Mãi luôn bên em - Chương 11: Đau lòng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Mãi luôn bên em


Chương 11: Đau lòng


Lam Hiểu Dương đứng đó cho đến khi chiếc xe cứu thương đưa Khả Linh đi mất. Quang cảnh tĩnh lặng, bỗng có giọt nước rơi xuống lăn trên má cậu. Mưa rồi. Một cơn mưa thật lớn trút xuống xôi xả lên người cậu. Lam Hiểu Dương vẫn đứng im ở đó không hề chuyển động y như một bức tượng đá được đặt dưới mưa. Cậu ngửa mặt lên, chậm rãi ngắm mắt, mặc cho cơn mưa trút xuống tầm tã. Người cậu ướt đầm dưới mưa. Về đến nhà, Lâm quản gia vẫn đứng ngoài hiên đợi. Nhìn về phía cổng, ông nhận ra ánh đèn pha của chiếc ô tô quen thuộc, Lam Hiểu Dương về rồi. Ông liền bật cây dù trong tay, chạy xuống che cho Lam Hiểu Dương.
“Nhị thiếu, cậu về rồi. Đại thiếu gia rất lo cho cậu đó”.
Nghe vậy nhưng Lam Hiểu Dương không hề trả lời một câu nào cứ thế đi vào thẳng vào nhà mặc kệ người mình ướt đẫm mưa.
“Ơ, nhị thiếu? Cậu ướt hết rồi kìa… Nhị thiếu”.
Lam Thiếu Đạt ngồi ở sofa đợi em trai mình, cuối cùng cũng nhìn thấy nó.
“Đi đâu về vậy?”. Nhìn Lam Hiểu Dương người ướt sũng nước, hỏi:”Sao lại ướt hết thế kia?”.
“Đi dầm mưa thôi”. Lam Hiểu Dương chỉ trả lời một câu ngắn gọn, rồi đi lên phòng. Lam Thiếu Đạt không hiểu:”Đi dầm mưa? Nó bị điên rồi à. Thời tiết này mà đi dầm mưa. Bộ không cần mạng nữa à?”.
Trên phòng, Lam Hiểu Dương đang tắm. Chiếc vòi hoa sen được bật, đợt nước nóng ấm dội xuống người cậu. Mái tóc dài che đến mắt, dòng nước cứ theo mái tóc rủ xuống rơi xuống đất. Cậu đứng dưới vòi hoa sen lặng im cứ như có ai đó điểm huyệt. Nhớ đến ngày hôm nay, khiến cậu không thể tránh khỏi đau lòng, đau đến mức một tiếng “choang” chiếc gương trong nhà tắm đã bị một cú đấm của Lam Hiểu Dương mà vỡ thành từng mảnh. Trên tay đầy máu bởi những mảnh gương nhỏ vỡ làm bị thương nhưng cậu không thấy đau ở vết thương đó, nó chả là gì cả, cái cậu đau chính là hình ảnh người con gái kia cứ luôn hiện hữu trong tâm trí cậu, nó không hề phai một chút nào. Tiếng động làm cho dưới sảnh chú ý. Lam Thiếu Đạt nghe tiếng động vội chạy lên phòng của Lam Hiểu Dương, xông vào phòng cuống cuồng gấp gáp hỏi:”Hiểu Dương có chuyện gì thế?”. Mở cửa phòng ra thì thấy tay của em trai mình máu không ngừng chảy. Chạy vào nắm lấy tay em trai mình xem xét rồi ra lệnh:”Lâm quản gia mau mang hộp cứu thương lên đây, nhanh lên”.
“Vâng, cậu đợi chút”. Một lúc sau, Lâm quản gia chạy lên trên tay cầm hộp cứu thương:”Hộp cứu thương đây thưa cậu”.
“Được rồi, để đó cho tôi, ông xuống chuẩn bị cho tôi trà gừng cho nhị thiếu đi, mau lên”.
“Dạ, tôi làm ngay”.
Lam Thiếu Đạt ngồi xuống giường, tra thuốc cho em nhẹ nhàng, tỉ mỉ, cẩn thận.
“Hơi xót đó. Cố nhịn”.
“Ừ”. Lam Hiểu Dương chỉ trả lời mỗi chữ đó, gọn lỏn.
Vừa tra thuốc vừa thổi để làm dịu cơn đau, Lam Thiếu Đạt cẩn thận băng tay lại cho Lam Hiểu Dương:”Xong rồi”.
Lúc băng xong thì Lâm quản gia cũng mang cốc trà gừng nóng hổi lên:”Đại thiếu gia, trà gừng xong rồi”.
“Đưa tôi”. Nhận lấy cốc trà gừng từ tay Lâm quản gia, Lam Thiếu Đạt thổi thổi cho bớt nóng đưa cho Lam Hiểu Dương:”Uống đi. Cẩn thận nóng”.
Lam Hiểu Dương đón lấy cốc trà gừng từ tay Lam Thiếu Đạt, không cần biết có nóng hay không, cậu uống một mạch hết cốc.
“Uống từ từ thôi. Không cần phải vội”.
Nhìn thấy em trai uống hết liên bảo em đưa cốc:”Đưa đây”. Quay sang Lâm quản gia dặn dò:”Ông mang hộp cứu thương và chiếc cốc này xuống rồi kêu bảo an đóng cổng đi”.
“Vâng, thưa cậu”.
Đợi Lâm quản gia đi ra ngoài, lúc này Lam Thiếu Đạt mới dám hỏi:”Xảy ra chuyện gì?”.
“Gương nhà tắm bị vỡ rồi. Mai anh bảo họ thay cái mới giùm em”. Lam Hiểu Dương trả lời câu hỏi của Lam Thiếu Đạt.
“Vỡ? Sao vỡ?”. Lam Thiếu Đạt dò hỏi.
“Bất cẩn thì vỡ thôi. Không có gì cả đâu”.
“Gương vỡ mà tay bị thương. Trùng hợp quá nhỉ. Gương vỡ là do em đấm vào đúng không? Chứ cái gương đang yên đang lành không thể bị vỡ được”.
Biết đã bị phát hiện nhưng Lam Hiểu Dương vẫn lặng im chờ câu nói tiếp theo của Lam Thiếu Đạt.
” Nói đi, Hiểu Dương. Xảy ra chuyện gì? Em không thể giấu nổi anh đâu. Từ trước tới giờ không thấy em thế này. Mau nói đi”.
“Nói gì?”.
Thấy em trai vẫn cố giấu, Lam Thiếu Đạt vẫn tiếp tục cố ép:”Hiểu Dương. Nghiêm túc đi”.
“Anh, chuyện của em cứ để em giải quyết đi. Chuyện em gây ra tự em phải làm lấy. Anh lo chuyện công ty đã đủ mệt rồi, em không muốn tạo thêm áp lực cho anh. Em biết anh lo cho em nhưng không cần đâu.Giờ em lớn rồi, em có thể tự quyết định được cuộc sống của mình. Anh yên tâm đi, em tự biết phải làm gì”.
Lam Hiểu Dương đặt tay lên vai anh trai mình khuyên nhủ cho anh bớt lo lắng. Lam Thiếu Đạt vẫn muốn giúp nhưng nghe những câu nói đó của Lam Hiểu Dương đã biết cậu đã trưởng thành thật rồi, giờ không cần anh trai mình chống đỡ nữa đành thở dài:”Haizzz… Thôi được rồi. Dù có chuyện gì thì gì nhưng cũng phải lưu ý sức khoẻ, đừng để anh đây lo lắng. Thôi nghỉ ngơi sớm đi. Anh về phòng”.
Lam Hiểu Dương gật đầu, Lam Thiếu Đạt bước ra khỏi phòng em trai mà trong lòng đầy lo lắng. Đợi anh trai mình bước ra khỏi phòng, cậu nằm dài ra giường, bật chiếc điện thoại lên đồng hồ điện thoại đã điểm một giờ sáng. Mệt mỏi, nhói lòng khiến cậu thiếp đi lúc nào không biết.
Sáng ngày hôm sau, mặt trời lên cao chiếu tia nắng ấm áp vào phòng cậu nơi cậu nằm. Ánh sáng mặt trời khiến cậu tỉnh giấc. Hôm nay là chủ nhật, cậu vệ sinh cá nhân thay quần áo xong rồi xuống nhà. Lướt qua chiếc bàn học, tấm ảnh của Khả Linh được cậu đóng khung vuông vắn đẹp đẽ, nâng tấm ảnh lên cậu nhìn chăm chú trìu mến, ngón tay lướt qua khuôn mặt của Khả Linh mà suy nghĩ rất lâu rồi câu lại đặt tấm ảnh lại trên bàn, cậu xuống nhà thì bữa sáng đã dọn ra để sẵn. Không thấy anh trai mình, cậu hỏi Lâm quản gia:”Lâm quản gia, anh trai tôi đâu?”.
“Nhị thiếu, đại thiếu gia đã đến công ty từ sớm rồi”.
“Anh ấy sao không gọi tôi dậy?”. Lam Hiểu Dương nhíu mày.
Lâm quản gia kể lại:”Tại đại thiếu gia thấy cậu mệt, sợ cơn mưa hôm qua làm cậu ốm nên không muốn làm phiền cậu nghỉ ngơi nên không gọi”.
” Không được, hôm nay có cuộc họp quan trọng không thể thiếu tôi được, ông mau đi chuẩn bị quần áo cho tôi, tôi phải đến công ty, nhanh lên”.
Nghe thấy hiệu lệnh gấp gáp, Lâm quản gia liền đi làm theo:”Ờ… ờ được, tôi đi chuẩn bị, cậu ăn sáng trước đi”.
Khoác bộ vét lên người, Lam Hiểu Dương nhanh chóng đến công ty hỗ trợ anh mình. Đi từ cửa ra vào của tập đoàn “Oa” thật ngưỡng mộ làm sao, tuy Lam Hiểu Dương mới chỉ là sinh viên đại học nhưng ai cũng phải kính nể, đi đến đâu cũng có người cúi chào không phải nhị thiếu mà là “Phó tổng” thế mới ghê. Đúng là ra dáng một quý ông lịch lãm thật sự. Đi thang máy đến phòng họp, cuộc họp đang diễn ra, Lam Hiểu Dương đẩy cửa vào:”Xin lỗi, thật ngại quá! Lam tổng, tôi không đến muộn chứ?”.
Nhìn thấy người đẩy cửa vào là em trai mình, Lam Thiếu Đạt nở nụ cười:”Không muộn, vừa kịp lúc. Mời Phó tổng ngồi”.
Đợi Lam Hiểu Dương vào chỗ ngồi, Lam Thiếu Đạt đứng dậy, dõng dạc nói:”Được rồi, nếu đã đến đông đủ chúng ta bắt đầu họp”.

Tan họp, mọi người đi ra hết chỉ có hai anh em Lam Thiếu Đạt và Lam Hiểu Dương lán lại nói chuyện.
“Anh thật là…cuộc họp quan trong như vậy mà lại không gọi em. Không cần em nữa đúng không?”.
“Không phải, mà anh sợ em ốm mệt nên không muốn làm phiền. Cuộc họp này nếu thiếu em thì sẽ rất khó khăn nhưng anh sẽ cố gắng xoay chuyển vấn đề nhưng cũng may em tới kịp lúc. Mà vết thương ở tay thế nào rồi?”.
“Không sao, cũng không đau, không đáng ngại. Em vào vấn đề chính luôn nhé”.
Lam Thiếu Đạt gật đầu Lam Hiểu Dương bắt đầu nói:”Em thấy kế hoạch ban nãy Triều Liên Bình bàn nên cần phải xem lại một chút. Em phát hiện có chút đáng nghi”.
Lam Thiếu Đạt gật đầu đồng tình cùng ý kiến với em trai:”Em nói không sai. Không ngờ thằng nhóc mà anh hay bảo vệ giờ suy nghĩ thấu đáo thế này rồi. Đúng, bản kế hoạch vừa nãy do Triều Liên Bình đề bạt quả thật rất đáng nghi, anh sẽ tìm hiểu rõ việc này”.
Đang bàn bạc thì điện thoại Lam Hiểu Dương đổ chuông:”Em nghe điện thoại chút”.
Mở điện thoại ra là vệ sĩ có tin cần thông báo.
“Alo…”
Đầu dây bên kia đang truyền đạt thông tin Lam Thiếu Đạt không thể nghe thấy gì nhưng anh ta vẫn biết, chỉ im lặng cười thầm.
“Chúng đang ở đâu…?”( Im lặng một lúc đợi câu trả lời đầu dây bên kia ). Được rồi, cứ giữ chặt lấy chúng, tôi tới bây giờ, không được để chúng chạy mất, bằng không tôi lấy mạng cậu”.
Cúp máy quay sang Lam Thiếu Đạt nói:”Anh, hôm nay mình bàn đến đây thôi. Em có chút việc, đi trước đây”.
Lam Thiếu Đạt gật đầu để em mình đi:”Đi đi”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN