[BHTT][Mau Xuyên]Ai nợ ta một lời hứa nguyện
CHƯƠNG 38: TỔNG TÀI TỶ TỶ, NGƯƠI CÔNG TY CÓ MA!(5)
Một nơi khác, Ly Nguyệt ngồi tại sô pha trong đại sảnh nhìn đồng hồ điểm qua bảy giờ tối, thong thả uống một ly lại một ly trà, kiên nhẫn chờ đợi yến hội kết thúc. Nàng vừa nhận được tin tức bên Thư Dịch Hi, trường học các oán linh đã bắt đầu có hành động thể nhưng nơi đưa năng lượng cho oán linh lại xuất phát từ công ty của nam chủ.
[Ly đại nhân, cốt truyện hình như đã thay đổi.]
Là hoàn toàn thay đổi, vốn dĩ chờ cốt truyện bắt đầu còn một đoạn thời gian nhưng ở tối hôm nàng quay về từ khu nghĩa trang lại bất ngờ bị đẩy nhanh tiến độ.
[Tên nhóc kia còn ổn không?]
Tiểu Miêu nhìn màn hình tại không gian hệ thống, trong màn hình một thân hình người nằm rạp dưới đất, tay chân dang ra tạo thành hình tượng như nhện, hai mắt trồi ra ngoài đen đặc, khoang miệng không ngừng tạo ra rít gào thanh âm cùng chất lỏng xanh nhạt chạm vào liền bỏng, nó không ngừng nhanh nhẹn di chuyển đuổi theo con mồi ngay tại thời khắc bắt được cổ chân Bạch Kỳ Thiên vừa mới mở miệng định cắn lên đã bị Thư Dịch Hi một tay bóp chết, theo sau hoảng sợ quá độ thiếu niên trừng lớn hai mắt ngất qua đi. Tiểu Miêu nhìn Bạch Kỳ Thiên bị Thư Dịch Hi vác lên vai ném vào một cái phòng học sau liền đáp lại Ly Nguyệt.
[An toàn, chỉ là mới bị dọa sợ ngất đi.]
Ly Nguyệt liễm mi, nghe được tiểu Miêu nói liền biết Thư Dịch Hi cái này ham chơi đùa đã rồi mới ra tay cứu người.
[Ly đại nhân, Thư Dịch Hi nói cả hai bọn họ hiện đang ở chiều khác không gian.]
[Ta biết, yên tâm, ta có phương pháp đến được nơi đó.]
Bị phong ấn bớt linh lực nàng khó có thể trực tiếp xé rách không gian đi thẳng vào dị thứ nguyên khe hở nhưng thông qua một cái khác cánh cửa đến nơi đó nàng có thể, thậm chí nàng có thể xác định được cánh cửa kia nằm ở mỹ nhân tổng tài Bạch Kỳ Dao công ty.
‘Cộp’ ‘Cộp’
Tiếng giày cao gót chạm đất vang lên liên tục, bước chân người tới có vẻ vội vàng; hỗn loạn âm thanh còn có tiếng giày da soàn soạt theo sát. Ly Nguyệt ngẩng đầu nhìn ba người đang đến, Bạch Kỳ Dao dẫn đầu, trên người mặc một bộ tây trang đơn giản, trắng đen sắc thái; sau nàng đi song song hai người một nam một nữ, Bạch Kỳ Hiên cùng vị hôn thê của hắn, nữ chủ Cẩn Mai.
Bạch Kỳ Dao mới vừa nhận được điện thoại của bảo tiêu thông báo em trai của mình mất tích liền vội vã kéo Bạch Kỳ Hiên nhanh chóng rời khỏi cái này yến hội, trong lúc hai tỷ đệ không ngừng gọi vào số em trai, lần nào cũng báo số máy không tồn tại. Lòng đang lo lắng không ngừng cả hai gặp được Cẩn Mai hỏi thăm vội đáp lời xong cả ba tức tốc đi nhanh ra ngoài, không nghĩ đến, phía dưới đại sảnh lại nhìn thấy Ly Nguyệt ngồi chờ nơi đó.
Thấy ba người thần sắc lo âu Ly Nguyệt cũng không nhiều diễn, đứng lên chờ ba người đi đến trực tiếp nói:
– Đi thôi tôi biết kia nhóc con đang ở đâu.
Bạch Kỳ Hiên ánh mắt lạnh đi, lòng đề phòng nâng lên, như thế nào chân trước bọn họ mới nhận được tin tức chân sau người này đã đến đây còn nói biết em trai hắn ở đâu.
Bạch Kỳ Dao thoáng nhìn Ly Nguyệt, trong tâm lại không hề nghi ngờ gì Ly Nguyệt, không rõ nguyên nhân tại sao, cô hoàn toàn tin tưởng cô gái này sẽ không làm hại bản thân cúng người nhà của mình. Nhanh chóng quyết định, Bạch Kỳ Dao gật đầu đi theo Ly Nguyệt đến bên ngoài đã có xe chờ sẵn đi đến.
Chỉ có Cẩn Mai lần đầu tiên nhìn thấy Ly Nguyệt nên không có gì phức tạp tâm tình, lại thấy biểu hiện hai người Bạch gia liền biết cô gái trước mặt hẳn là người quen của họ. Thấy cả hai đi theo Ly Nguyệt liền vội tăng nhanh tốc độ đi theo, dù sao nàng cũng không thể bỏ mặt vị hôn phu lúc này được.
Cả đám lên xe sau, Ly Nguyệt yêu cầu tài xế đem xe chạy đến công ty của Bạch Kỳ Dao, tài xế thấy nhà mình chủ nhân gật đầu mới khởi động máy nhanh chóng chạy đi.
– Tại sao lại đến công ty của tôi?
Bạch Kỳ Dao mệt mỏi xoa thái dương, vẻ mặt nghi hoặc hỏi Ly Nguyệt đang ngồi kế bên. Ly Nguyệt hai tay đáp lên thái dương Bạch Kỳ Dao mát xa nhẹ lên:
– Tổng tài tỷ tỷ, ngươi công ty có ma, ngươi biết không?
Ba người trên xe ánh mắt khác thường nhìn Ly Nguyệt, Ly Nguyệt đỉnh ba cái ‘ngươi bị điên’ ánh mắt tiếp tục nói:
– Ngươi công ty có ma là thật a, hơn nữa nó còn cung cấp đại lượng năng lực cho đám oán linh tại trường học của Bạch Kỳ Thiên. Hắn cùng đám bạn hắn bị kia nhóm oán linh đá sang một cái dị thứ nguyên khe hở đâu.
Vừa nói Ly Nguyệt vừa động cổ tay, một màn sương nhỏ tụ lại thành một loạt hình ảnh đúng là cảnh tượng Bạch Kỳ Thiên bị quái vật dọa ngất khi nãy cho đám người trên xe xem. Đám người nhìn Ly Nguyệt ra tay liền trợn tròn mắt, này cao cấp kỹ thuật đám lừa bịp hẳn chưa làm được tới, hơn nữa hình ảnh cũng quá thật đi. Làm bọn họ tin tưởng chính là hình ảnh Bạch Kỳ Thiên ngất đi kia trong mắt hoảng sợ, kinh hoàng không làm giả được; Bạch Kỳ Dao cùng Bạch Kỳ Thiên vốn lúc trước tam quan đã bị Ly Nguyệt đạp qua một lần, lúc này nhìn thấy liền im lặng, đồng thời, tự nghĩ có lẽ loại này ma ma quỷ quỷ có khi tồn tại đâu.
– Hắn không có việc gì đi?
Nghe Bạch Kỳ Hiên hỏi, Ly Nguyệt lắc đầu, ý bảo không có gì sự. Ngón tay chỉ chỉ vào Thư Dịch Hi trong hình:
– Tôi nhờ cô ta bảo hộ em trai hai vị, yên tâm, hắn còn có bùa hộ mệnh tôi đưa không chết được.
Nói nói, Ly Nguyệt lại nhíu máy nhìn phía Bạch Kỳ Dao, nàng không thấy được lá bùa nàng đưa trên người Bạch Kỳ Dao, thế nhưng, liếc nhìn thoáng qua đôi vòng tay có phần thêm sắc đỏ so với lần trước, Ly Nguyệt thở dài.
Bạch Kỳ Dao nhìn vào Thư Dịch Hi, nhìn kia yêu nghiệt dung nhan cảm thấy chán ghét, mày một nhăn, nắm lấy tay Ly Nguyệt đang xoa nhẹ thái dương mình bỏ xuống, đột nhiên hỏi:
– Cô ta là gì của ngươi ?
Ly Nguyệt thêm cả mấy người trên xe nghe được Bạch Kỳ Dao hỏi xong liền kinh ngạc nhìn sang. Câu hỏi này nghe có vẻ bình thường không có vấn đề gì, chẳng qua, Bạch Kỳ Dao giọng nói chứa đầy khó chịu cùng cái kia bất mãn biểu tình mới vừa thoáng qua trên mặt nàng khiến mọi người có cảm giác quái quái, nhất là Bạch Kỳ Hiên vẫn còn nhớ mấy lời lần trước Ly Nguyệt bịa đặt ở biệt thự lại nhìn nhìn Bạch Kỳ Dao lòng đầy lo lắng tỷ tỷ nhà mình sẽ không bị cô nàng Ly Nguyệt này bắt cóc đi.
Ly Nguyệt hai mắt hơi hơi híp lại, khóe miệng khẽ cười, cố ý đem lời nói đến mơ hồ:
– Một cái đặc thù quan hệ bằng hữu nha~~
Bạch Kỳ Dao vừa nghe xong, lòng chợt nhói, hai tay vô thức nắm chặt lại; cả người không thể hiểu được cảm giác khó thở cực kỳ hoàn toàn không thấy được đôi mắt Ly Nguyệt lóe qua chút ý hài hước.
– Tiểu thư, đã đến nơi.
Tài xế lên tiếng, mấy người trong xe thu lại tâm tình của mình, Bạch Kỳ Dao nhanh chóng dẫn đầu đám người bước nhanh ra ngoài, Ly Nguyệt cười cười không nhanh không chậm theo sau. Vào đến đại sảnh đám người dừng lại, đồng loạt hướng mắt về phía Ly Nguyệt, chờ cô nàng nói cách đi đến chỗ Bạch Kỳ Thiên. Ly Nguyệt lại không nói gì, cầm lấy tay Bạch Kỳ Dao kéo người đi về phía thang máy, ánh mắt nhìn hai người còn lại ý muốn nói đuổi kịp cô. Chờ người vào đủ, Ly Nguyệt vươn tay bấm vào nút số 4 trên bảng điều khiển, người lại dựa một chút vào vai Bạch Kỳ Dao, cảm nhận thấy người sau cứng ngắc người nhưng không né tránh liền chậm rãi nói.
– Các người có đọc qua nghi thức đến thế giới khác bằng thang máy chưa?
Bạch Kỳ Dao cùng Bạch Kỳ Hiên vốn dĩ không tin mấy cái linh hồn này đó làm sao đọc qua được, Cẩn Mai tuy không mấy tin tưởng nhưng bạn bè cô có người tin a, còn nói không ít nhưng thật ra cô có nghe qua.
– Tôi có biết, có phải dùng thang máy bấm theo thứ tự tầng 4 → tầng 2 → tầng 6 → tầng 2 → tầng 10 → tầng 5 → tầng 1 không?
Ly Nguyệt nhìn thang máy đã đến tầng 4 bấm tiếp số 2, đồng thời gật đầu:
– Đúng vậy, cách làm này thật ra dùng được nhưng sẽ đưa đến ngẫu nhiên không gian, cho nên để đến được đúng vị trí của Bạch Kỳ Thiên lúc nữa làm phiền Bạch Kỳ Hiên ngươi hiến ít máu ha.
– Sao lại là tôi? – Bạch Kỳ Hiên theo phản xạ hỏi ngược lại.
Ly Nguyệt đổi tư thế đem đầu hoàn toàn ngã vào trong ngực Bạch Kỳ Dao, lười biếng nhìn Bạch Kỳ Hiên nguy hiểm ánh mắt chằm chằm nhìn hắn :
– Không lẽ người muốn mỹ nhân tỷ tỷ bị lấy máu a?
Lạnh băng tầm mắt đột nhiên làm Bạch Kỳ Hiên giật mình, vô thức lắc đầu; theo sau nhận ra bản thân vừa làm cái gì hắn mặt liền đen rồi. Ly Nguyệt không thèm để ý đã đen mặt Bạch Kỳ Hiên từ trong túi lấy ra một viên ngọc nhỏ, đưa qua:
– Tích máu lên đi, một lát nữa sẽ có công dụng.
Bạch Kỳ Hiên đưa ngón tay lên miệng, cắn mạnh một hồi, đau xót nhíu mày nhỏ xuống viên ngọc một ít máu. Cẩn Mai đứng kế bên vội dùng băng cá nhân che lại miệng vết thương cho hắn. Ly Nguyệt nhận lại viên ngọc đã nhiễm máu, tiếp tục bấm số.
Bạch Kỳ Dao cúi đầu nhìn Ly Nguyệt khuôn mặt, tay vô thức đặt nhẹ lên eo cô nàng hư hư ôm lại sợ cô một không đứng vững ngã đi xuống, nhìn hình ảnh hai người phản chiếu trên mặt gương trong thang máy một cảm giác thoải mái, vui vẻ đột nhiên lan tràn. Bạch Kỳ Dao mày thêm nhíu chặt, từ hôm nhận được lá bùa kia đến giờ mỗi lần tiếp xúc với Ly Nguyệt cô luôn không khống chế được chính mình cảm xúc, hành động; đây không phải hiện tượng tốt đối với cô! Mới định thu hồi lại tay đã bị Ly Nguyệt nắm chặt lại, cả người cô nàng đứng thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc.
‘Cạch’
Cửa thang máy mở ra, bên ngoài đứng một người con gái dáng người cao gầy, cả khuôn mặt bị mái tóc dài rối tung che khuất, bước chân khập khiễng thật chậm chạp di chuyển lại đây. Thang máy ngừng ở con số 5, nhiệt độ không khí đột nhiên hàng xuống lạnh lẽo, ngột ngạt lên.
Bạch Kỳ Thiên đám người vô thức nhích lại gần chỗ Ly Nguyệt hơn, Cẩn Mai có chút run rẩy ôm chặt lấy cánh tay Bạch Kỳ Hiên, khuôn mặt theo bước chân càng ngày càng gần kia tái nhợt xuống.
[Nhắm mắt lại, lấy tay che hai tai.]
Ngay lúc cô gái kia bước vào tới thang máy trong đầu hai người Bạch Kỳ Hiên cùng Cẩn Mai đột nhiên vang lên tiếng Ly Nguyệt, cả hai không biết nguyên nhân nhưng lập tức làm theo. Bạch Kỳ Dao hai mắt sớm được Ly Nguyệt dùng tay che lại cũng làm nàng đem tay che tai.
Tại thời điểm ba người làm xong, cô gái cũng tới bên trong thang máy, ngón tay đầy thịt nát chậm rì rì nhấn con số 1 trên bảng điều khiển, chờ đến khi thang máy dừng lại cô gái quay đầu chậm rãi lên tiếng:
– Muốn đi ra sao?
Ly Nguyệt không trả lời, cả người đã đưa về nguyên bản hình dạng, mái tóc đen dài xõa tung, đỏ tím đôi mắt mang ý cảnh cáo nhìn cô gái, cung linh trên cổ tay theo nàng động tác nhè nhẹ vang. Viên ngọc đỏ thẫm khi nãy bay lơ lửng trên không trung, nhàn nhạt mùi máu tươi hướng về phía cô gái; nhìn đến cô gái ngẩn người ra, lúc sau mới cười khặc khặc vươn một lóng tay chạm vào cửa thang máy, trước khi bước ra lẩm bẩm:
– Vị này khách nhân, ngươi đã đến nơi,…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!