Ám Hương - Chương 11: (h++)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
194


Ám Hương


Chương 11: (h++)


Warning lần nữa: bạn nào không hợp gu nữ chính bị cường bạo, có S (dù ít hay nhiều) và cảnh H liên tục thì tốt nhất không nhai bộ này nhé. Tránh cmt các kiểu lạc quẻ dùm CoCo!

Không một chút thương xót, không một chút khoang nhượng. Giang Triết Hàn áp lấy bàn tay to lớn lên bộ ngực đầy đặn của cô mà ra sức nhào nắn. Hơi ấm cùng sự mềm mại từ da thịt của cô làm hắn hài lòng vô cùng. Trạch Lam đau đến răng môi cắn chặt khi từng tấc trên cái thân thể tội nghiệp này của cô vốn đã ê ẩm, nay lại tiếp tục bị mang ra dày vò không thương tiếc.

Đôi tay bị khoá cao trên đỉnh đầu cấu chặt xuống tấm ga nệm đến sắp rách, Trạch Lam thực sự quá mệt mỏi, cơ thể mềm nhũn không chút sức lực để phản kháng. Hơn nữa, con dã thú trên người cô lại hung hăng, mạnh mẽ đến cùng. Sức lực cỏn con này của cô làm sao địch lại hắn.

Khép chặt mắt nhìn sang một phía mà chịu đựng nhục nhã dày vò từ trong ra ngoài. Bất giác rãnh môi của Trạch Lam khẽ “Ưm..” lên một cái, khi nơi nhũ hoa vốn vẫn còn đau nhức lại bị Giang Triết Hàn ngậm chặt vào khoang miệng.

Đầu lưỡi ấm nóng lại ẩm ướt của hắn lướt quanh nhũ hoa căng cứng của cô, hết liếm láp rồi lại mút mạnh làm cô cắn môi không muốn rên rĩ.

Không nghe được âm thanh rõ ràng từ Trạch Lam, Giang Triết Hàn bắt đầu tiến công mạnh bạo. Bàn tay mò mẫm trượt xuống phần bụng phẳng lì, kéo lấy lưng quần của cô tuột hẳn tới đầu gối. Mặc cho Trạch Lam có co chân kháng cự, mặc cho cô khóc nấc từng cơn, hắn vẫn cho bàn tay to lớn của mình luồn vào lớp quần lót của cô, tham lam vuốt ve dọc theo hai cánh hoa thịt mềm mại.

“Ưm…đừng…” Trạch Lam thoáng hé môi kêu lên nhỏ xíu. Cả thân người rùng mình khi hứng chịu sự mơn trớn từ nơi huyệt mật. Ngón tay của Giang Triết Hàn không ngừng động chạm vào cánh hoa nhạy cảm, đôi lúc còn nắm lấy hạt châu nhỏ mà xoay nhè nhẹ làm cả người Trạch Lam giật giật từng hồi một.

Giang Triết Hàn vẫn cúi mặt ngậm lấy một bên nhũ hoa của cô mà không ngừng liếm mút, bên dưới ngón tay lại liên tục trượt dọc khe hở của hai cánh hoa.

Nhìn Trạch Lam vặn vẹo thân người một cách yếu ớt, hơi thở của cô dường như cũng trở nên gấp gáp hơn hẳn. Khi mà hôm nay nam nhân kia cứ không ngừng vuốt ve một cách nhẹ nhàng nơi huyệt nhỏ, làm cho cô dù không muốn cũng phải thấy cả người mình nóng rực khó chịu.

Giang Triết Hàn chậm rãi áp đôi môi của mình hôn ngược dần lên trên cổ của Trạch Lam, cánh môi lạnh lẽo mang một hoả nhiệt nóng đến khó lường tham luyến thưởng thức từng tấc da thịt non mềm mướt mát.

Đến khi cảm nhận nụ hôn đó rơi ngay bên má của mình, Trạch Lam mới vội nghiêng đầu né tránh, nhưng lại bị Giang Triết Hàn nhanh hơn, áp đặt cái hôn cuồng nhiệt lên cánh môi nhỏ nhắn của cô.

Trạch Lam vùng vẫy, khi cô hoàn toàn không muốn tiếp nhận cái hôn này từ hắn. Trong cổ họng chỉ phát ra những thanh âm vô nghĩa khi cửa miệng đang bị bịt kín.

Đầu lưỡi của Giang Triết Hàn cạy lấy hàm răng nghiến chặt của Trạch Lam, len lỏi vào trong càn quét mọi ngóc ngách. Chiếc lưỡi ngây dại của cô bị hắn quấn chặt không buông, khiến cô thở hồng hộc vì suýt chút không thể nào hít lấy dưỡng khí.

Bất chợt ngón tay thon dài của Giang Triết Hàn đâm sâu vào huyệt nhỏ của cô một cái, Trạch Lam nhíu mày khẽ “Ưm” một từ trong thanh quản.

Cái đau ngày hôm qua khi bị xâm nhập mạnh bạo vẫn còn, làm cô phải gòng người hứng chịu nỗi đau thể xác tiếp tục hành hạ. Thấy Trạch Lam bắt đầu cựa quậy phản kháng, Giang Triết Hàn buông bỏ cánh môi của cô, thận trọng lắng nghe từng tiếng kêu rên thống thiết đang phát ra mỗi lúc mỗi to khi hắn liên tục đem ngón tay dấn sâu đâm mạnh vào trong huyệt thịt.

“Aaa…đau…” giọng Trạch Lam như khàn đặc khi cả cổ họng cũng đã dần khô khan. Nước mắt mặn đắng lần nữa tuôn ra ướt đẫm cả gối nằm. Hai chân của cô bị nam nhân kia kiềm chặt, tách chúng dang rộng. Từng đợt đâm vào thật sâu của một ngón tay, rồi tăng dần thành hai ngón, ba ngón cứ không ngừng hành hạ huyệt nhỏ vốn vẫn còn đau rát.

Cả ngày hôm nay, thậm chí đến cả việc đi vệ sinh cũng khiến Trạch Lam đau đến ứa nước mắt. Vậy mà bây giờ, nam nhân kia tiếp tục tàn bạo xâm nhập bên trong cô bằng ba ngón tay nhám ráp, thon dài. Hết ấn sâu lại còn bơi móc làm cô vùng vẫy gào khóc muốn điên loạn.

“Đừng…làm ơn tôi xin anh…thật sự rất đau….” Trạch Lam đau đến đầu cơ hồ ngửa hẳn ra sau, tấm lưng khẽ cong lên gòng cứng cả thân người. Các ngón tay của Giang Triết Hàn một lúc được bó chặt bên trong huyệt thịt chật hẹp, vách thịt ấm nóng không ngừng co thắt dữ dội quấn lấy ba ngón tay của hắn, làm hắn cảm thấy hưng phấn tột cùng.

Hạ thấp thân người, dùng sức nặng của cơ thể nhằm kiềm kẹp cả người Trạch Lam bị tê cứng hoàn toàn, vô phương chống cự. Đầu lưỡi lại thăm dò xuống nơi cổ trắng mịn của cô, gậm nhắm phần xương đến hằn lên từng dấu răng nông, sâu đủ chỗ.

Nhũ hoa bên ngực phải lại bị hàm răng hắn càn rỡ cắn lấy, rồi mút thật sâu vào trong khoan miệng ướt đẫm đến phát ra từng tiếng “chùn chụt” khiến cô xấu hổ vô cùng.

Giang Triết Hàn ghé sát vào tai của Trạch Lam, ngậm lấy vành tai mẫn cảm mà chậm rãi thưởng thức, rồi lại thì thầm: “Cô có nhớ chuyện đêm hôm qua diễn ra như thế nào hay không?”

Hàng mi nặng trĩu, thấm đẫm nước mắt của Trạch Lam khẽ mở, cô nấc nghẹn từng cơn nhưng vẫn cố trả lời hắn: “Nhớ, tôi nhớ mà…vì thế anh không cần phải nhắc lại làm gì. Mau cút đi…”

Giang Triết Hàn cười nhạt bên tai cô, hơi thở cuồng dã hoang dại như thú hoang cứ không ngừng văng vẳng trong bầu không khí choáng ngợp bởi một mùi dục vọng.

Hắn rút tay khỏi cơ thể Trạch Lam, lập tức cả thân người cô thả lỏng khi cảm giác đau rát được giảm hẳn. Những tưởng nam nhân kia sẽ buông tha cho cô, nhưng có trời mới biết hắn lại tính giở trò quái quỷ gì. Khi mà hắn đột nhiên tháo lấy thắt lưng bằng da, cột cứng hai cổ tay của cô lại với nhau.

“Anh…anh lại muốn gì nữa! Anh điên sao…đồ khốn! Cởi trói cho tôi…” Trạch Lam hoảng sợ gào lên, trước mắt cô vẫn chỉ là một mảng đen tối mờ mịt chẳng rõ. Bóng người ngự bên trên cô bắt đầu di chuyển xuống phía dưới, cô còn chưa kịp vùng dậy đã bị hai tay hắn kéo tuột hẳn chiếc quần ngủ ném sang một bên.

“Bỏ ra đồ khốn nạn…bỏ tôi ra!” tiếng kêu thống thiết của Trạch Lam lần nữa vang lên khi chiếc quần lót cũng bị hắn xé rách. Từng tấc vải trên thân thể cường tráng của hắn cũng lần lượt bị trút bỏ.

Giang Triết Hàn đột ngột áp sát thân người, ngang tàn cưỡng đoạt cánh môi hồng nhuận thơm ngọt của Trạch Lam. Cô thoáng căng cả thần kinh khi cảm nhận được, đêm nay khác hẳn với đêm hôm qua. Nam nhân giấu mặt kia hoàn toàn trần trụi, như thể hắn đã thực sự chuẩn bị cho một cuộc hoan ái được đẩy cao đỉnh điểm.

“Ưm….” cổ họng Trạch Lam khẽ kêu lên vài tiếng, đôi môi nhỏ nhắn mọng nước của cô bị Giang Triết Hàn hôn đến đỏ chót. Bàn tay thô ráp mang theo hơi nóng cuồng nhiệt mơn trớn trượt lên da thịt mát lạnh của Trạch Lam. Xoa nắn đôi ngực căng đầy, thỉnh thoảng lại dùng hai ngón tay vân vê đầu nhũ hoa đang vương cao thẳng đứng.

Bất giác cả thân người Trạch Lam như đông cứng lại, khi cô cảm nhận được vật thể to lớn gân guốc đáng sợ vừa chạm vào huyệt mật bên dưới.

“Không…tôi không muốn! Bỏ ra…” Trạch Lam điên cuồng giẫy giụa đến cả tấm ga nệm cũng méo mó, Giang Triết Hàn vẫn đang chiếm thế thượng phong. Hắn nhếch cười đầy ngạo mạn, hai tay nắm chặt phần bắp đùi của cô mà nâng cao đôi chân ngọc ngà.

Trạch Lam xấu hổ lẫn tủi nhục tột độ, khi mà nam nhân kia dường như lúc nào cũng bài xích cô ở những tư thế tục tĩu khôn cùng. Phần huyệt mật của Trạch Lam hoàn toàn bị nhô cao, phơi bày. Giang Triết Hàn thoáng ma sát côn th*t trượt theo khe hở của cửa huyệt, cảm nhận đỉnh đầu côn th*t được thấm ướt hoàn toàn bởi dịch thuỷ, hắn lại cười miệt thị mà nhả ra giọng nói khàn khàn: “Quả nhiên hôm nay nhạy cảm hơn hẳn, ướt đẫm thế này còn cố ra vẻ phản kháng?”

“Không, không phải như vậy! Đồ khốn nạn nhà anh, bỉ ổi, hạ lưu, đê tiện…” Trạch Lam căm phẫn gào khóc trong tủi nhục. Đôi chân bị Giang Triết Hàn giữ chặt nâng cao cố ra sức giẫy đạp nhưng vô ích.

Hai cánh tay bị thắt lưng cột chặt đưa ra trấn lấy lồng ngực rắn rỏi của nam nhân ngự trên, dùng chút sức mọn mà đẩy hắn ra xa. Nhưng rõ ràng từ đầu đến cuối, mọi sự kháng cự nơi cô dưới sự áp đảo như dã thú ngông cuồng kia đều hoá thành vô dụng.

Giang Triết Hàn khẽ động thân người, nơi đầu côn th*t được bôi trơn hoàn hảo bởi dịch thuỷ không ngừng rỉ ra từ huyệt thịt. Rãnh môi hắn thoáng nhếch lên, tạo ra nụ cười lạnh lẽo tàn khốc bất diệt. Hắn tiến tới, hạ thân dùng sức ấn mạnh, côn th*t to lớn nóng hổi tách lấy miệng hoa, ngang tàn nông lấy vách thịt mà dấn sâu vào.

Trạch Lam vùng vẫy, đôi bàn tay bị trói chặt điên loạn đánh vào lồng ngực Giang Triết Hàn “thùm thụp” từng tiếng.

“Aaa…tại sao…tại sao anh không buông tha cho tôi…tôi rốt cuộc đã đắt tội gì với anh? Ưm…aaa!” cổ họng Trạch Lam gào khóc đến đau rát, hốc mắt cũng muốn bị vắt cạn kiệt khi mãi khóc trong suốt hai ngày trời.

Giang Triết Hàn mang côn th*t quá cỡ đỉnh vào liên tục, cắm sâu vào mọi ngóc ngách bên trong nơi ẩm ướt. Sự bó hẹp, khít khao bên trong có thể Trạch Lam làm hắn càng cắm mạnh lại càng thấy hài lòng tuyệt đối.

Tiếng da thịt va chạm nhau vang vọng khắp cả căn phòng, hoà cùng hơi thở dồn dập của kẻ trên người dưới, hay tiếng gầm gừ đầy dục tính của một con dã thú cuồng bạo, cưỡng ép cô gái bên dưới kêu khóc đến sắp ngất vẫn không có dấu hiệu buông tha.

Giang Triết Hàn giữ chặt đôi tay của Trạch Lam lên trên, hắn hạ người khẽ nói vào tai cô vài lời: “Câu hỏi của cô, đợi khi nào cô xuống hoàng tuyền, hãy tự đi mà hỏi cha của cô, hỏi xem việc tốt mà lão ta đã làm là gì…”

Cả màng nhĩ của Trạch Lam như đau nhức khó chịu, là do cô nghe nhầm có đúng hay không. Nam nhân kia, hắn vừa nói với cô điều gì cơ?

“Anh…tại sao lại liên quan đến cha của tôi…aa..không..đừng…đau..đau lắm…” Câu hỏi của Trạch Lam còn chưa kịp thốt ra hết đã bị Giang Triết Hàn đem côn th*t to tướng thúc sâu tận trong tử cung. Cô đau đớn ngốc đầu dậy, laii bị hắn áp môi hôn lấy.

Cánh môi mềm mại của cô bị hắn hôn đến muốn nhàu nát, chiếc lưỡi đinh hương khả ái bị hắn mang ra đùa giỡn trong khoang miệng ướt đẫm nước bọt.

Mùi hương nam tính nhàn nhạt xộc lên tận não của Trạch Lam khiến cô mơ hồ cả thân trí. Sự ma sát va chạm gắt gao của hai bộ phận bên dưới gây ra cho cô một loạt cảm giâc kì lạ.

Mặc dù rất đau, nhưng cô không thể kiểm soát được từng cơn khoái cảm đang bị con dã thú kia dẫn dụ bộc lộ hết ra ngoài. Cửa miệng của Trạch Lam dẫu đang bị khoá kín bằng cái hôn sâu hút nhưng vẫn không kiềm đuoc mà rên rĩ.

Giang Triết Hàn vẫn cuồng dã, điên loạn dùng lực đạo rất mạnh dồn lấy côn th*t đâm sâu, đỉnh đến nơi tận cùng bên trong huyệt thịt. Bàn tay to lớn một giữ chặt nâng cao bên chân của Trạch Lam, một lại cho ngay hai ngón tay vào chung với lỗ huyệt bên dưới.

“Đừng…aaa…đau lắm…van xin anh…không được…ưm!” Trạch Lam giẫy giụa lắc đầu mà kêu khóc. Huyệt nhỏ của cô vốn đã đau rát khi bị côn th*t ngoại cỡ nông ra lại không ngừng ra vào rất sâu, rất mạnh. Bây giờ đột ngột lại tiếp nhận thêm hai ngón tay thon dài của nam nhân kia, khiến cô đau đến thần kinh cũng sắp đứt đoạn.

“Tôi đã cảnh cáo cô, tôi vẫn còn rất nhiều thứ để dành cho cô sau này…đêm nay, sẽ là một trong những phần đó! Rên rĩ hay gào khóc đối với tôi mà nói…quả thực càng thêm kích thích!” Giọng nói Giang Triết Hàn trầm trầm cất lên, hai ngón tay của hắn mặc nhiên cùng lúc với côn th*t rút ra đâm vào.

Trạch Lam khóc đến không thành tiếng, cả thân người run lên bần bật, mặt mũi tái nhợt xanh xao, sức lực dường như bị rút đến cạn kiệt.

Lúc này, đột nhiên nam nhân kia rút côn th*t khỏi cơ thể cô, huyệt thịt đang bị căng trướng một lúc được thả lỏng làm Trạch Lam vô thức cong lưng thở hắc một cái. Cảm giác cả cơ thể lẫn phần bụng nhỏ đều được giải trừ cảm giác bí bách cùng cực. Cô thấy nhẹ nhõm hẵn đi.

Nằm đó thở hỗn hễn, đôi nhãn khí với ánh nhìn yếu ớt cố hé mở trong khoảng không tối mù. Khi Trạch Lam còn đang mơ màng không biết gì, thì thân người của cô lại bị một sức lực kéo cô lật úp trở lại.

Trạch Lam hoàn hồn, cô cố ngoảnh đầu ra sau mà hoảng loạn kêu lên: “Anh làm gì…làm ơn thả tôi ra đi…tôi thực sự không chịu đựng được nữa!”

Bàn tay Giang Triết Hàn thô bạo ghì chặt đầu của cô xuống nệm, phần mông cong đẫy đà lại bị hắn giữ chặt nhô cao hết cỡ. Một tay hắn ghì lấy đầu của cô, một tay lại siết chặt tấm lưng cong nuột. Khiến Trạch Lam hoàn toàn không thể cử động dù chỉ một chút.

Cảm nhận thân ngọc dưới mắt mình đang run rẫy không ngừng, tiếng khóc của cô gái trẻ cứ vang vọng bên tai của Giang Triết Hàn. Hắn chèn lấy chân mình vào giữa hai chân Trạch Lam, tách rộng chúng ra xa.

Bàn tay giữ nơi lưng của cô khẽ mơn trớn đầy khiêu gợi, hắn lại nói: “Hành hạ một chỗ mãi cũng không tốt, nếu chỗ này của cô đau thì tôi đành tìm đến chỗ khác…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN