Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
Chương 171: Vạn Niên Lưu Dấu (trung) 2.2
Hoàn Nhan Viên Thuyết chiến bào đẫm máu nhìn khói lửa nổi dưới chân thành, thống khoái, cực hạn thống khoái, cảm giác này đã rất lâu hắn mới có được. Hắn còn đang muốn biết được vẻ mặt của kẻ đang ngự trên long ỷ kia sẽ thế nào khi nghe cái tin này. Một nhóm binh sĩ đi qua hắn cúi đầu chào, Hoàn Nhan Viên Thuyết hào phóng thưởng luôn vò rượu quý trong tay.
Đường Vị Y thướt tha bồ liễu đi đến hành lễ:
– Điện hạ! Triều thần đang đợi người khoác long bào, người còn ở đây sao?
Hoàn Nhan Viên Thuyết nắm lấy tay Đường Vị Y hào hứng chỉ ra tòa thành phía xa xa:
– Đấy là Hành cung xưa kia phụ hoàng từng xây dựng cho Đại Hoàng tử mỗi năm đến đây thu thuế muối! Đẹp không?
Đường Vị Y dịu dàng cười, tựa đầu vào vai hắn:
– Đẹp, giang sơn như họa, quân vương xiêu lòng!
Hoàn Nhan Viên Thuyết đột ngột buông tay nàng, phượng mâu ngập tràn tâm sự không bày tỏ được, bước xuống thành:
– Nàng về quân doanh đợi bản Vương!
Đường Vị Y thi lễ nhìn ngân giáp nam tử loang loáng lướt qua, nàng đã quá quen thuộc với tính cách thất thường lãnh bạc của hắn, chỉ là, hắn chưa từng gần gũi nàng. Đường Vị Y hướng mắt trông xa, tòa Hành cung đó giữa tháng năm miền Nam phảng phất yên hỏa chinh chiến, thê lương vô hạn.
Thần Đô, tháng năm hoa nở rực rỡ bốn phương, lạc lạc hoa trôi từng dòng nhuộm thắm Liên Tâm trì.
Hoàn Nhan Viên Hạo siết chặt hỏa tốc thư trong tay, máu ngưng lại nơi huyết quản. Tin tức quá chậm, khi đến được kinh thành thì Hoàn Nhan Viên Thuyết đã chiếm được ba thành. Tô An thấy sắc mặt Hoàng thượng không được tốt, vội vàng tìm tới Ngự Quân đài. Triệu Tử Đoạn không xuất hiện một mình, đi cùng hắn là Long Diện Tướng quân. Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu để cả hai ngồi xuống, Triệu Tử Đoạn nhìn sa bàn bày giữa Ngự Thư phòng, lại liếc qua Phùng Hậu đang chăm chú phân tích trận đồ
Hoàn Nhan Viên Hạo nhấp ngụm nước mơ mát mẻ, tâm trạng dần bình ổn hơn:
– Nên cử ai ra trận?
Phùng Hậu tiến lên một bước, cương liệt:
– Mạt tướng nguyện xuất chinh!
Hoàn Nhan Viên Hạo hơi cau mày:
– Ngươi vừa hồi kinh, để người khác đi!
Triệu Tử Đoạn tâm tư dâng lên hỗn loạn, rất lâu sau mới nói:
– Hoàng thượng! Thần đề cử Phan Phượng Thuật Tướng quân!
Hoàn Nhan Viên Hạo hơi ngạc nhiên nên không đồng ý:
– Phượng Thuật tuy có chút tài năng nhưng những năm gần đây chỉ là một nhàn tước, hắn không thể là đối thủ của Hoàn Nhan Viên Thuyết!
Triệu Tử Đoạn vẫn cố ý thuyết phục:
– Hoàng thượng, còn có Vương Trường Tướng quân, phụ thân Vương Trường Tướng quân cũng từng cầm binh, danh môn thế gia, tài hoa đều có!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn sâu vào mắt Triệu Tử Đoạn liền thấy một cỗ bối rối, biểu cảm này vô cùng hiếm hoi mới xuất hiện trên gương mặt yêu mị đó. Hoàn Nhan Viên Hạo cuối cùng cũng gật đầu:
– Phong cho Phan Phượng Thuật là Chinh Di Tướng quân, Vương Trường là Chinh Đông Tướng quân, lập tức xuất hai mươi vạn binh mã đến Gia Lăng dẹp yên phản tặc! Phong Long Diện Tướng quân trở thành Đại Nguyên Soái, đứng đầu toàn quân!
Phùng Hậu vừa nhận mệnh định lui ra thì nghe Thần Long Đế ướm hỏi:
– Ngươi đã gặp Hoàng hậu chưa?
– Mạt tướng đã nói chuyện cùng nương nương…
Hoàn Nhan Viên Hạo dò xét:
– Khanh thấy sao?
Phùng Hậu lần đầu tiên ngập ngừng:
– Nương nương nói không phải không có lý! Nam nhi ngoài gánh vác giang sơn còn phải tề gia được! Mạt tướng không học rộng hiểu nhiều, nhưng nếu chuyện này nguồn cơn từ Phùng Hán thì Hoàng thượng cứ ban lệnh xử tử. Viên Hầu không có can hệ nhiều thì bãi đi tước vị, huống hồ Viên Hầu hai năm trong ngục gặp nhiều bệnh tật, không sống được bao lâu nữa!
Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ cười, kế sách này mười phần giống hệt ý đồ của hắn:
– Đây là ý của Hoàng hậu?
Phùng Hậu không ra gật cũng không ra lắc. Hoàn Nhan Viên Hạo lại tiếp:
– Chuyến này đi nếu không phải chín tháng cũng là một năm, khi khanh quay lại, Trẫm đảm bảo mọi chuyện đã được giải quyết!
Phùng Hậu chấp tay lui ra cửa, trường thương lê dài trên nền đất lấp lánh dương quang.
Tháng sáu, nắng đượm màu tràn trề ngự trên từng tán lá xanh biếc nơi thâm cung.
Đoan Quý Tần hạ sinh Tam Hoàng tử, được ban tên Hoàn Nhan Vũ Minh. Đoan Quý Tần nhanh chóng tấn vị trở thành Đoan phi, phi vị thứ hai trong hậu cung Thần Long Đế. Bởi vì đang có chiến trận, Thần Long Đế cũng không tổ chức Vạn thọ Khánh tiết như mỗi năm mà chỉ đơn thuần ân xá tội nhân cùng thiết tửu yến đơn giản. Trong đợt ân xá này, Viên Hầu được miễn tội cho phép hồi phủ, tuy nhiên Phùng Hán – Tứ thúc của Hoàng hậu – thì không hề được nhắc đến.
Gia Hỷ chậm rãi ngậm thêm son đỏ, đeo một đôi mã não lên tai, nàng vấn cao tóc, xiêm y mùa hè may bằng chất liệu mỏng tầng tầng lớp lớp. Nàng đã hoài thai ba tháng, tuy là nghén ngẩm rất dữ dội nhưng không thể vì thế mà vắng mặt trong yến hội sinh thần Hoàng đế được. Đạm Ngọc cài thêm trâm hoa lên tóc chủ nhân, ngợi khen:
– Nương nương trông thật mềm mại động lòng người!
Gia Hỷ xoa xoa phần bụng hơi nhô cao, nàng đã từng sinh hài tử nên biết rõ mang thai ba tháng không thể nào nặng nề thân mình như vậy được. Có điều mỗi ngày Ngũ gia bắt mạch đều khẳng định thai tự nàng rất tốt, bởi thế nàng không quá lo lắng. Cỗ kiệu của Thần Long Đế dừng trước Khôn Ninh cung, Tô An cẩn thận tiến vào:
– Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng truyền khẩu dụ để nương nương dùng ngự liễn!
Gia Hỷ gật đầu mỉm cười, đây là Thần Long Đế thật lòng lo lắng cho hài tử trong bụng nàng, nàng không có gì phải từ chối, Gia Hỷ cứ thế thong thả đến Thái Hòa điện. Nàng ngồi cạnh Thần Long Đế, hòa hợp xứng đôi, mệnh phụ phu nhân lần lượt chúc mừng nàng mang hài tử. Gia Hỷ cười đến mỏi đơ cả miệng, Hoàn Nhan Viên Hạo thi thoảng lại âu yếm xoa lấy tay nàng mềm mại.
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn một vòng quanh sảnh điện, vờ như quan tâm mà hỏi:
– Thanh Uyên Quận chúa hôm nay có đến?
Thanh Uyên Quận chúa này họ Vương, là nữ nhi thân sinh của Đại Cô mẫu Thần Long Đế, cũng là muội muội ruột của Vương Trường Tướng quân. Thanh Uyên Quận chúa đang ăn điểm tâm, nàng chỉ khoảng mười bảy tuổi, dáng người nhỏ nhắn thanh thanh nhược nhược, vừa nghe gọi đến tên liền mút nhẹ mấy ngón tay rồi chạy nhanh ra trước điện hành lễ:
– Thần nữ Thanh Uyên Quận chúa Vương thị ra mắt Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương vạn phúc vạn an!
Gia Hỷ chậm rãi đánh giá bộ dáng, Thanh Uyên Quận chúa mỹ lệ xinh đẹp, tuổi còn nhỏ nhưng thân thể nảy nở mềm mại, cử chỉ lại non nớt ngây thơ. Gia Hỷ thoáng nhìn sang Thần Long Đế, chỉ thấy hắn thoáng cười trấn an nàng.
Hoàn Nhan Viên Hạo để Tô An đỡ Thanh Uyên Quận chúa đứng dậy, sau mấy câu khen ngợi, liền ban thưởng:
– Kỳ Hầu phủ ba đời là đại thần triều đình, trung lương tận tụy. Nay Vương Trường Tướng quân đang ở chiến trận giữ gìn giang sơn gấm vóc. Trẫm muốn bày tỏ tấm lòng cảm kích đến họ Vương, quyết định tấn phong Thanh Uyên Quận chúa trở thành Vương Thành Công chúa, giữ nguyên phong hiệu!
Thanh Uyên bây giờ đã trở thành Công chúa cứ ngây người đứng đó, tròn mắt quên cả tạ ơn, Thần Long Đế bật cười, chớp mắt:
– Biểu muội nói gì đi?
Thanh Uyên Công chúa lúc này mới vui vẻ nhảy cẫng lên:
– Tạ ơn Hoàng thượng! Thần nữ có một thỉnh cầu!
Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu, phượng mâu lấp lánh ánh sáng:
– Cứ nói!
– Muội muốn nho trên bàn của Hoàng thượng!
Gia Hỷ cũng che miệng cười, vị Thanh Uyên Công chúa này thật đơn thuần. Thần Long Đế phong vị nàng ta đơn giản vì muốn giữ lòng trung của Vương Trường trên chiến trận, trong những người xuất binh đợt này, Vương Trường là kẻ đứng ngoài thế lực mà Thần Long Đế thiết lập. Phong Thanh Uyên trở thành Công chúa, nàng sẽ phải vào cung hằng ngày, cũng là một cách làm tin hiệu quả. Yến tiệc tàn, Thần Long Đế nghỉ lại Khôn Ninh cung, tất cả hạ nhân đều được cho lui.
Trăng tàn nơi góc trời, Phùng Dư một mình đứng trên thuyền nhỏ giữa Liên Tâm trì, hạ chí, sen hoa nở hòa khói hồng. Phùng Dư rút tiêu bên thắt lưng khẽ thổi một khúc cung oán. Trời giăng sấm chớp, loang loáng thiên quang, mảnh nguyệt chìm sâu vào tầng mây giữa đáy nước.
Bóng nữ nhân xiêm y lộng lẫy son phấn hương nồng nửa đêm đứng bên cầu thu hút ánh nhìn của Phùng Dư, chỉ là hắn chưa kịp trông rõ thì nàng ta đã bất ngờ mà rơi xuống nước. Phùng Dư không nghĩ gì nhiều, vội vàng lao ra cứu người. Nàng ta vì uống phải nước hồ giá buốt giữa hồ mà sặc sụa, Phùng Dư đưa nàng lên thuyền, thoát hết xiêm áo ướt đẫm ra khỏi thân thể mỹ nhân, lại choàng giúp y phục khô sạch sẵn có. Lúc này mới thấy một thẻ bài “Thanh Uyên Quận chúa” nàng đeo bên hông. Phùng Dư thở dài, cũng biết bản thân đã dây vào rắc rối, nàng ta còn vừa được phong là Công chúa giữa đại tiệc!
Nửa canh giờ sau Thanh Uyên hồi tỉnh. Tiếng thét nàng khiến đàn chim đậu trên nhành lê hoa bên hồ vội vã bay đi mất. Phùng Dư khổ sở trấn an:
– Công chúa, nô tài không làm gì người, thật sự! Nô tài là hoạn quan!
Thanh Uyên ỉ ôi khóc lóc, nước mắt nước mũi lem luốc kiều dung:
– Ngươi…phải đồng ý với ta một chuyện! Nếu không ta liền bẩm báo tên vô sỉ ngươi với biểu ca!
Phùng Dư hời hợt gật đầu:
– Được rồi, Công chúa nói đi!
Thanh Uyên liếm qua làn môi hơi khô, thái độ xoay chuyển:
– Ngươi phải giúp ta sáng mai thoát ra khỏi cung!
Lần này thì đến lượt Phùng Dư bắt được nhược điểm:
– Hóa ra…nếu nô tài đoán không nhằm thì người cố tình trốn lại?
Thanh Uyên gật gật đầu ngượng ngập, Phùng Dư nhếch môi trả đũa:
– Không giúp!
Thanh Uyên trừng mắt:
– Ngươi dám?
– Tại sao không? Công chúa cứ đi tìm Hoàng thượng, coi như tự tố cáo bản thân dám trốn lại Cấm Thành!
Thanh Uyên bĩu môi thu người vào góc thuyền, nhìn sen hoa lướt qua trước mặt, Phùng Dư ngả người thoải mái nhìn trời đêm linh lung ánh sao. Thanh Uyên ngón tay nhỏ khẽ chọc vào thắt lưng hắn:
– Ca ca! Giúp ta đi! Ta xin lỗi mà…
Phùng Dư mắt nhắm hờ, môi khẽ cười:
– Không giúp!
Thanh Uyên một hồi im lặng lại một hồi cầu xin nhưng đều vô hiệu, cuối cùng không đủ kiên nhẫn, nàng cáu bẳn:
– Hoạn quan không phải là người! Không có trái tim!
Phùng Dư trở mình ngồi dậy, nét cười phong hoa luẩn quẩn hương sen thơm ngan ngát:
– Kẻ không phải người này vừa rồi đã nhìn khắp cơ thể ngọc ngà của Công chúa!
Thanh Uyên nghe vành tai dần nóng rẫy, má đào gần như nhỏ máu, nhưng không thể để mất mặt, nàng nói cứng:
– Thì sao! Ngươi không có nam căn! Có thể làm gì bản Công chúa chứ!
Phùng Dư đột ngột khóa lấy tay mỹ nhân, tay còn lại vuốt ve từ cằm xuống cổ nàng:
– Công chúa có muốn thử ta sẽ làm gì được người không? Hay là thật sự đã sợ?
Thanh Uyên khóc không được cười cũng không xong, giọng nàng nhỏ xíu như thì thầm:
– Ta…không…sợ!
Phùng Dư bật cười:
– Là rất sợ mới đúng! Xem ra chưa bao giờ gần gũi nam tử! Tạm tha lần này!
Thanh Uyên xấu hổ ngồi đó, tiếng khánh vang lên báo hiệu trời sắp sáng. Phùng Dư cho thuyền vào bờ, môi mỏng mang theo lờ mờ sương lạnh:
– Công chúa, ta đưa người ra khỏi cung!
Đứng trước cổng phía Tây Cấm Thành, thiên nhai ửng hồng, Thanh Uyên bối rối nét mày:
– Ngươi tên gì?
Phùng Dư phiêu bạt nụ cười mê hoặc của một phong hoa công tử cách đây nhiều năm:
– Công chúa không cần biết đâu!
Thanh Uyên nhìn bóng thanh y nam tử khuất dần sau lối rẽ thâm cung, mi mắt ẩn ẩn lệ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!