[BHTT][Mau Xuyên]Ai nợ ta một lời hứa nguyện - CHƯƠNG 34: TỔNG TÀI TỶ TỶ, NGƯƠI CÔNG TY CÓ MA! (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


[BHTT][Mau Xuyên]Ai nợ ta một lời hứa nguyện


CHƯƠNG 34: TỔNG TÀI TỶ TỶ, NGƯƠI CÔNG TY CÓ MA! (2)


Phòng khách sang trọng, trên ghế sô pha, Ly Nguyệt ngồi ở một bên hai mắt nhắm lại chậm rãi tiếp thu cốt truyện.
Lần này, tiểu thế giới thuộc trên trung cấp một ít, câu chuyện nói về một vị nam chính tuổi trẻ giám đốc Bạch Kỳ Hiên công ty gần nhất xảy việc lạ liên tục làm ảnh hưởng đến hiệu suất công ty, hắn là cái vô thần chủ, không tin trong công ty có ma, mời đến cảnh sát bất lực không tra rõ nguyên nhân. Mãi đến một lần tăng ca về trễ, chính mắt nhìn thấy oán linh sau mới bắt đầu tin tưởng tìm người giúp đỡ. Nữ chính lần này tên Cẩn Mai – Cẩn gia nhị thiên kim, tính tình nhiệt tình, hòa đồng; vị hôn thê của nam chính. Hai vị nam nữ chính ban đầu nhìn không hợp mắt, căn bản đánh nháo cả ngày, trên thực tế chỉ có nam chủ nháo, nữ chủ yêu thầm nam chủ chỉ do biểu đạt sai cách. Hai người trải qua thời gian dài cùng nhau tìm hiểu hiện tượng lạ trong công ty và nhiều sự kiện khác dần dần hiểu nhau, yêu nhau; lại mở thêm quải ngoại có được nghề tay trái làm thiên sư kiếm thêm tiền. Kết thúc hạnh phúc.
[Thế nên, vì cớ gì ta đến đây?]
Ly Nguyệt âm thầm ở sổ đen vạch thêm cho Bán Nham chục nét, nghiến răng hỏi tiểu hệ thống.
[Ly đại nhân, nhiệm vụ lần này là trợ giúp nam nữ chủ thành công. Vì không rõ lý do công ty họ thêm một cái rất mạnh lệ quỷ nên cần ngài giúp đỡ.]
Tiểu miêu nhìn kia Bán Nham tên phía sau ô vuông thêm nhiều, lòng sảng khoái, run run lòe loẹt lông miêu nhanh chóng đáp lời.
Ly Nguyệt nhận được nhiệm vụ, mở ra hai mắt, nhìn sang vị kia trẻ tuổi thiếu niên đang trừng mắt nhìn chính mình cùng vị kia khoảng hai mươi mấy tuổi khí tràng cường đại nam chủ, Ly Nguyệt im lặng gạch thêm một gạch cho Bán Nham. Vừa rồi, nàng rơi phải phòng của nam chủ tỷ tỷ – Bạch Kỳ Dao, tổng tài của công ty được nhắc đến, một đại mỹ nhân nữ xứng, theo cốt truyện trong một lần bảo hộ hai vị em trai của mình khỏi ác linh đã bị giết chết. Thiếu niên này tên Bạch Kỳ Thiên, em trai thứ hai của Bạch Kỳ Dao mới mười bảy tuổi, tỷ khống nam xứng trong truyện, chính mình chơi ngu bị một cái ác linh lợi dụng sau đó chết thẳng cẳng.
– Nói ngươi là ai? Bò ta tỷ giường muốn làm gì?
Nhìn hai cái căng thẳng hắc mặt người nhìn chính mình Ly Nguyệt bắt đầu loạn chuyển đại não tìm cớ, ánh mắt lướt qua kia nữ xứng Bạch Kỳ Dao lạnh lùng ngồi, hai mắt híp lại.
[Miêu nhi, hiện tại cốt truyện đến đâu rồi?]
[Emmm.. chưa đến đâu cả… Ly đại nhân, còn nửa năm cốt truyện mới bắt đầu.]
[Ý ngươi nói, ta đến sớm nửa năm!]
Ly Nguyệt ngẫm nghĩ sau bãi lại tư thế ngồi ngay ngắn, cả người khí tràng trở nên nghiêm túc mặc dù lời nói ra khiến ba người lập tức đen mặt:
– Ta không biết nha, một mở mắt liền thấy vị này mỹ nhân tỷ tỷ~~~~
Đúng! Chính là như vậy! Ta cái gì cũng không biết!
Bạch Kỳ Dao nhìn cô gái trước mắt hai mắt cố mở to nhìn chằm chằm chính mình thế nhưng cảm thấy đáng yêu, Bạch Kỳ Dao vội lấy tay xoa nhẹ đôi mắt chính mình, lòng nghĩ, hẳn đã nhìn nhầm, nhìn nhầm.
Nếu không phải vừa rồi tỷ tỷ chính mình ngăn cản, Bạch Kỳ Thiên đã đem vị này khách không mời đã sớm gọi người đưa đi tra xét rồi. Hắn đen mặt, căm tức nói:
– Cho cô lần nữa nói lại! Ai phái cô đến? Mục đích là gì?
Ly Nguyệt nhìn hai người hung mặt chất vấn chính mình, liền nhào người bay thẳng về phía Bạch Kỳ Dao không nói hai lời ôm đi lên. Vờ run rẩy, ra vẻ ta sợ hãi, nghẹn ngào nói:
– Được rồi… Ta nói a. Các ngươi xem..
Vừa nói, Ly Nguyệt vừa vươn tay ra, nơi ngón út có một sợi dây hồng nhạt một đầu cột vào tay nàng dây còn lại kéo dài xuống nền đất mất đi phần nối còn lại. Thấy ba người vẻ mặt sửng sốt, Ly Nguyệt liền ngồi kế bên Bạch Kỳ Dao, khụ khụ hai tiếng nói tiếp:
– Ta đâu, vốn là nguyệt lão ở Nguyệt Ninh điện nha. Nói đến này ta khóc không ra nước mắt, ta cho các ngươi nối duyên a, nối a nối cái mấy ngàn năm các ngươi đều có đôi; quay đầu phát hiện ta thế nhưng còn là cái đơn cẩu. Hôm nay ta ban đầu chính đi tìm nửa kia của mình a, ai biết được nửa đường rớt xuống nơi này…
Nói nói đôi mắt Ly Nguyệt đột nhiên sáng lên, nhìn chằm chằm vào Bạch Kỳ Dao. Bạch Kỳ Dao nghe được đống này nói nhảm lại thấy người kế bên mắt sáng nhìn mình, trong lòng run run, còn chưa kịp nói cái gì ngăn lại đã bị cầm lấy tay chặt cứng.
– Đối! Chính là ngươi! Ta rơi ngươi phòng, còn ôm phải ngươi, chúng ta chính có duyên nha, ngươi cùng ta nối dây tơ hồng đi!
Khóe môi ba người trong phòng đồng thời giật giật, đây là cái loại gì tùy tiện nguyệt lão a. Dường như biết được họ muốn từ chối, Ly Nguyệt diễn càng thêm sinh động:
– Cơ hội chỉ có một lần qua thôn này sẽ không còn hóa nữa, ta a, phép thuật không tệ, lên được mặt bàn, xuống được phòng bếp, đánh được yêu tinh ma quỷ, ấm được giường, đoán mệnh an gia đều không vấn đề nha.
Bạch Kỳ Dao đau đầu, giơ tay lên làm cái ngừng nói động tác, thấy Ly Nguyệt ngừng lại liền mở miệng:
– Kỳ Hiên ngươi đem người mang đi đi.
Như thế nào khi nãy nàng lại muốn để cái này người lại, rõ ràng đầu óc không bình thường a. Tính vẫn đừng làm khó vị này không bình thường nữ nhân đi.
Ly Nguyệt trước khi bị ném đi ra khỏi nhà nam chính vẫn còn đang quảng cáo chính mình:
– Qua thôn này không còn tốt hóa a~~~~~
“Rầm”
Cửa biệt thự đóng một cách dứt khoát, Ly Nguyệt từ trên mặt đất bò dậy, vẻ mặt bình thường, nhảy nhót đi về phía cửa. Tiểu Miêu nhìn nhà mình Ly đại nhân vừa từ diễn tinh thoát vai, cả người không biết nên có gì cảm xúc.
[Ly đại nhân… ngài lại làm gì nữa?]
[Ba người họ đều thuyết vô thần, ta lười đến thuyết phục, khi nãy ta chỉ là đem một đống nghi vấn bản thân bày ra trước mặt họ, lại rời đi chờ họ gặp chuyện sau nhớ đến chính là ta nha.]
[Emmmm… Nhưng, đại nhân, ngươi không có để lại phương thức liên hệ cho họ…]
[Ai nói ta không để lại a ~~~]
Nói vừa dứt lời, Ly Nguyệt móc từ túi ra một cái kính đen, phối với y phục cổ trang đang mặc chẳng ra thể thống gì chạy như bay đi khỏi tiểu khu như sợ bị ai rượt, nửa đường chế thêm bảng đoán mệnh vác trên vai, sống thoát thoát như thần côn thời 4.0. Tâm mệt tiểu Miêu yên lặng nằm trong không gian cuộn tròn, ngủ, đi ngủ, ngủ dậy thiên hạ thái bình, nhà mình đại nhân thoát kiếp diễn tinh. Ân, ngủ!
Bạch Kỳ Dao ngồi trên ghế, nghiến răng nhìn lòng bàn tay đầy tự cùng một dãy số điện thoại:
(Xinh đẹp tỷ tỷ, tuy chúng ta tuổi tác chênh lệch nhưng ta không ngại nha. Chờ đến lúc ngươi muốn kết hôn liền suy xét suy xét ta ha. Thân ái, nhớ lưu ta số di động : 090xxxxxxxx)
– Tỷ vẫn không thể tẩy rớt sao?
Bạch Kỳ Hiên nhìn nhà mình tỷ tỷ nâng tay phải vẻ mặt khó nói, khi nãy vừa quăng kẻ điên kia ra cửa quay lại sau, liền thấy Bạch Kỳ Thiên kéo tay tỷ tỷ lau cái không ngừng.
– Vẫn không tẩy rớt được.
Bạch Kỳ Thiên nghiến răng, căm giận nói, ‘thân ái’?, hừ, ai là kẻ điên kia thân ái; khi nãy nên tẩn cô ta một trận mới thả đi!
– Tỷ! Sao khi nãy tỷ lại thả cô ta đi?
Bạch Kỳ Hiên thắc mắc, đối với loại này không rõ lai lịch người nên điều tra rõ ràng mới được.
– Lời cô ta nói không thể toàn tin nhưng là – chỉ chỉ chính mình trên tay tự thế nào cũng không tẩy được – ta càng cảm thấy không thể khống chế được cô ta. Khống chế không được người tốt nhất nên tách ra tốt hơn.
Hai anh em nhìn lại vài dòng chữ tên tay tỷ tỷ mình, không thể nói, lần đầu tiên họ tam quan bị đặt dấu hỏi to đùng. Nếu chỉ có dòng chữ này cũng thôi đi không ai biết cô ta như thế nào viết lên chẳng qua miễn cưỡng còn có thể cố tìm cái lý do lấp qua; đáng ngại nhất chính là cô ta thật sự từ trống rỗng phòng rơi vào ngực tỷ tỷ; khi nãy còn có đột nhiên xuất hiện kia dây tơ hồng lại biến mất.
– Tỷ hay tỷ lưu lại số cô ta vào điện thoại xem sao?
Nghĩ nghĩ, Bạch Kỳ Dao lên phòng cầm điện thoại mở ra, lưu dãy số trên tay vào máy. Vừa lưu xong ba người nhìn lại đống chữ trên tay Bạch Kỳ Dao thế nhưng lại đột nhiên biến mất, thật sự biến mất. Bạch Kỳ Thiên ngạc nhiên đến mức cầm nhà mình tỷ tỷ tay lật qua lật lại nhìn xem.
– Thật không còn! Nhanh! Ca mau mau ra cửa túm cô ta lại.
Bạch Kỳ Thiên kéo ca ca chạy vội ra cửa, một đường như gió bay hết tiểu khu lại bị báo cho Ly Nguyệt sớm đã chạy khỏi tiểu khu. Nghe được bảo vệ lảm nhảm về phong cách ăn mặc của Ly Nguyệt lúc rời đi, hai người im lặng không biết nên nói gì.
– Cô ta là người quen của các vị?
– Không! Không phải, chỉ là thấy có người lạ trong tiểu khu nên hỏi thăm… hỏi thăm chút thôi.
Nói giỡn, ai muốn thành người quen của cô ta. Bạch Kỳ Thiên quyết đoán phủ nhận, quay người đi về biệt thự.
Xa xa, Ly Nguyệt nghe di động ‘tích tích’ vài tiếng, khóe môi cong lên, điện thoại hiện lên số Bạch Kỳ Dao nằm tại danh bạ. Nhắn qua một tin : [Tái kiến] cho Bạch Kỳ Dao, Ly Nguyệt bắt đầu thả bay chính mình, đi dạo thiên hạ. Mơ mơ màng màng chuẩn bị đi ngủ tiểu Miêu nghe thấy nhà mình đại nhân lẩm bẩm ‘Minh Nghiên, lần này ta đã chủ động trước đưa ra cơ hội, ngươi sẽ làm gì nha.’
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN