[BHTT][Mau Xuyên]Ai nợ ta một lời hứa nguyện
CHƯƠNG 33: TỔNG TÀI TỶ TỶ, NGƯƠI CÔNG TY CÓ MA! (1)
Bán Nham tự quen thuộc đi vào một bên ghế tại góc phòng ngồi xuống, từ giới chỉ cầm ra một vò rượu, khai nắp uống lên.
– Chậc, lần này ngươi lại chọc mao vị kia?
Ly Nguyệt im lặng một lúc, tay trái vung nhẹ, tiếng đàn tạm thời im bặt. Hai mắt dần dần mở ra, đỏ tím đồng tử màu sắc sâu thẳm, vô cảm nhìn về phía Bán Nham. Ngồi dậy dựa người vào đầu giường, biếng nhác cảm giác trở nên lãnh đạm, sắc bén lên, đôi môi đỏ khẽ mở:
– Nàng nguyên thần về nơi đó?
– Ngươi nói xem?
Bán Nham cười cợt không đáp lại, nhớ đến Diêm Vương nhờ hắn việc liền đổi câu hỏi:
– Lần này vị kia lựa chọn thế nhưng lại theo ý ngươi từng nói đâu. Ngươi hài lòng sao?
Ly Nguyệt liễm hạ mi mắt, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào hình cổ cầm thu nhỏ trong tay. Nàng cảm nhận được một tia mừng vui bên trong, chẳng qua, chuyển tay vỗ nhẹ ngực trái, nơi này của nàng không cảm giác.
– Ta không hiểu? Vì cái gì Minh Nghiên lại phải đem tình cảm cùng ký ức trả lại cho ta? Ta nhận được một ít ký ức, ta thấy được nàng chọn thương tổn ta cùng ta tộc nhân… Vì cái gì khi đó ta vẫn chọn tiếp tục ái nàng? – Ly Nguyệt ngẩng đầu, hai tròng mắt nhìn hắn chờ lời giải thích.
– Ngươi.. cái kia cổ cầm có ngươi tình ti chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được?
– Có – Ly Nguyệt cười cười – nhưng ta vẫn chẳng thể hiểu được khi đó chính mình đang nghĩ gì. Thế nên ta mới lựa chọn lần nữa tái hiện chuyện cũ, lần nữa xem lại, vậy nhưng, ta vẫn là không rõ.
Ngay lúc bị Minh Nghiên đâm vào trán kia nháy mắt tâm nàng lại cảm thấy hẳn nên như vậy, chẳng hề bất ngờ cũng không đau lòng. Nghe được người này nói cùng nàng cùng đi trong lòng nàng khi đó không có bất kì ý mừng nào cả, chỉ cảm thấy tràn đầy mệt mỏi hòa chán nản. Nàng thật muốn nói cho chính mình trước kia, ngươi ngu sao, rõ ràng hai người ở hai bên trận doanh khác nhau thế nhưng còn nghĩ điều không thật? Nhìn thấy Minh Nghiên hoảng loạn, vô thố nàng nguyên thần lại dao động! Chính do một chút dao động này khiến nàng mê mang quyết định đi khỏi nơi đó nhanh chóng.
– Nơi này… – ngón tay chỉ vào ngực trái – ta biết rõ nó không vì người kia hỗn loạn lần nữa, nhưng… – di chuyển tay đến ấn ký nguyên thần, Ly Nguyệt chậm rãi – ta nguyên thần lại vì người kia thương tiếc… Vậy nên, nói thật, ta không hiểu được bản thân mình đối với câu trả lời của nàng ấy có hay không vừa lòng.
Quá phức tạp cảm xúc, phức tạp đến Ly Nguyệt muốn lần nữa phong ấn nó cho xong chuyện, chỉ là, nàng cảm giác được bản thân ký ức bị phong ấn hai lần rồi, lúc này chẳng thể nào dùng được nữa.
Bán Nham nghe ra mê mang từ ý hỏi của Ly Nguyệt, hắn cũng không rõ, tại sao rõ ràng ái lại thương tổn ái nhân, đã từ bỏ sao lại không ngừng dây dưa, đối với Minh Nghiên hắn chưa từng chào đón. Lại tùy tay từ không gian lấy ra mấy vò rượu, hắn quyết định tạm thời không hỏi tiếp:
– Có lẽ ngày nào đó ngươi sẽ biết được chính mình đáp án.
Ly Nguyệt gật gật đầu, quyết định tạm thời không suy xét tiếp vấn đề này, đúng như Bán Nham nói trước sau đều sẽ có ngày có đáp án.
– Ngươi lần này tới có chuyện gì?
– Lần này thông đạo từ ta mở ra.
Bán Nham trong tay hiện ra mấy cái ngọc giản:
– Xem thử ngươi muốn cái nào câu chuyện.
Ly Nguyệt nhìn nhìn, không chọn, đem trong tay miêu kéo ra quăng quyền lựa chọn cho Miêu Miêu.
Liếc mắt nhìn tiểu Miêu trong tay Ly Nguyệt, khóe miệng Bán Nham giật giật:
– Này là kiểu thời trang mới của miêu nhân sao?
Tiểu Miêu vốn dĩ đang cố gắng xem mình như không khí nghe được Bán Nham nói chọc trúng đau điểm ngay tại chỗ tạc mao, không ra mấy giây nhào về phía Bán Nham liền tặng cái vuốt xinh đẹp.
Bán Nham nhanh chóng né Miêu Miêu tập kích nhìn từ đầu đến đuôi toàn bảy sắc cầu vòng thêm hình hoa cỏ màu mè lông mèo thậm chí giữa mặt còn có một gương mặt cười to xấu kinh liền không thèm kiềm chế cười như điên.
– Ha ha ha ha ha ha… ngươi lông mao… ha ha ha ha ha… aaaa
Còn đang cười sảng khoái Bán Nham trơ mắt nhìn vò rượu ngon từ trước mắt hắn lướt qua sau đó ngã xuống đất mùi hương rượu xộc vào không khí nồng đặc, ‘xoảng’ một tiếng nghe như tiếng lòng hắn lúc này.
– Ta tửu… ta quý tửu… aaa… ta rình trộm bảy tháng mới lấy được aaaa
Tiểu Miêu thấy Bán Nham vẻ mặt nhăn thành một đoàn đau đớn lượm mảnh vỡ điên cuồng la khóc.
– Cho ngươi chừa.. Hừ…
Miêu Miêu cảm nhận được Ly Nguyệt đang nhìn liền rùng mình, nhớ đến tối qua Ly Nguyệt biên nhào nắn nàng lông mao tô tô vẽ vẽ, biên lẩm bẩm ‘Đây là ngươi giúp người kia trừng phạt nha~~~’. Miêu Miêu cảm thấy nàng miêu sinh đầy tuyệt vọng, thế nhưng phải đỉnh này bộ dáng suốt một tiểu thế giới, hôm qua đi nhận công đức điểm phải trộm đi như đạo tặc. ‘A a a ta xinh đẹp lông mao… mao…’
Tiểu Miêu hệ thống vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc tùy tiện giương móng vuốt kéo một cái ngọc giản gần nhất ném vào người Bán Nham.
Bán Nham lần thứ hai trơ mắt nhìn vừa mới từ đau thương lôi ra vò rượu mới bị kia ngọc giản tạp trúng, lần nữa bỏ mình nơi đất lạnh. Quay đầu thấy Ly Nguyệt vẻ mặt thản nhiên ăn que cay xem diễn nhìn chính mình hắn cười nham hiểm.
Lục sắc hào quang đột ngột từ ngọc giản trong tay Bán Nham phát ra, mơ hồ câu truyện đưa đến trong thức hải Ly Nguyệt. Thừa cơ Ly Nguyệt phân tâm liền mở ra thông đạo đem này hai quăng đi vào.
Ly Nguyệt chưa kịp nhìn cốt truyện đột nhiên cảm nhận được bản thân không trọng rơi thẳng tắp xuống thông đạo, giây lát rơi vào một cái ấm áp, mềm mại hương hương vật thể. Ly Nguyệt giật mình, hai mắt vừa mở liền nhìn đến một đôi mắt xanh lạnh lẽo, mái tóc đen bồng bềnh hợp với khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi đỏ đầy đặn mê người; mà bản thân mình lại nằm gọn trong lòng ngực vị này mỹ nữ, hai tay vô thức ôm lấy eo người ta. Vừa định lên tiếng liền nghe được từ đỉnh đầu truyền đến lạnh lẽo âm thanh:
– Ngươi nằm đã đủ chưa?
‘Cách’ – cửa phòng đột ngột mớ ra, bên trong hai người đồng loạt giữ nguyên tư thế nhìn sang cửa chính, thiếu niên bên ngoài ngơ ngác xem tỷ tỷ ngồi trên giường trong lòng ngực còn ôm cá nhân, sau đó bi phẫn thét chói tai:
– AI CHO PHÉP NGƯƠI BÒ TA TỶ GIƯỜNG!!!!!
Ở hệ thống không gian, tiểu Miêu nhìn nhà mình ký chủ còn nằm trong ngực vị này mỹ nhân mặt ngơ ngác liền muốn che mắt mèo, lòng nói ‘Bán Nham ngươi can đảm’
———————————-
P/S:Tiểu kịch trường:
Lúc đầu:
Tổng tài tỷ tỷ (đạp một chân không thương tiếc): Đi xuống !!!
Từ giường ngã xuống chưa kịp phản ứng Ly Nguyệt:……
Sau này:
Tổng tài tỷ tỷ (ngồi trên giường, hai mắt sáng nhìn thẳng): Ngươi xem ta giường mới thay nệm, rất lớn cũng mềm mại, êm êm.
Ly Nguyệt (cười vui vẻ, gật đầu): Ân, ta thích.
Năm phút sau, tổng tài tỷ tỷ khuôn mặt vô cảm ở sô pha cứng ngắc nằm thẳng, hai mắt ảm đạm nhìn cửa phòng ngủ chính đóng kín mít… Kế hoạch phá sản…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!