[BHTT][Mau Xuyên]Ai nợ ta một lời hứa nguyện - CHƯƠNG 35: TỔNG TÀI TỶ TỶ, NGƯƠI CÔNG TY CÓ MA! (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


[BHTT][Mau Xuyên]Ai nợ ta một lời hứa nguyện


CHƯƠNG 35: TỔNG TÀI TỶ TỶ, NGƯƠI CÔNG TY CÓ MA! (3)



– Một bậc… hai bậc… ba bậc…

Đồng thời cùng tiếng đếm nhịp bước chân nhẹ nhàng vang lên, tiếng người nói khàn khàn chậm chạp nhưng không khó nhận ra người này còn khá trẻ tuổi hơn nữa là nữ. Trong khu trường học vắng lặng, tiếng bước chân cùng âm thanh như thế cứ lặp đi lặp lại không ngừng.

Phía xa xa cầu thang một ánh đèn xanh nhạt dần trôi đến, cầm đèn người mặc xích y tươi như máu, đồng tử đỏ tím nhìn vào bóng dáng nữ sinh kia, trên tay cầm một cuốn sổ nhỏ, khóe môi nhạt màu nhẹ nói:

– Tìm được ngươi rồi.

Âm thanh nhỏ ấy khiến người ở cầu thang ngừng lại hành động, ngước đầu lên nhìn về phía người nói. Gương mặt nữ sinh nơi cầu thang bị máu từ đỉnh đầu tràn xuống che đậy lại dung mạo, theo từng bước chân di chuyển dáng đi càng quái di, khanh khách tiếng cười khàn khàn bắt đầu vọng lại từ tứ phía. Đồng phục đang mặc cũng trở nên cũ nát, lộ ra cánh tay xám nhạt rũ rượi treo hai bên vai.

Ly Nguyệt bình tĩnh nhìn kia oán linh, khuôn mặt không chút biểu cảm, tay phải hóa ra một chi bút mở sổ điểm lên cái tên “Phùng Nghi” rồi gấp lại.

– Đừng giỡn nữa, ta chỉ nhận lời người khác đến hỏi ngươi vài câu quay cái hình thôi.

Nghe được lời Ly Nguyệt nói, oán linh dừng lại bước chân, nghi hoặc cùng đề phòng nhìn nàng, thấy Ly Nguyệt thật sự không sợ hơn nữa biểu thị ra mục đích liền quyết đoán dừng lại hành vi.

– Ai nhờ ngươi đến?

– Phùng tiên sinh, ngươi ba ba.

Nghe được người ủy thác là chính mình thân nhân, kia oán linh toát ra nồng đậm bi thương. Nàng tuổi còn trẻ lại vì tin người bị hại, khiến cho ba mẹ phải kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh.

– Hảo! Ngươi muốn biết gì cứ hỏi ta sẽ không dấu diếm.

Mất hết một giờ đồng hồ, một người, một oán linh mới đối đáp xong, Ly Nguyệt làm oán linh chỉnh lại một chút hình tượng, quay cái chào hỏi sơ sài video liền ngừng lại.

– Ta thấy được trường học vài ngày nay có điểm khác thường, nhóm các ngươi định làm việc gì sao?

– Nghe mấy cái lâu năm oán linh nói muốn chọn ra chín cái sinh mệnh tươi trẻ người đến thế mạng – oán linh trẻ tuôi không chút để ý thong thả đáp.

– Khi nào bắt đầu?

– Ai biết đâu – oán linh nhàm chán nói xong lại quay trở về nơi cầu thang bắt đầu màn tập đếm của chính mình.

Ly Nguyệt nhìn kia oán linh thái độ cũng không ép buộc, thu hồi lại vật dụng, lấy ra một chiếc vòng tay bằng ngọc cổ gõ lên ba hạ. Từ vòng một mạt lam y xuất hiện, còn chưa thấy rõ hình dáng đã vội đưa tay ôm lấy tay Ly Nguyệt:

– Ngài cuối cùng cũng nhớ đến nhân gia~~~

Nũng nịu âm thanh làm Ly Nguyệt nổi lên một tầng da gà, tới, lần nào xuất hiện đều ra này bộ dáng. Không hề thương tiếc đánh mạnh cánh tay kẻ vừa xuất hiện, lùi lại ba bước ổn định thân hình

– Thư Dịch Hi, ngươi tin không lại làm vậy lần nữa ta liền quăng ngươi vào hỏa đỉnh luyện cái nghìn năm!

Lệ quỷ tên Thư Dịch Hi nghe được lời Ly Nguyệt nói liền bãi chính thái độ lên, hừ, nàng thật không hiểu được rõ ràng dung mạo chính mình thuộc hàng xuất sắc, khi trước nam nhân nữ nhân đều khuất phục dưới váy nàng nhiều không kể hết, thế nào đến phiên cái này hàng linh sư liền không được. Mới đầu rõ ràng bị nàng dung mạo kinh diễm thật, sau đó Dịch Hi nàng mới thừa cơ dán lên một cái liền bị đánh chút nữa tán hồn.

Nhìn vẻ mặt này lệ quỷ, Ly Nguyệt liền biết nàng ta nghĩ gì, cười cười nói:

– Không cần nghi ngờ ngươi dung mạo, nhất đẳng thật sự chẳng qua không hợp ta ăn uống a~~~

Lời này tiểu Miêu trong hệ thống nghe được gật đầu xác nhận, xem một cái Minh Nghiên thuộc dạng lãnh đạm hàm chứa ôn nhu, dung nhan tuy mỹ nhưng thiên về nghiêm túc hình; còn vị này mỹ nữ lệ quỷ hoàn toàn trái lại đi theo yêu diễm câu nhân hình dáng căn bản không hợp nhau.

Ly Nguyệt vứt qua một tấm hình về phía lệ quỷ, ý bảo nàng nhận người. Dịch Hi liếc mắt xem thiếu niên trong hình, tuấn nam bộ dáng, tuổi còn khá trẻ chỉ khoảng mười sáu mười bảy.

– Đây ai a? Ngươi yêu thầm người?

– Đây là mục tiêu ngươi cần bảo hộ lần này, nhớ rõ ẩn thân làm, bắt đầu từ ngày mai ngươi liền thực hiện – Ly Nguyệt trở tay đặt chiếc vòng cổ vào túi – ngay lúc đám oán linh hành động cần báo ta biết nga nếu quên báo đâu … có quà chờ ngươi nhận a.

Dịch Hi im lặng, ha, nàng lại phải làm không công! Oán khí không biết có đủ nàng ăn không không nói, còn bị áp bức làm việc cho vị này ba ngày hai bữa tạo sự gây chuyện người! Nếu không phải đánh không lại đối phương nàng quá muốn tấu nàng ta một đốn đến không người nhận ra mới thôi.

– Hảo! – Dịch Hi nghiến răng phẫn uất đáp lời.

– Đừng đưa biểu cảm đó với ta ngươi biết vô dụng – Ly Nguyệt nhún vai, cất bước chuẩn bị đến địa điểm tiếp theo – bất quá, ngươi yên tâm ít nhất sắp tới sẽ có thêm năng lượng cho ngươi thu nạp.

Nghe được Ly Nguyệt nói, Dịch Hi tạm thu lại oán niệm, bắt đầu du nhập tìm hiểu hoàn cảnh nơi này. Ly Nguyệt thấy Dịch Hi bắt đầu công việc liền nhanh hơn rời đi.

[Chủ nhân, sao lại nói Dịch Hi kia lệ quỷ phải ẩn thân bảo hộ?]

[Ngươi muốn cho Bạch Kỳ Thiên bị nàng hù chết.]

Tiểu Miêu nghĩ lại niệu tính của kia chỉ lệ quỷ thật đúng là có khả năng xảy ra việc này thật.

[Đại nhân, ngươi định từ phía Bạch Kỳ Thiên tiếp xúc nam nữ chủ sao?]

[Ừ]

Đôi mắt hiện lên một tia giảo hoạt, Ly Nguyệt cười cười đáp lại tiểu hệ thống. Chờ đến Dịch Hi báo lại kết quả điều tra Ly Nguyệt nhíu mày, sau đó thân hình nhanh chóng biến mất vào không khí.

————-

Bạch Kỳ Dao vô ngữ nhìn người đang ngồi trước mắt mình, hơn nửa đêm lên uống nước thấy đầu giường có người đứng suýt chút làm nàng đứng tim.

– Ngươi muốn gì?

Ly Nguyệt đưa một ly nước ấm sang phía Bạch Kỳ Dao, hai mắt đen sáng rực, cười nói:

– Hai tháng nay ta chờ mãi đến hôm nay thừa dịp thiên thời địa lợi bói cái quẻ cho ngươi cùng đám kia đệ đệ nha, kết quả lại thấy sắp tới nhà các ngươi chuẩn bị gặp họa đâu nên vội đến báo sao.

Bạch Kỳ Dao liếc nhìn Ly Nguyệt, cầm ly nước uống lên, ấm áp bao phủ làm cổ họng khô khốc dễ chịu hơn, đồng thời cả người cũng thoải mái không ít. Ánh mắt chăm chú, ra hiệu Ly Nguyệt có thể nói tiếp.

Ngươi tiểu đệ Bạch Kỳ Thiên gần nhất ở trường học chỉ sợ sẽ gặp công kích từ oán linh.

Thấy Ly Nguyệt khi nói dáng vẻ hoàn toàn nghiêm túc, không cợt nhả, Bạch Kỳ Dao có phần phân vân, không rõ này thông tin có bao nhiêu chân thật trong đó.

Ly Nguyệt biết Bạch Kỳ Dao khẳng định hơn phân nửa không tin, cũng không giải thích thêm, từ trong túi lấy ra ba lá bùa màu đỏ nhạt.

– Ba tỷ đệ mỗi người một cái, cái này có thể bảo hộ các ngươi khỏi một lần công kích của lệ quỷ a.

Bạch Kỳ Dao tiếp nhận ba lá bùa, vừa chạm vào liền thấy cả người nhẹ nhõm, tinh thần rất thoải mái, mệt mỏi ngày thường tiêu tan không ít, lòng không khỏi kinh ngạc.

– Ta xem đa phần bùa đều màu vàng thế nào ngươi lại thành màu đỏ?

– Ai~~ ta là nguyệt lão nha! nguyệt lão! màu đỏ mới hợp ý ta sao.

Ly Nguyệt giây nhập diễn tinh, đem vừa rồi nghiêm túc bầu không khí diệt cái sạch sẽ. Bạch Kỳ Dao im lặng, không tiếp lời, trong lòng đối Ly Nguyệt hình tượng liền ngã thành ‘đứng đắn không được một phút’ nhãn.

– Lần trước ta nói đâu, mỹ nhân tỷ tỷ ngươi suy xét thế nào?

– Ân? Nói cái gì? – Bạch Kỳ Dao nhướng mày nghi hoặc.

– Kết hôn a, không nối cái dây tơ tạm thời cũng được.

Ly Nguyệt cười hì hì nghiêng người về phía trước, khuôn mặt gần sát với Bạch Kỳ Dao mặt, đôi mắt ý cười không đạt đáy. Bạch Kỳ Dao đảo sang một bên né đi, nhận ra được đôi mắt không mang chân thật ý cười của Ly Nguyệt liền nhíu mày, trong lòng thoáng qua một tia khó chịu.

Tầm mắt Ly Nguyệt dời xuống, sự chú ý bị một đôi vòng ngọc huyết đỏ thu hút, đôi tay vô thức chạm nhẹ vào nó. Lành lạnh, trơn bóng xúc cảm, Ly Nguyệt chậm rãi di chuyển, trong đầu mơ hồ có một ít hình ảnh dần dần xuất hiện. Khóe miệng Ly Nguyệt khẽ cười, ánh mắt trở nên có phần ôn nhu lên.

Bạch Kỳ Dao nhìn Ly Nguyệt chạm vào vòng ngọc trên tay cũng không cản lại, theo từng chút ngón tay nhỏ nhắn kia di chuyển trái tim nàng cũng đập nhanh hơn, giống như chờ đợi người này phát hiện ra điều gì đó, vui mừng, hồi hợp lại trộn lẫn âu lo.

Ly Nguyệt đầu đột nhiên đau đớn lên, ngừng lại động tác chính mình, cả người nhanh chóng lùi ra khỏi Bạch Kỳ Dao, không ngừng hồi ức đổ vào thức hải khiến nàng nhất thời khống chế không được. Bạch Kỳ Dao quan sát sắc mặt ngày càng tái nhợt Ly Nguyệt liền đứng lên vươn tay muốn đỡ người ngồi xuống nghỉ ngơi, chẳng qua, chưa kịp chạm đến Ly Nguyệt thân hình đã biến mất.

Bạch Kỳ Dao hoảng hốt nhìn chằm chằm vị trí Ly Nguyệt vừa đứng, mở to hai mắt tràn đầy không tin tưởng, nàng chưa từng tưởng có ngày sẽ nhìn thấy sống sờ sờ một người đương trường biến mất tại trước mắt nàng, không kỹ xảo, không phải lừa đảo, chân chân thật thật biến mất. Vô thức siết chặt ba tấm bùa trong tay, Bạch Kỳ Dao nhanh chóng ổn định lại tinh thần, lúc này nàng chỉ có thể chấp nhận tạm tin tưởng Ly Nguyệt, ít nhất nàng không muốn lấy tính mạng đệ đệ làm đặt cược. Vỗ nhẹ nơi ngực trái vừa rồi có điểm khác thường, Bạch Kỳ Dao mím môi, khuôn mặt trở nên lãnh đạm như cũ, mở ra điện thoại gọi một người:

– Ngươi điều tra cho ta một người tên Ly Nguyệt, hai ngày sau đem thông tin đến văn phòng.

Nơi trường học, Thư Dịch Hi như cảm nhận được điều gì, yêu mị khuôn mặt nở nụ cười mê người, tầm mắt ôn nhu nhìn về phía xa xa nơi linh lực Ly Nguyệt còn đang dao động, một lúc sau tấm hình Bạch Kỳ Thiên khi nãy đột ngột trở thành hình ảnh của Bạch Kỳ Dao. Thư Dịch Hi cười cười, ôn nhu ánh mắt chuyển sang châm chọc, khó chịu:

– Ngươi vẫn khiến ta chán ghét như cũ đâu.

Dứt lời đem hình ảnh xé nát thả bay vào trong gió, Thư Dịch Hi ánh mắt lần nữa trở về bình thường.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN