[BHTT][Mau Xuyên]Ai nợ ta một lời hứa nguyện - CHƯƠNG 37: TỔNG TÀI TỶ TỶ, NGƯƠI CÔNG TY CÓ MA!(4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


[BHTT][Mau Xuyên]Ai nợ ta một lời hứa nguyện


CHƯƠNG 37: TỔNG TÀI TỶ TỶ, NGƯƠI CÔNG TY CÓ MA!(4)


Bạch Kỳ Dao nhìn đống tư liệu trước mặt, xoa xoa hai mắt. Dựa theo nàng miêu tả tư liệu về mấy người có tên Ly Nguyệt tuy đã được lọc qua nhưng vẫn còn rất nhiều, ít nhất nàng tốn hết một buổi tối mới xem qua hết đống này tư liệu chống chất.

Càng nghĩ Bạch Kỳ Dao càng bất an, toàn bộ tư liệu thế nhưng không có một người nào là người cô đã gặp. Mở ngăn kéo tủ trên cùng tại bàn làm việc, Bạch Kỳ Dao lấy ra một lá bùa đã chuyển sang màu xám trắng. Ngay tối hôm Ly Nguyệt đưa ba lá bùa cho Bạch Kỳ Dao, nàng lại nằm mơ, nàng rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của từng người xuất hiện trong giấc mơ đó, đến khi tỉnh dậy lại không nhớ được cụ thể đã nhìn thấy những gì, ấn tượng cuối cùng chỉ có màu đỏ của chiếc vòng huyết ngọc khắc hoa bỉ ngạn giống hệt đôi vòng tay Bạch Kỳ Dao đang đeo.

Ngón tay Bạch Kỳ Dao theo suy nghĩ chạm chạm vào đóa bỉ ngạn hoa trên vòng, nàng đã tra trên mạng ý nghĩa cùng truyền thuyết của loài hoa này. Nói thật, xem xong nàng cảm thấy ngực đổ một ngụm, cứ như bị nghẹn lại cực kỳ không thoải mái.

– Tỷ, tỷ kêu bọn em về có chuyện gì không?

Bạch Kỳ Thiên giọng nói vang lên bên ngoài thư phòng cắt đứt dòng suy nghĩ của Bạch Kỳ Dao, nàng lấy ra hai lá bùa màu đỏ còn lại trong tủ bỏ vào hai mặt dây chuyền kiểu nam đã chuẩn bị sẵn đặt trên bàn, theo sau mới lên tiếng đáp lại:

– Hai đứa vào trong đi.

Bạch Kỳ Thiên đẩy cửa thư phòng cùng Bạch Kỳ Hiên tiến vào bên trong, Bạch Kỳ Dao mặc đồ ở nhà, thong thả dựa ra lưng ghế, ánh mắt suy tư nhìn hai em trai. Đợi cho hai người ngồi xuống ghế, Bạch Kỳ Dao đẩy hai mặt dây chuyền đến trước mặt hai em trai.

– Sáng nay chị dạo thương trường nhìn thấy hai mặt dây rất thích hợp hai đứa, muốn nhìn hai đứa đeo lên.

Bạch Kỳ Hiên nghi hoặc nhìn nhà mình tỷ tỷ, trước giờ tỷ tỷ sẽ không vì một chuyện đơn giản như thế gọi họ đến thư phòng, nhìn nhìn lại mặt dây chuyền trước mặt, hắn im lặng mang lên cổ trước rồi tính. Bạch Kỳ Thiên đơn giản hơn nhiều, nghe được đây là quà tỷ tỷ tặng liền vui vẻ mang lên ngay lập tức, còn hai mắt sáng nhìn Bạch Kỳ Dao.

– Chi vừa nhận được cấp dưới thông báo dạo này ở trường học của em liên tục xảy ra sự cố ?

Bạch Kỳ Thiên gật gật đầu, đột nhiên nhớ đến sự việc xảy ra lúc trưa, vội vã nói cùng Bạch Kỳ Dao:

– Nói đến cái này, tỷ, lúc trưa tại phòng vệ sinh em hình như nhìn thấy ai đó với tướng đi rất kỳ lạ.

– Tướng đi kỳ lạ? Như thế nào ?

– Cảm giác như chân bị người vặn thành xoắn ốc, dùng eo lết đi ấy. – Bạch Kỳ Thiên nhớ lại, da gà bắt đầu nổi lên – lúc ấy em lạnh cả người, ngay lúc cái kia người định đến gần em lại bỗng nhiên hét lên một tiếng rồi lao đi mất.

Bạch Kỳ Dao nắm chặt tay, nhìn thẳng mắt em trai, biết rõ em ấy không nói dối, lòng đối với Ly Nguyệt mấy ngày trước cảnh báo có chút tin tưởng.

– Mấy hôm nay chị có điều tra về cô gái gọi Ly Nguyệt kia – Kỳ Dao chỉ chỉ đống tư liệu trước mắt – thế nhưng, không có một ai khớp với nhận dạng của cô ta.

– Em cũng có điều tra, kết quả hệt như chị, không hề tồn tại người tên Ly Nguyệt có dung mạo cùng tuổi tác giống người chúng ta đã gặp. – Bạch Kỳ Hiên nhíu mày, gõ gõ tay lên thành ghế.

Ba chị em im lặng, đầu óc suy nghĩ về mục đích của Ly Nguyệt; cả ba người đều lớn lên trong đại gia tộc lại làm thương thân nên không tin cái việc gọi làm không cần báo đáp. Cho dù trực giác nói với họ, Ly Nguyệt có lẽ sẽ không hại họ nhưng thà biết trước mọi việc nắm quyền chủ động mới khiến họ thoải mái.

———————-

Được người nhớ thương Ly Nguyệt lúc này đang đứng ở một bãi tha ma, bên chân tiểu Miêu hệ thống vẻ mặt sống còn gì luyến tiếc nhìn kia linh hồn ôm bụng cười nhạo chính mình “độc đáo” lông mao.

– Hảo, đừng cười nữa, ta Linh Miêu tạc mao lên đánh ngươi ta không cản đâu.

Ly Nguyệt cúi người ôm nhà mình hệ thống lên, mặt vô cảm nhìn nữ linh trước mặt. Nữ linh vẫn giữ dáng vẻ sinh thời, tuổi trẻ, xinh đẹp, có một đôi đào hoa mắt mê người.

– Được rồi, ngươi đã đáp ứng được yêu cầu của ta, đến nói xem ngươi muốn biết cái gì?

– Ta muốn biết một ít người tại Bạch gia công ty.

Nữ linh nghe được muốn tìm hiểu về Bạch gia công ty nhân sự liền trở nên khác thường, xung quanh nhiệt độ sậu hàng liên tục nhìn chằm chằm Ly Nguyệt. Nếu ở đây là người thường, có lẽ đã sớm sợ hãi chạy đi, đáng tiếc, đối Ly Nguyệt thường cư địa phủ chút này âm khí chẳng nhằm nhò gì, vẫn còn thua xa đám lệ quỷ ở Quỷ vực đâu.

Tiểu Miêu nằm trong ngực Ly Nguyệt móng vuốt vươn ra, tím sắc khói nhẹ từ đó lan ra xung quanh bao bọc lại nữ linh, không khí lúc này chợt như nằm tại vại dầu nóng kinh người.

Nữ linh hai mắt mở to tràn đầy sợ hãi cùng không tin tưởng nhìn một người một miêu trước mắt, bắt đầu vặn vẹo thân hình né tránh tím sắc làn khói. Không bao lâu, nữ linh liền hao hết âm khí, tím sắc làn khói ăn mòn một phần cánh tay trái của nàng ta:

– Ta nói! Ta nói! Các người muốn biết cái gì ta đều sẽ nói!!

Ly Nguyệt nghe được nữ linh đáp ứng, hai mắt lạnh lẽo mang theo cảnh cáo nhìn nàng ta, tay nhẹ vỗ vỗ móng vuốt tiểu Miêu. Tím sắc làn khói dần được thu lại biến thành một cái vòng tay mang ở cổ tay nữ linh, nữ linh cắn môi liếc nhìn mới mẻ nguy hiểm vòng tay, trong lòng run sợ. Nàng ta khi nãy kích phát âm khí không chỉ để dọa kẻ trước mắt còn muốn gọi một ít thường ngày đồng bạn tụ tập lại, không ngờ lần này đụng phải thật sự hàng linh sư, một đám đồng bọn vừa đều kêu gào đau đớn báo nàng đừng chọc giận hai vị này.

Ly Nguyệt mặc kệ nữ linh kia nghĩ cái gì, từ trong túi lấy ra hai tấm hình đưa qua cho nàng ta.

– Ta muốn biết những gì ngươi nghe, thấy, tìm hiểu được về hai người này; nhất là mối quan hệ giữa hai người họ.

Nữ linh tiếp nhận hai tấm hình, một nam một nữ, nữ nhân khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, trưởng thành cực kỳ xinh đẹp, khí chất ôn nhu, nụ cười ấm áp; nam nhân khoảng chừng năm mươi trở lên, dáng người đạo mạo, tuổi lớn nhưng vẫn có nét mị lực riêng. Nữ linh không lạ gì hai người trong hình, cả hai đều là người khi sinh thời đều ảnh hưởng rất lớn đến nàng ta. Nữ linh hồi tưởng lại ký ức sinh thời về hai người này, bắt đầu chậm rãi kể lại những gì nàng ta biết cho Ly Nguyệt nghe, mọi chuyện phải nói về năm mươi năm trước.

– Nữ nhân tên Nhã Tịnh, tuổi còn rất trẻ nhưng năng lực mạnh, vừa tốt nghiệp không đến hai năm liền lên tới chức bí thư của phó tổng giám đốc của Bạch gia công ty lúc bấy giờ. Nam nhân trong hình tên Việt Kiện vào thời điểm đó đang làm tại vị trí giám đốc tài vụ trong công ty, lúc ấy hắn mới ba mươi lăm. Ta gọi Tú Uyển, khi đó làm bí thư cho hắn.

Dường như nhắc đến tên người này khiến cho nữ linh nhớ lại không tốt ký ức, nguyên bản khuôn mặt dần vặn vẹo lên trở nên ghê rợn, nữ linh giọng nói thấp thấp âm lãnh tiếp tục:

– Hắn ta hoàn toàn đúng nghĩa cặn bã, lúc đó đã tai hại không biết bao nhiêu nhân viên trong công ty. Gia tộc hắn địa vị tại thành phố này rất lớn, đủ để hắn làm càng không thèm để Bạch gia người cầm quyền công ty vào mắt. – giọng nói nữ linh đột nhiên trở nên châm chọc – bất quá, tên kia Bạch Thịnh cũng chả tốt đẹp gì.

Nữ linh chạm chạm khuôn mặt nữ nhân trong hình, ánh mắt lập lòe, giọng nói thế nhưng có chút ấm áp:

– Nhã Tịnh tuổi quá trẻ, tính cách quá ôn nhu, chúng ta trong công ty lão nhân sự đều biết bên cạnh năng lực một lý do khác khiến đám kia bất nhân nâng nàng chức vụ là gì nhưng lại không dám nói. Cho dù sau này, ta cùng Nhã Tịnh… ta thật hận mình khi đó không đủ năng lực… không đủ can đảm… cuối cùng bỏ lỡ cơ hội cứu Nhã Tịnh…

Ly Nguyệt mơ hồ đoán được điều gì đó, đỏ tím đồng tử nhìn nữ linh có chút suy tư:

– Ta nghe được, Nhã Tịnh tiểu thư nguyên nhân chết không rõ, không phải nói mất tích thần kỳ mới đúng.

Nữ linh ngẩng đầu, cười thành tiếng:

– Đều do bọn hắn che lấp tội lỗi thôi, ta hận bản thân sơ ý bị bọn người đó hãm hại, đến chết đều bị vây tại mấy tấc đất này không thế nào đi tìm được Nhã Tịnh.

– Nói vậy, tên Việt Kiện cùng Bạch Thịnh đều có liên quan trong vụ việc năm đó ở công ty.

Nữ linh gật đầu, bỗng chốc nhớ đến thứ gì, hai tay nắm chặt lại:

– Bất quá, hai bọn hắn không phải kẻ cầm đầu, ta chỉ đoán được phía sau lưng hai tên này còn có một cái khác nhân vật, nhân vật đằng sau này mới đúng là kẻ đáng sợ. Bạch Thịnh cùng Việt Kiện khi đó nói đúng hẳn là chó săn của tên kia thôi.

Ly Nguyệt quan sát xung quanh mộ địa, sớm nhận ra được nơi này có pháp trận bố trí. Ly Nguyệt biết rõ tác dụng của tận pháp này nên không khó đoán ra năm mươi năm trước Bạch gia hẳn đã tham gia vào một hồi không nhỏ âm mưu.

– Ta có thể đem ngươi rời khỏi mộ địa, thay vào đó ta muốn ngươi làm một việc.

Nữ linh ngẩn người nhìn Ly Nguyệt, bị giam cầm ở đây năm mươi năm, nàng từng biết bao lần tìm cách rời đi nhưng không được, ai ngờ hôm nay lại có người nói nàng có thể thoát đi. Nữ linh không ngừng gật đầu:

– Chỉ cần có thể rời đi ta cái gì đều đồng ý!

Ly Nguyệt nghe vậy, khóe môi nở nụ cười, bắt đầu di chuyển. Một tiếng sau, bên ngoài khu nghĩa trang, hai nữ nhân đi chậm rãi trên con đường đêm khuya, tiếng cười khanh khách thoải mái, vui vẻ của một trong hai nữ nhân vang lên trong đêm tối lạnh lẽo.

——————

Tại Bạch gia công ty, đồng hồ quả lắc tại khách sảnh điểm đúng ba giờ sáng, im ắng mười mấy tầng lầu đột nhiên náo nhiệt lên, tiếng cười rợn người, tiếng khóc, la hét thậm chí tiếng trẻ con gọi người tới tấp lặp lại không ngừng.

Trong tổng tài văn phòng, một bóng dáng mặc y phục đỏ rực ngồi trên kệ sách, tóc đen xõa tung bay nhẹ sau lưng, cả thân hình chìm vào màu đen tối tăm, khàn khàn oán hận thanh âm lặp đi lặp lại:

– Trả ta… trả lại cho ta…

Theo từng tiếng nói, đen hôi máu chảy ra, rơi từ kệ sách xuống nền đất lại vẽ nên vô số đường máu đen đặc uốn lượn kỳ lạ hướng đến bên ngoài.

Đám oán linh ở tại Bạch gia công ty ngửi được kia hôi tanh mùi máu hai mắt đỏ lên hưng phấn, nhốn nháo ào về một hướng. Không lâu sau, liên tục tiếng rít gào từ công ty vang lên, mấy người bảo vệ trong văn phòng dường như nhìn thấy thứ gì đó sợ hãi chạy thoát ra khỏi công ty sắc mặt trắng bệch.

Đồng thời, tại trường học, đoán oán linh cũng náo động lên, bắt đầu trở nên điên cuồng. Thư Dịch Hi ngồi ở tầng cao sân thượng, lam y phất phới, cười đến mị hoặc, đôi môi đỏ xinh đẹp mấp máy:

– Ai… chào mừng ngươi tỉnh giấc…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN