Nhị Sinh Hữu Phúc.
Chương 4: La Quán Phong náo loạn đại sự.
“Vâng, cho ta xin lỗi.” La Quán Phong cúi đầu.
Lý Phương Văn xoa đầu, bảo, “Không sao. Nhưng lần sau không được như thế nữa.”
La Thâm đang tính đưa rau đã hái lúc nãy cho Lý Phương Văn, cơ mà vừa đi vào lại thấy cảnh tượng Lý Phương Văn chăm sóc La Quán Phong thế này, La Thâm lại không muốn làm phiền hai người họ. Phải đợi một lát sau, khi không khí đã trở lại bình thường La Thâm mới đặt chân bước vào. Cậu đem cái giỏ chứa đầy rau củ đến bên Lý Phương Văn nói, “Đại ca ta đã hái xong rồi nè.”
Lý Phương Văn cho dù bận rộn nhưng vẫn đưa tay xoa đầu đứa nhỏ này, mỉm cười dịu dàng, “Cảm ơn đệ.”
La Thâm gãi đầu cười ngượng. Sau một canh giờ cuối cùng Lý Phương Văn cũng làm xong bữa sáng. Ba người họ cùng hảo hảo mà vừa ăn vừa nói chuyện với nhau.
Ăn xong Lý Phương Văn cùng La Quán Phong cùng nhau dọn dẹp, trong lúc mang chén bát dơ vào bếp thì Lý Phương Văn chợt nhớ đến một chuyện. Nhà y đã hết thịt từ tối hôm qua. Lý Phương Văn lục lọi trong y phục, cầm lấy một ít tiền sau đó đưa số tiền đó cho La Quán Phong dặn dò hắn, “Quán Phong bây giờ đệ có thể giúp ta mua một ít thịt được không? Ta quên mất là nhà chúng ta đã hết thịt từ hôm qua rồi.”
La Quán Phong gật đầu, nắm lấy số tiền đáp, “Vâng. Để ta cùng La Thâm đi mua.”
Lý Phương Văn xoa đầu hắn. Y thật sự thích La Quán Phong ngay tại thời điểm này. Chỉ cần nhờ vả một việc gì hắn sẽ không suy nghĩ nhiều mà đồng ý ngay. Hoàn toán khác xa với trước kia, La Quán Phong trong quá khứ của y là một người vô cùng lạnh lùng, hắn tuy không phải loại người lười biếng hay quá ác độc nhưng Lý Phương Văn biết, La Quán Phong đó chưa từng để y vào trong mắt. Lý Phương Văn nghĩ đến đây có nỗi buồn thoáng qua, khiến La Quán Phong nhìn vào cũng đoán ra được tâm trạng y lúc này là như thế nào.
La Quán Phong tạm biệt Lý Phương Văn rồi kéo theo La Thâm, hai người một lớn một nhỏ sóng vai nhau mà đi. Nhưng mà trên suốt đoạn đường La Thâm cảm giác có thứ gì đó đang theo dõi từ phía sau, khi cậu quay lưng lại thì không thấy bóng dáng ai cả. Khó hiểu La Thâm nói thầm vào tai La Quán Phong, “Nhị ca, huynh có cảm giác được ai đó đang theo dõi chúng ta không.”
La Quán Phong nhìn sang trái rồi phải, nhìn ra phía sau vẫn không có ai liền lắc đầu nói, “Không, ta không thấy gì cả. Có chuyện gì à?”
“Không. Huynh xem như ta chưa nói gì đi.” La Thâm xua tay.
La Quán Phong choàng vai La Thâm kéo cậu đi, tuy La Thâm còn nghi ngờ nhưng nếu nhị ca đã nói thế thì cậu cũng không suy xét thêm nữa. Hai người đi một chốc đã đến nơi. Ở đây dòng người tấp nập, khắp nơi đều là kẻ bán người mua. Có người mua y phục, có người mua tranh, có người mua trang sức. La Quán Phong tìm mãi mới thấy một gian hàng bán thịt, hắn đến bên gian hàng đó. Người chủ tuy đã thấy hắn nhưng chỉ liếc mắt một cái rồi hỏi, “Người muốn mua gì?”
La Quán Phong trong lòng có chút khó chịu nhưng không để bụng chuyện đó. Gian hàng này là nơi bán thịt rẻ nhất rồi, những gian hàng khác bán đến mười đồng, nhưng ở đây chỉ bán có năm đồng. Cộng thêm chất lượng của thịt cũng không tệ đến nỗi nào.
“Ta muốn mua một ít thịt.” Sau đó hắn đưa tiền ra.
Ông chủ thấy tiền mắt liền sáng lên, ngồi bật dậy, lựa những miếng thịt ngon nhất cho hắn. Trong lúc La Quán Phong đang lấy thịt thì từ xa một nữ nhân mang hỉ phục đang lao về phía hắn. Không may nữ nhân kia lại đụng trúng La Quán Phong làm hắn ngã nhào về phía sau. La Quán Phong an ủi cái mông của mình, ngay hôm nay quả thật quá xui xẻo cho hắn đi, hắn nhìn về nữ nhân kia, đưa tay ra hỏi, “Cô nương, không sao chứ?”
Người nọ không đáp mà trực tiếp ôm chân hắn khóc lóc, “Công tử…làm ơn hãy cứu ta.”
“Cô nương đã xảy ra chuyện gì?”
Nư nhân kia ngừng khóc một chút, bắt đầu kể lể, “Cha ta ông ấy ép ta kết hôn với một lão già, nói rằng nếu ta cưới hắn sẽ được một cuộc sống sung sướng. Nhưng ta lại không muốn.”
Nữ nhân khóc lóc liền tục, ai trong mọi người cũng cảm thương cho cô gái này. La Quán Phong đỡ nàng đứng lên, phủi bụi trên hỉ phục cho nàng. Trong loại tình huống này La Quán Phong biết nên xử lý như thế nào, nếu bỏ mặt nàng hắn cảm thấy mình là vô cùng nhẫn tâm. Nhưng mà nếu đồng ý thì không biết phải làm sao. Bây giờ hắn cực kỳ rối rắm.
Từ đằng xa một đám người thi nhau gọi nữ nhân này, dẫn đầu là cha nàng, “Linh nhi còn mau về đây cho ta!”
Nữ nhân sợ hãi liền đứng phía sau La Quán Phong, hắn nheo mắt nhìn người kia, người cha cũng nhìn hắn. Hai người chỉ cần liếc cũng biết đối phương là ai. Người cha chỉ vào La Quán Phong nói, “Ra là người, tên tiểu tử ngày hôm qua.”
“Ra là ông, không ngờ lại trùng hợp thế này!” La Quán Phong cười khẩy đáp, mang đầy ý giễu cợt.
Gã thấy đứa con gái của mình đang núp phía sau La Quán Phong, nghiến răng ken két hỏi, “Người với con gái ta là đang có mối quan hệ gì.”
La Quán Phong hơi khựng lại một chút, suy nghĩ rồi trả lời khiến ai cũng phải há hốc mồm, “Ông không biết hay giả vờ không biết vậy? Ta là người mà con gái ông luôn thầm thương trộm nhớ.”
“…”
“…”
“…”
Cả bốn phía đều chìm trong yên tĩnh, nữ nhân mặc hỉ phục kia tuy rằng vẫn biết hắn giả vờ nhưng trong lời nói của quả là không thể làm cho người khác nghi ngờ được. Cộng thêm La Quán Phong lại tự tin thế kia sẽ chẳng ai phát hiện ra hắn nói dối. Nàng nắm chặt vạt áo của La Quán Phong, tựa đầu vào lưng của La Quán Phong. Hương thơm từ cơ thể người này khiến nàng cảm thấy dễ chịu.
La Quán Phong không để ý đến người sau lưng mình, nhìn xung quanh. Khắp nơi mọi coi mắt đều nhìn hắn kì quái, hắn cũng cảm thấy chột dạ vì lời vừa nói thế nhưng La Quán Phong vẫn còn tự tin. Lão gia kia tức đến nghẹn họng, phía nhà trai thấy vậy liền tức giận, cởi bỏ hỉ phục rời đi. Trước khi đi còn đến nhổ nước miếng vào mặt gã. Lão gia kia tức tối không nói được gì, chỉ có người hầu của gã lên tiếng, “Ngươi nói ngươi là người mà tiểu thư trao trái tim. Vậy người có gì để chúng minh không?”
La Quán Phong bối rối, nhìn nữ nhân phía sau. Phải rồi hắn chỉ nói như vậy thì đảm bảo có số ít người sẽ không tin. Phía nhà trai nghe câu hỏi kia liền khựng lại, chờ xem hắn muốn giải quyết thế nào. Tên người hầu nhìn biểu cảm trên gương mặt hắn sau đó cười lớn lên, “Tất cả mọi người ở đây đều đã thấy rõ, hắn ta là đang nói dối…”
Chưa kịp nói xong La Quán Phong đưa ra một miếng ngọc bội, trên miếng ngọc bội này có khắc hình rồng và tên của vị tiểu thư kia. Nó tinh xảo, màu xanh ngọc khiến họ nhìn đã biết là của ai. La Quán Phong thầm cảm ơn nàng, trong lúc rối rắm nàng đã dúi vào tay hắn miếng ngọc bội này. La Quán Phong đầy tự tin vênh váo, “Sao vây giờ các người đã tin chưa?”
“Ngươi–!” Lão gia kia tức giận chỉ mặt của La Quán Phong, không thể nào ngờ được, đứa con gái mà hắn hết sức nuông chiều này lại có ngày yêu đương vụng trộm với người khác. Phía nhà trai cảm thấy đã đủ câu trả lời liền ngoảnh mặt đi về, gã ta tức giận sai người hầu đánh La Quán Phong.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!