[BHTT][Mau Xuyên]Ai nợ ta một lời hứa nguyện - CHƯƠNG 36: NGOẠI TRUYỆN 4 - CHUYỆN XƯA NHƯ MÂY KHÓI (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


[BHTT][Mau Xuyên]Ai nợ ta một lời hứa nguyện


CHƯƠNG 36: NGOẠI TRUYỆN 4 - CHUYỆN XƯA NHƯ MÂY KHÓI (2)


Đêm tối yên tĩnh, tiếng côn trùng thi nhau ca hát vang lên từng đợt, bên ngoài hành lang, Ly Nguyệt bước chân rón rén chậm chạp di chuyển sợ người nghe được thanh âm. Đến một cánh cửa gỗ tinh mĩ, Ly Nguyệt bước chân dừng lại, nín thở, vươn tay đẩy ra, thật chậm, thật cẩn thận; tay còn lại ôm lấy một hộp gỗ cổ xưa khắc hình bỉ ngạn hoa.
Ly Nguyệt vào phòng, né qua bàn gỗ tròn nằm chính giữa, đi thẳng nội gian, càng đến gần quen thuộc mùi hương càng nùng, hai tay Ly Nguyệt ôm chặt hơn hộp gỗ trong lòng ngực, tầm mắt nhìn về phía mỹ nhân đang ngủ say nơi giường lớn tại nội gian.
Mờ ảo minh châu ánh sáng, Minh Nghiên hai mắt nhắm nghiền, nhịp thở chậm rãi, đều đều nhẹ nhàng chứng tỏ đã lâm vào ngủ sâu. Tóc đen buông dài xõa ra trên gối, Ly Nguyệt tiến lại nhẹ nhàng cầm lấy kia sợi tóc, mềm mượt như tơ lụa cảm xúc làm Ly Nguyệt yêu thích không buông tay. Đặt hộp gỗ một bên, Ly Nguyệt ngồi dưới sàn, nửa người trên nghiêng nghiêng dựa vào thành giường, hai tay đặt tại mép giường, ánh mắt đầy ôn nhu nhìn kia dung nhan đang ngủ, đôi môi đã tự cười lại không hề hay biết.
Là từ khi nào nàng đã yêu nữ tử này Ly Nguyệt sớm không rõ, chỉ biết đến khi ý thức được cảm tình chính mình nó đã thành chấp niệm in hằn trong linh hồn. Nhắm mắt, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của Minh Nghiêng đột nhiên, Ly Nguyệt lại cảm thấy yên bình, an tâm đến lạ. Ly Nguyệt biết chính mình nửa đêm lẻn vào phòng người khác thật không đúng nhưng ban ngày, dưới ánh mắt của mọi người, nàng không thể nào ở gần Minh Nghiên như thế này được; không thể tới gần, không thể ngắm nhìn cũng không thể nói với mọi người hai người họ lưỡng tình tương duyệt a.
Mím môi, Ly Nguyệt mở mắt, đỏ tím đồng tử lập lòe tia sáng, nàng cúi đầu mở ra chiếc hộp gỗ, hai chiếc vòng huyết ngọc lẳng lặng nằm im, linh lực bên trong dao động liên tục. Vươn tay, cầm lên một chiếc trong đó, Ly Nguyệt nhẹ vuốt ve, ở bên trong vòng ‘Ái Ly Nguyệt’ ba chữ được khắc lên; một nụ cười đắng chát xuất hiện trên mặt Ly Nguyệt. Minh Nghiên tuy đối ngoại tuyên bố hai người thật là một đôi nhưng Ly Nguyệt rõ ràng cảm nhận được Minh Nghiên trong tâm thực mơ hồ, bản thân nàng ấy không xác định được kia trong miệng ái nàng ấy đã nói rốt cuộc có bao nhiêu nhiều, có bao nhiêu chân thật thế nên từ trước đến nay Ly Nguyệt nàng chưa từng đứng đầu trong mọi lựa chọn của nàng ấy. Một lần, hai lần, ba lần đến tận bây giờ đi qua biết nhiêu sự kiện, Minh Nghiên luôn đem trách nhiệm đưa lên đầu tiên, mãi đến mọi việc định xuống mới quay đầu nhìn lại Ly Nguyệt nàng.
Ngón tay nhẹ điểm lên ‘Ái Ly Nguyệt’ ba chữ, một lớp linh lực bao trùm lấy che lại này mấy chữ, Ly Nguyệt cười, nhẹ nhàng nâng lên tay Minh Nghiên đeo chiếc vòng vào cổ tay nàng ấy. Gối đầu lên lòng bàn tay người đang ngủ say, ngón tay trắng nhợt nhẹ nháng chạm chạm vòng ngọc đỏ, nước mắt nhẹ nhàng vô tiếng động rơi khỏi khóe mắt Ly Nguyệt.
– Đến bao giờ ta mới khiến ngươi không thể bỏ qua ta đâu?
Bỉ ngạn hoa, có hoa không có lá, cô độc, quỉ mị lại mê hoặc linh hồn; Ly Nguyệt dùng này hoa khắc lên đôi vòng tay, lại lấy chính mình cùng Minh Nghiên hai người huyết tâm đầu tích lên, dùng chính mình linh lực ôn dưỡng ngàn ngày mới ra được. Hai chiếc vòng, hai chủ nhân, mê hoặc lẫn nhau thân phận lại tựa hoa và lá bài xích thật mạnh, đã chạm vào liền không cách nào thoát được. Ai từng tưởng kiêu ngạo, tự tin một người như nàng hôm nay chỉ có thể ám ám dùng này vòng ngọc trói lại một người cảm tình.
Nhìn chiếc vòng còn lại trong hộp gồ, Ly Nguyệt cầm lên đặt vào tay Minh Nghiên, chậm rãi mượn tay nàng ấy đẩy vào cổ tay chính mình, tự xem như tín vật của cả hai. Ly Nguyệt từ sàn đứng dậy, lam y tà váy dao động, nàng khom người cúi xuống gần sát Minh Nghiên, môi nhẹ chạm vào khóe miệng nàng ấy. Lúc sau, Ly Nguyệt đi về phía lư hương, trên tay bao bọc một lớp mỏng linh khí, tay nhẹ nhàng đưa vào bên trong lấy ra hai loại hương liệu.
Trên giường lớn, Minh Nghiên nhẹ mở mắt, nghiêng đầu nhìn bóng dáng quen thuộc đang đứng trước lư hương. Đầu buổi tối nàng vừa vào phòng đã sớm ngửi thẩy loại này làm người lâm vào ngủ say hương liệu, không rõ mục đích của người thực hiện nàng vờ như không biết, tạo ra hình ảnh bản thân đã trúng hương liệu lâm vào sâu giấc ngủ. Không nghĩ đến Ly Nguyệt chính là người đã bỏ hai hương liệu đó vào chỉ để nửa đêm yên lặng đeo lên tay nàng chiếc vòng này. Thừa dịp Ly Nguyệt đang phân tâm xử lý hương liệu, Minh Nghiên nhẹ nhàng đặt chân xuống giường, từng bước một đi đến phía sau Ly Nguyệt.
Còn đang mải mê phi tang vật chứng Ly Nguyệt bị người từ sau vòng lấy ôm chặt, cả người bao bọc trong mùi thơm quen thuộc, ấm áp mềm mại phía sau lưng làm Ly Nguyệt vô thức thả lỏng cả người. Minh Nghiên gối cằm lên vai Ly Nguyệt, khẽ nghiêng đầu, hôn hôn vành tai người trong lòng, mềm nhẹ lên tiếng:
– Ngươi thật ngốc…
Ly Nguyệt cười cười, ngả người ra sau dựa hoàn toàn vài ngực Minh Nghiên, hai tay cầm lấy tay Minh Nghiên đặt trước người bản thân:
– Ban ngày ta không thế nào gặp được ngươi, như thế nào có thể đưa ngươi quà sinh thần được – Ly Nguyệt nghiêng đầu hôn lên má Minh Nghiên – nên đành thừa cơ đêm tối đến sớm đưa trước nha. Minh Nghiên tỷ tỷ, chúc ngươi sinh thần vui vẻ.
Minh Nghiên nghe Ly Nguyệt nói, nhớ đến khi nãy Ly Nguyệt yên lặng rơi nước mắt trái tim từng hồi co rút, hạ mi mắt không muốn để Ly Nguyệt phát hiện ra tâm trạng của bản thân, ủ rũ ‘Ừ’ một tiếng đáp lại.
Hai người không ai nói tiếp, chỉ bình tĩnh ôm nhau, Ly Nguyệt ủy khuất cùng mệt mỏi trong giờ phút này thế nhưng hoàn toàn biến mất. Ấm áp nhiệt độ đem nàng nôn nóng, bất an tâm tình mạt đi, chỉ còn lại đong đầy an ổn, hạnh phúc. Minh Nghiên cảm nhận được tâm trạng nhẹ nhàng dần của Ly Nguyệt, khóe môi cũng mang theo nụ cười, siết chặt hơn cái ôm này. Bản thân nàng sao lại không giống Ly Nguyệt, sâu trong lòng dấu ái nhân lớn như vậy đại kế hoạch, phân vân, khó xử, nghĩa vụ, cảm tình sớm chiều đem lòng nàng quấy rầy không yên tĩnh. Chỉ có những lúc gặp được người này, giữ được Ly Nguyệt bên cạnh, nàng mới có thể yên tâm nói cho chính mình ‘có lẽ đến cuối cùng mọi thứ sẽ ổn thôi, hai nàng sẽ không tách ra. Ly Nguyệt hẳn sẽ hiểu được…’. Tầm mắt thấy vòng hoa bỉ ngạn, khẽ cười một tiếng:
– Như thế nào lại chọn loài hoa này khắc lên vật tín ước đâu?
Ly Nguyệt cầm lấy tay Minh Nghiên, giơ lên cao, đôi vòng ngọc đỏ nhàn nhạt quang mang đan xen nhau, linh lực bên trong vui mừng loạn chuyển.
– Ta nghe nói rất nhiều ý nghĩa của loài hoa này nhưng ta thích nhất chính là biểu thị sự nhớ nhung về đối phương của nó, luôn ngóng nhìn một hướng, chờ đợi một người yêu tận tâm can. Hơn nữa, nó còn có thể lưu trữ chúng ta hồi ức, tốt cũng đúng xấu cũng được ta đều muốn giữ lại bên mình.
Xoay người lại, để tai sát vào ngực trái Minh Nghiên, ôm lấy vòng eo người yêu, nghe từng đợt tim đập nhanh nhẹn trong lồng ngực của Minh Nghiên, Ly Nguyệt thỏa mãn nhắm hai mắt lại.
– Nó thành quả có độc, hệt như ngươi thành ta độc dược, lại hoa mĩ mê đi linh hồn ta đâu.
Vươn tay nhẹ vuốt tóc đen mượt mà của Ly Nguyệt, Minh Nghiên quan sát kỹ vòng ngọc, nhíu nhíu mi trong lòng dự cảm xấu ngày càng nồng đậm. Nàng rõ ràng Ly Nguyệt chưa nói hết lời, yêu tộc người huyết thống càng thuần khiết khả năng dự đoán càng chính xác, nàng ấy chọn loại hoa bỉ ngạn mọc cạnh sông Vong Xuyên làm hoa văn tuy là duy mĩ nhưng quá bi thương; nàng thật sự sợ, sợ nàng ấy đã thấy được hai người tương lai rốt cuộc ngày nào đó sẽ giống như truyền thuyết vĩnh không gặp nhau mới làm nên đôi vòng này. Nhấp môi, Minh Nghiên muốn khuyên Ly Nguyệt đổi đi một hoa văn khác, vừa cúi đầu, môi đã bị Ly Nguyệt lấp lại.
Mềm mại, hương hương bờ môi chạm vào nhau, Ly Nguyệt hai tay vòng lấy cổ Minh Nghiên, hai mắt dần khép lại, che dấu đi đáy mắt một mạt ưu sầu, nhẹ động lên. Minh Nghiên theo nụ hôn của Ly Nguyệt dần đầu nhập vào, quấn quýt si mê, trong khoảng khắc hoàn toàn quên mất ý định của bản thân. Cả hai người lúc này chỉ biết ôm lấy nhau, dùng phương thức này biểu đạt ra cảm xúc chính mình, tạm thời mặc kệ mọi sự, tự mình phóng túng một lần.
Bên ngoài phòng, minh nguyệt bị mây đen che khuất lại, mọi âm thanh mất đi như nhường lại thời gian hiếm có cho hai người yêu nhau. Mà kia vòng tay theo hai người cảm xúc cũng lập lòe ánh sáng, mãi đến sau này cũng đi theo hai người chứng kiến từng đoạn hồi ức cho đến cuối cùng cũng chứng thực lo âu ngày hôm nay của Minh Nghiên.
“Ta tâm an nơi chính là ngươi, ngươi tâm lại đặt nơi thiên hạ, chú định từ ban đầu chúng ta đã như bỉ ngạn hoa, cầu mà không được ái người.”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN