Mãi luôn bên em - Chương 12: Chân tướng năm xưa lộ diện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Mãi luôn bên em


Chương 12: Chân tướng năm xưa lộ diện


Lam Hiểu Dương rời khỏi công ty đi đến nơi mà đầu dây bên kia gọi đến. Đám vệ sĩ đã tìm được Phương Chi và Giả Cường, hiện đang chờ ở một khu nhà bỏ hoang cách trung tâm thành phố khoảng năm cây số. Đến nơi, có người ra đón dẫn cậu vào căn phòng mà hai người đó đã ở đấy sẵn. Căn phòng khá tối chỉ có một cái cửa sổ nhỏ đưa ánh sáng bên ngoài vào trong gian phòng. Ở bên dưới cửa sổ, đã có sẵn cái ghế, cậu ngôi trên ghế đó lạnh giọng ra lệnh:”Bỏ vải chùm đầu của chúng ra”.
Vải chùm đầu được cởi bỏ, gian phòng tối làm họ khó nhìn, lại ngồi đúng chỗ mà ánh sáng cửa sổ chiếu vào, nhìn thấy người mặc đồ vét Tây rất bảnh ngồi trước mặt, thoáng nhìn thấy dáng vẻ quen quen, họ sửng sốt nhận ra, là Lam Hiểu Dương.
“Nhị thiếu, đây là hai người mà cậu cần tìm hiện đã bắt đến rồi”.
“Làm tốt lắm, tối nay sẽ có thưởng cho các cậu”.
“Cảm ơn nhị thiếu”.
Giả Cường lớn tiếng:”Mau thả bọn ta ra, Lam Hiểu Dương mày muốn gì?”.
Lam Hiểu Dương cười nham hiểm:”Tao muốn gì? Mày thử đoán xem cái tao muốn là gì?”.
Nhìn thấy nụ cười đó của Lam Hiểu Dương khiến Giả Cường toát mồ hôi lạnh:”Chả lẽ mày định giết bọn tao sao?”.
Lam Hiểu Dương chỉ buông một chữ ngắn gọn:”Đúng”. Rồi ra lệnh cho đám vệ sĩ:”Động thủ đi”.
“Rõ”.
Đám vệ sĩ tiến gần hai người họ, miệng của Phương Chi không ngừng kêu vừa kêu vừa khóc lóc van xin:”Giả Cường, em không muốn chết, không muốn chết đâu. Lam nhị thiếu gia xin cậu hãy tha cho tôi, tôi không biết gì hết, thật đó”.
Lam Hiểu Dương hừ lạnh:”Hừ… Không có gì, nghe sao buồn cười quá vậy. Phương Chi à Phương Chi, đáng lẽ mày tử tế một chút thì bổn thiếu gia đây cũng không làm khó mày. Nhưng mày lại cấu kết với tên Giả Cường này hãm hại tao rồi kéo một người khác chết chung, thử nói xem chúng mày có đáng để tao tha chết không? Một câu nói không biết gì hết là xong với tao sao? Không đời nào”. Nhìn sắc mặt tái nhợt của Giả Cường và Phương Chi, Lam Hiểu Dương tiếp tục nói:”Chúng mày muốn tao thân bại danh liệt vậy chúng mày đối đầu với tao thì lầm rồi. Tao sẽ khiến chúng mày không ngóc đâu lên nổi”. Nghiêm giọng ra lệnh:”Giết”.
Phương Chi gào khóc thảm thiết, dao kề tới cổ Giả Cường, cậu ta liền mở miệng nói thách:”Lam Hiểu Dương, mày giết bọn tao mày không sợ đi tù sao hả?”.
“Bắt tao đi tù? Ha…ha…ha”.Lam Hiểu Dương cười lớn nói:”Vậy tao phi tang xác chúng mày, khiến chúng mày bốc hơi ra khỏi thế gian này, ma không biết quỷ không hay, bọn mày nghĩ sẽ có người tìm ra sao? Tao đủ thông minh để làm việc này”. Hạ lệnh:”Ra tay”.
Phương Chi gào thét, không còn đường để thoái lui cô ta liền kêu lên:”Tôi nói, tôi nói, xin hãy tha cho tôi”.
“Dừng tay”.Lam Hiểu Dương ra lệnh cho đám vệ sĩ dừng tay rồi lệnh cho tất cả lui xuống cậu nhìn Phương Chi:”Nói”.
Phương Chi bắt đầu nói:”Tôi biết cậu nói đến chuyện gì, tôi sẽ nói cho cậu nghe”.
Giả Cường quay sang nhíu chặt mày giận dữ:”Phương Chi, không được nói”.
Phương Chi nhìn thẳng vào Giả Cường lên tiếng:”Chuyện đã đến nước này còn không nói định chờ chết hay sao? Anh có thể không cần mạng nhưng em cần. Em còn người nhà em, em không thể không lo”.
“Em…”. Đang định nói tiếp thì Lam Hiểu Dương chặn ngang lời nói của Giả Cường:”Phương Chi nói rất đúng. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Mày chết thì đừng kéo theo người khác”. Nhìn sang Phương Chi nói:”Nói tiếp đi”.
“Thật chúng tôi đá Khả Linh ra chỉ là bước đầu tiên nên chúng đã lấy vụ việc xô xát giữa cậu và Giả Cường ngụy tạo ra hai người đánh nhau rồi đổ qua cho Khả Linh, chủ yếu đó chỉ là phần nhỏ thôi để có động lực bước tiếp theo. Sau vụ ngụy tạo chúng tôi còn…”. Đang định nói thêm thì Giả Cường chặn họng lại gằn từng chữ:”Phương Chi”. Phương Chi câm nín không nói thêm. Lam Hiểu Dương nhìn thấy vậy nhưng chỉ nhếch khoé miệng bởi vì trong lòng cậu biết tiếp theo Phương Chi sẽ nói gì nhưng tất cả đã nằm trong bản ghi âm rồi, dù có nói hay không nói đối với cậu cũng bằng không, chả qua là muốn thử lòng.
“Mày bịt miệng cô ta không nói nữa nhưng tao vẫn biết câu tiếp theo nó sẽ nói gì”.
Giả Cường ngạc nhiên:”Mày biết?”.
Lam Hiểu Dương nhướn mày đã biểu lộ rõ, cậu ta nói:”Đúng, tao biết hết tất cả rồi, nó nói hay không nói cũng như nhau cả thôi. Chả qua tao chỉ muốn thử lòng xem sao”.
Giả Cường nhìn thẳng Lam Hiểu Dương gằn từng chữ:”Mày biết được khi nào?”.
“Từ khi chúng mày để lộ sơ hở”. Lam Hiểu Dương cúi thấp người mặt đối mặt với Giả Cường.
“Kịch này tao tưởng thế nào, nhưng lại thất vọng quá, chả có gì thú vị, thật nhàm chán”. Lam Hiểu Dương từ từ thẳng người dựa vào lưng ghế thở dài nói.
Trong lòng Giả Cường thấy khó chịu không can tâm, nhưng giờ tình thế bị liệt hoàn toàn, cậu ta cũng không thể làm gì thêm, chỉ miễn cưỡng bội phục:”Lam Hiểu Dương, mày thật lợi hại, được ván cờ này tao thua”.
Lam Hiểu Dương nhìn thẳng vào Giả Cường nói:”Quá khen rồi. Nhưng tao không hiểu tại sao mày muốn khử tao đến thế? Hay là vì chuyện xích mích ở trường?”.
Giả Cường chỉ cười và nói:”Không phải chuyện đó. Cái đấy chỉ là muỗi thôi”. Rồi đổi sắc mặt:”Tao muốn khử mày bởi vì tao ghét mày”.
“Ồ, mày ghét tao? Ghét đến mức nào?”. Lam Hiểu Dương cười nhếch nham hiểm.
Giả Cường giận dữ nói hết những gì mà cậu ta chịu bấy lâu nay:”Tao ghét không chỉ có mày mà là cả Lam gia nhà mày. Gặp chúng mày tao chỉ muốn đâm chết cả Lam gia chúng mày. Mỗi đêm ngủ tao không tài nào chợp mắt được. Năm đó công ty nhà tao bị phá sản khiến bố tao Giả Hình Sâm phải cùng đường đều là do Lam gia chúng mày ép, chúng mày siết nợ ông ấy ông ấy không trả thì liền ra tay giết ông. Nếu không phải vì chúng mày bố tao không phải chết. Đều tại chúng mày”.
“Mày nghe ai nói vậy?”. Lam Hiểu Dương vẫn bình tĩnh, điềm đạm hỏi.
Giả Cường nói trong đau lòng, nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt, lớn tiếng:”Tao nghe ai nói quan trọng sao? Sự thật rành rành ra đó mày định tìm đường thoái lui à?”.
Vẫn giữ nguyên phong thái ấy, Lam Hiểu Dương bình tĩnh lạ thường trả lời:”Tao không tìm đường thoái lui, nhưng ông ta chết không phải do Lam gia tao”.
“Người đã chết rồi chúng mày muốn nói xuôi cũng được nói ngược cũng được, tao không tin những gì mày nói đâu”. Giả Cường vẫn cố chấp tới cùng.
Nhưng Lam Hiểu Dương không hề tỏ thái độ gì, chỉ nghiêng giọng lạnh như băng nói:”Mày nói đúng, người chết rồi nói xuôi cũng được ngược cũng được mày sẽ không tin. Nhưng tao vẫn muốn nói cho mày biết”.
Giả Cường gào lên đau đớn:”Tao không nghe”.
Lam Hiểu Dương ngồi khuỵu xuống, tay đã nắm lấy cằm của Giả Cường, nhìn thẳng vào mắt Giả Cường cậu nói:”Tao nói cho mày biết, bố mày chết không phải do Lam gia tao làm”.

“Mày nói dối”.

Lam Hiểu Dương dùng ánh mắt quả quyết và giọng sắc lạnh nói:”Tao không nói dối. Mày nghe cho rõ đây, đúng năm đó Lam gia và Giả gia là hai tập đoàn đối địch nhau, đấu đá nhau một sống một còn. Giữa Lam thị và Giả thị đã có giao ước ai thua trong trò chơi này thì tập đoàn của người thua cuộc sẽ sáp nhập vào tập đoàn đã thắng thế. Trò chơi đặt cược cả sống chết tính mạng này rất thú vị. Bố mày làm ăn thua lỗ bởi nước đi của bố mày sai, nhìn thấy lợi nhuận trước mắt muốn thắng được Lam thị nên kêu gọi các cổ đông góp vốn liếng đầu tư vào một công ty ma đến khi công ty ấy chạy mất thì tiền của, vốn liếng của bố mày và cả công ty nhà mày cũng bay theo. Không có tiền trả các nhân viên trong công ty cho nên bố mày mới đến Lam thị cầu xin giúp đỡ. Rồi ông ta tự tay kí hợp đồng sáp nhập Giả thị vào Lam thị, từ đấy Giả thị vĩnh viễn không còn trên thị trường. Anh tao Lam Thiếu Đạt đồng ý giúp đỡ, anh ấy trích ra một khoảng tiền lớn cho bố mày để bố mày trả tiền nhân viên trong công ty mà anh tao không đòi lại một khoản chi phí nào. Có phải tháng nào mày cũng nhận một khoản trợ phí không có tiêu đề ở phong bì đúng không? Đó là anh tao biết ông ta còn có một đứa con là mày nên anh tao đã trích ra tiền mỗi tháng để nuôi mày ăn học. Còn về bố mày bị giết thì là do ông ta đã bị người khác coi là một quân cờ để đánh lại Lam thị nhưng thất bại, đến khi hết tác dụng thì người đó trừ khử. Lúc đó anh em tao nhận được số điện thoại lạ liền chạy đến hiện trường thì bố mày đã bị giết rồi. Chắc tên đó căn được thời gian bọn tao đến đã chụp được tấm hình đưa cho mày đúng không?”.
Giả Cường đơ người:”Sao mày biết được?”.
“Mày chỉ cần biết rằng, không có gì qua được mắt tao. Đưa tấm hình đó ra đây”.
“Tao để nó trong người”.
Lam Hiểu Dương thả tay ra khỏi cằm của Giả Cường, đứng lên, ra lệnh:”Soát”.
Đám vệ sĩ bắt đầu lục soát người của Giả Cường thì thấy đúng có một tấm hình được chụp liền đưa cho Lam Hiểu Dương:”Nhị thiếu”.
Cầm tấm hình trên tay, Lam Hiểu Dương chỉ cười khinh:”Hừ… Chọn góc chụp cũng không tồi. Rất biết cách đấy”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN