ chẳng khác gì một con quỷ dữ, đang từng chút từng chút nuốt lấy cả con người cô vào bên trong nó.
Ngồi đó tay chân run rẫy, Trạch Lam lẩm bẩm: “Đêm nay có khi nào anh ta lại tìm vào đây không?”
Nói đến đây, ngay lập tức Trạch Lam đã chạy đến khoá ngay cửa phòng. Cô mở đèn sáng choang, ngồi cuộn trong chăn bông co ro ở một góc giường mà nơm nớp lo sợ.
Lúc này, Quân Nhu lại bị Dư quản gia quở trách: “Nếu còn tái lặp tình trạng vừa rồi một lần nữa, tôi sẽ tống cổ cô khỏi đây ngay lập tức có rõ không?”
“Tôi biết lỗi rồi thưa quản gia, sẽ không có lần sau!” Quân Nhu liên tục cúi đầu hối lỗi. Thấy vậy Dư quản gia cũng không trách mắng thêm mà nói: “Được rồi, bây giờ cô về nhà. Sau này chỉ cần làm đến 6h tối…”
“Vâng, tôi xin phép!” Quân Nhu đáp rồi nhanh chân đi xuống cầu thang. Nhà của cô ở ngay đầu đoạn đường vắng vẻ dẫn vào căn dinh thự này, mất khoảng hai mươi phút chạy xe máy.
Dư quản gia bây giờ mới đưa mắt nhìn về phía cửa phòng Trạch Lam, ngay cả bản thân ông cũng thấy lo lắng thay cho cô. Khi nãy, ông nhận được điện thoại của Tôn Nghị, bảo rằng Trạch Lam phải ở một mình từ sau 6h tối, nhât định không được có ai ở bên cạnh.
Dẫu không rõ lí do vì sao, ông cũng chỉ là phận đầy tớ. Chủ dặn thế nào thì ông chỉ việc tuân theo mà hành động. Nghĩ đến đây, Dư quản gia lặng buông một tiếng thở dài rồi đi xuống dưới nhà. Kiểm tra lại mọi thứ trước khi đám người làm ra về.
10h đêm…
Giang Triết Hàn về đến dinh thự đã đi ngay lên lầu, tiến thẳng về phía căn phòng của Trạch Lam. Đứng bên ngoài, hắn thấy dưới ngạch cửa là ánh đèn sáng trưng. Rãnh môi hắn nhếch cười, chậm rãi cầm điện thoại gọi vào số của Tôn Nghị: “Ngắt ngay đường dây đèn cho tôi…”
Chưa tới hai phút, Trạch Lam bàng hoàng khi đột ngột tất cả đèn trong căn phòng đồng loạt vụt tắt. Cô vội bước xuống giường, khó khăn mò mẫm đi đến công tắc gần ngay cửa mà bấm “cạch cạch”.
“Chuyện gì thế này? Cúp điện sao?” Trạch Lam lầm bầm, lòng không khỏi lo sợ khi không gian xung quanh một màu tối đen, hệt như cái đêm hôm qua, bóng tối dày đặc bao trùm kín cả căn phòng rộng lớn.
Trạch Lam còn đang không biết làm gì, thì thình lình cửa phòng bị đạp tung. Đối với cô, thị lực trong bóng tối của cô quả thực rất kém. Cô không thể nhìn thấy gì ngoài việc nghe thấy tiếng đong cửa cùng tiếng bước chân vừa tiến vào.
Trạch Lam theo phản xạ lùi về sau liên tục, nhưng lại vấp phải chân ghế nên ngã nhào ra sàn nhà. Giang Triết Hàn đổi lại mắt hắn tinh vô cùng, dù là trong không gian tối mù, hắn vẫn đủ sức nhìn thấy bóng dáng mập mờ của Trạch Lam đang lê lết dưới chân hắn.
“Lại là anh sao?…anh còn vào đây làm gì nữa! Cút đi….” Trạch Lam sợ hãi gào lên, tay vớ được thứ gì bên cạnh cô đều liều mạng ném bừa về phía trước. Cô không biết nam nhân kia đang đứng ở đâu trong căn phòng này, nhưng điều đáng sợ là bầu không khí tĩnh mịch của buổi đêm khiến cô dễ dàng cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ đang nhả ra từ ai đó, thật sự chẳng khác gì tiếng gầm gừ của một con dã thú.
Gianng Triết Hàn chậm rãi tiến tới khi Trạch Lam thì vẫn cứ lê lết lùi mãi về sau. Hắn cười đắc ý rồi trầm giọng lên tiếng: “Cô quên chuyện đêm qua diễn ra như thế nào rồi sao?”
Trạch Lam căng não mà bàng hoàng sững sốt, cô gượng thân người muốn tháo chạy nhưng lại dễ dàng bị Giang Triết Hàn nắm lấy mà kéo cô đứng lên.
“Bỏ ra, đồ khốn…bỏ tôi ra!” Trạch Lam điên loạn vùng vẫy, gào thét. Phút chốc cả cơ thể nhỏ nhắn bị vòng tay nam nhân kia ra sức siết rất chặt, siết đến các bắp tay của cô cũng muốn đau nhức. Như thể hắn như một con mãng xà đang quấn lấy để giết chết con mồi mình vừa tóm được.
Giang Triết Hàn đưa khưu giác vào nơi cổ của Trạch Lam mà hít nhè nhẹ, quả nhiên vẫn là mùi hương trên người cô làm đầu óc hắn dễ chịu vô cùng. Thả nhẹ hơi thở nóng rực lướt qua vành tai của cô, hắn thì thầm: “Cô vẫn còn khá mạnh nhỉ, vậy ra đêm hôm qua là tôi vẫn chưa đủ sức để làm cô hoàn toàn kiệt quệ…”
Nơi màng nhĩ của Trạch Lam đột ngột bị ù hẳn đi khi từng lời nói khiêu khích, gợi dục văng vẳng bên tai. Cô cố sức cào lấy mười đầu móng tay vào lưng áo của nam nhân ẩn mặt mà giận dữ quát to: “Hạ tiện…anh là thứ bỉ ổi, hạ tiện nhất tôi từng thấy…cút khỏi người tôi, đồ dơ bẩn!”
“Phải, tôi thì dơ bẩn còn cô lại rất sạch sẽ. Bởi vì cô rất sạch sẽ nên tôi rất thích….” Giang Triết Hàn khẽ nhả lấy giọng nói thâm trầm vào tai Trạch Lam, hắn không đợi cô phản bác liền bế lấy cô ném ngay lên giường.
Toàn thân Trạch Lam vẫn còn rất nhức mỏi, hạ thể lại đau rát khó cử động. Bị ném một cách mạnh bạo như vậy làm cô phải nằm đó mà thở hồng hộc vì từng cơn đau cứ thay nhau hành hạ tâm trí cô đến tê dại.
Khi cô chỉ vừa mới ngốc đầu dậy đã bị một lực mạnh bạo đè chặt cô trở lại xuống giường, tấm nệm bên dưới cũng bị sức lực này đè ép đến hằn sâu xuống một khoảng.
Trạch Lam hai hốc mắt đỏ hoe, cơ thể đang rất đau nhức nay lại bị ghì chặt thế này khiến cô trong phút chốc như không còn chút sức mạnh nào để phản kháng. Cô nhìn vô định vào cái bóng đen đang ngự trên người mình mà run giọng phẫn uất: “Anh đã nói chỉ cần tôi sinh con cho Giang gia mấy người thôi kia mà. Đêm hôm qua chẳng phải anh đã làm xong chuyện của mình còn gì? Thế thì tại sao hôm nay anh lại vẫn chưa chịu buông tha cho tôi?”
Đáp lại sự hoảng loạn của Trạch Lam là một tiếng cười nhạt khẽ vang trong không khí, Giang Triết Hàn vẫn không hề vơi sức trên cơ thể cô, hắn hạ mặt đưa chóp mũi lành lạnh động chạm lên bên má của cô một cái mà khẽ nói: “Ra là cô chưa biết….đêm qua tôi vẫn chưa để rơi rớt một giọt tinh dịch nào vào bên trong cơ thể cô. Vậy cho tôi hỏi, cô sẽ thụ thai bằng cách nào?”
Nơi đại não của Trạch Lam dường như vang lên một tiếng nổ lớn, các dây thần kinh cũng bị từng câu từng chữ của nam nhân kia làm cho căng ra sắp đứt. Hai hàng nước mắt không cần một chút gượng ép mà mặc nhiên lăn dài sang hai bên má. Cô còn thất thần chưa kịp phản ứng, thì chiếc áo ngủ trên người đã bị giật tung, cúc áo văng ra rơi rớt “lộc cộc” dưới sàn nhà.
Trạch Lam giẫy đạp điên cuồng, cô liên tục gào khóc van xin đến cổ họng cũng mau chóng khàn đi: “Đừng…tôi không chịu được! Tôi xin anh…”
Hai cánh tay của cô bị Giang Triết Hàn khoá chặt trên đầu, bàn tay còn lại hắn là lướt qua cánh môi mềm đang run mấp mấy. Đưa lưỡi liếm nhẹ bên vành tai, tự do thưởng thức mùi vị độc nhất từ da thịt của cô, hắn lại nói: “Ngày nào tôi còn chưa lấp đầy bên trong cô, thì ngày đó vẫn phải tiếp tục!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!