Nhị Sinh Hữu Phúc.
Chương 6: Hoa Quỷ Phá Toái.
La Quán Phong đang vuốt ve nhóc quỷ say sưa, đột nhiên có một giọng nói trong trẻo gọi hắn, “Quán Phong…”
La Quán Phong nghe thấy tiếng gọi, bèn quay lại. Cảnh tượng trước mắt khiến đồng tử hắn co rút lại, hắn không ngờ là…là Lý Phương Văn người đang bê bết máu nhìn hắn. Chân y có vẻ sắp không trụ nổi cộng thêm vết thương ở tay phải khiến Lý Phương Văn liền sắp khụy xuống, La Quán Phong phóng nhanh đến đỡ lấy y, hốt hoảng nói, “Ca ca, huynh rốt cuộc là làm sao thế này?!”
“Ta…ta là muốn đợi đệ về nhà, nhưng mà mãi chưa thấy đệ về trong lòng ta sinh ra cảm giác bất an. Nên quyết định đi vào đây tìm đệ. Vừa đến Tích động lại bị một tên quỷ phương nào đánh đến trọng thương.” Nói đến đoạn y lấy tay vuốt ve gò má La Quán Phong.
“Cũng may là đệ không sao.”
La Quán Phong thực sự không biết xúc cảm của mình bây giờ là gì, hổ thẹn có, tự trách có, cảm động có, vui mừng có. Mọi thứ hòa quyện lại khiến hắn không thể hình dung được. La Quán Phong bế y trên tay sau đó chạy thật nhanh đến cửa hang. La Quán Phong lại thất thần thêm một lần nữa, cư nhiên chiếc khăn voan đang nằm dưới nền đất nhưng lại chẳng thấy đâu. Hắn vừa bế Lý Phương Văn vừa lục tung hang động vẫn không thấy.
La Quán Phong nghĩ đến hai chuyện có thể xảy ra: Một là những kẻ khi nãy đã đập phá hang và đưa tiểu thư họ Đông Phương kia đi. Nhưng theo lý mà nói cách này hơi hoang đường, bởi trong lúc hắn giao chiến với đám quỷ kia không hề nghe thấy tiếng động nao. Hai có thể tiểu thư đã bị tên Chủ Quỷ ở đây bắt giữ, xét theo lý này độ chính xác là cao nhất. Lý Phương Văn trong lòng hắn rên rỉ, lúc này La Quán Phong mới biết mình lỡ chạm vào vết thương của y đánh nới lỏng tay ra. Động tác cũng dịu đi chút ít, nhưng lại tuyệt đối không để người trong lòng bị lọt khỏi vòng tay.
La Quán Phong mắt thấy của động bị sập, liền nhanh cơ hội chạy ra ngoài. Vì đang bế trên tay một người cho nên hơi khó khăn về di chuyển. Chạy được một hồi tai hắn nghe tiếng xào xoặc phát từ bụi rậm phía xa kia. Hắn bế Lý Phương Văn núp sau cây cổ thụ to đùng phía trước. Hai người kia cũng rón rén quan sát xung quanh, lúc thì ngó trái khi thì ngó phải, đề phọng cực độ. Trong rừng khá tối nên lúc đầu La Quán Phong không quan sát được hai người đó là ai, nhưng chẳng mấy chốc có tia ánh sáng mặt trời rọi vào, hắn mới hốt hoảng. Hai người này cơ hồ lại là La Thâm và Lý Phương Văn!
La Quán Phong nhìn Lý Phương Văn trong ngực mình với Lý Phương Văn ngoài kia hoàn toàn giống như đúc. Ngũ quan đến tứ chi hay y phúc không khác là bao. La Quán Phong bắt đầu cảm thấy hoang mang, có một điều hắn chắc chắn rằng một trong hai Lý Phương Văn chỉ có một người là thật, người còn lại có thể bị ai mạo danh. Lý Phương Văn trong lòng hắn thấy không ổn liền hỏi, “Có chuyện gì sao?”
La Quán Phong đáp, “À không có gì. Chỉ là ta cảm thấy thời tiết nóng quá thôi ha ha…”
Lý Phương Văn không nói gì nữa trực tiếp chôn sâu vào lòng hắn. La Quán Phong như có một luồn điện chạy khắp cơ thể, lần đầu tiếp xúc với nam nhân thân mật thế này có chút kì cục thật. Với nữ nhân có thể bình thường nhưng mà với nam nhân thế này không được tự nhiên cho lắm. Không phải hắn ghét bỏ cơ mà chỉ là không quen thôi.
La Quán Phong lại giương mắt nhìn về phía trước, hai bóng dáng đó giờ đây đã biến mất. Hắn nghiêng đầu khó hiểu, không phải hắn nói chuyện lâu quá đó chứ? Sao có thể biến mất nhanh thế được? Nhưng mà lại cảm giác được có ai đó đang đứng ngay bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm vào hắn. La Quán Phong xoay người qua, quả nhiên không ngoài dự đoán, hai bóng người khi nãy đang dán mắt vào hắn và ngươi trên tay hắn. Lý Phương Văn kia hỏi, “Quán Phong…ngu…người trên tay đệ là ai?”
Lý Phương Văn trên người hắn mặt mày cơ hồ đang rất mệt mỏi, nói lí nhí, “Ta là Lý Phương Văn!”
Nhưng khi xoay qua lại bắt gặp được gương mặt giống y như đúc với mình, đồng tử chợt co rút lại, Lý Phương Văn kia cũng thật không ngờ, nói, “Không….không thể nào! Người là ai sao lại mạo danh ta?”
Lý Phương Văn khinh bỉ nhìn y, “Hứ! Ta mới là Lý Phương Văn thật. Người còn dám nói thế!?”
Không chỉ có La Quán Phong, La Thâm còn phải rối rắm trước cục diện này mà. Vì hai người chỉ khác nhau một điểm: Một người bị thương và người còn lại thì lành lặn nên rất khó phân biệt ai thật ai giả. La Quán Phong thả Lý Phương Văn xuống, kì thực mà nói, chưa bao giờ lại thấy bối rối như lúc này. Không nói đến việc biết tên của hắn đi nhưng mà thân hình hai người lại như nhau, giống như đúc từ một thân thể ra vậy.
“Lý Phương Văn” vờ như đứng vững không nổi nữa, nghiêng nghiêng ngả ngả, La Quán Phong đành đưa tay ra đỡ y. Lý Phương Văn thấy thế lôi “Lý Phương Văn” chạy theo cùng y. “Lý Phương văn” người đầy phản kháng, suốt dọc đường luôn la hét, “Người mau thả ta ra cái tên mạo danh kia!! Bớ người ta có kẻ muốn giết người!!!”
La Quán Phong cũng La Thâm chạy theo sau, hắn đang cực kì bức bối, chưa biết ai thật ai giả nên không thể biện minh cho người kia. Đến nơi mắt thấy Lý Phương Văn tay cầm một nhành cây, đặt lên cổ của “Lý Phương Văn”, gằn giọng, “Nói đi người rốt cuộc là kẻ nào!”
“Ta….ta là Lý Phương Văn!” Lý Phương Văn nắm chặt cành cây.
La Quán Phong tính giúp đỡ nhưng mà lại bị một ánh mắt sắt bén từ xa bắn về đây, khiến tứ chi run lẩy bẩy. La Quán Phong thôi ý định đó, cứ tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi. Tay đặt lên kiếm nếu có sơ hở hay phát sinh chuyện gì lập tức sẽ đánh lên ngay. Bên kia vẫn còn một trận nhốn nháo, Lý Phương Văn hỏi thêm một câu nào nhành cây kia lại tiến sát vào cổ thêm một chút. “Lý Phương Văn” mắt thấy mình sắp tàn đời liền ra tay chưởng Lý Phương Văn, khiến y bay xa đến cả chục trượng.
La Quán Phong thấy thế lao ra ngoài dùng kiếm đỡ tiếp một đòn mà “Lý Phương Văn” chưởng tới. Sau đó hắn chạy đến nơi Lý Phương Văn, hỏi, “Không sao chứ?”
“Ừm ta không sao, đệ không cần phải lo lắng.” Sau đó y phun ra một ngụm máu, La Quán Phong đỡ y, nóng vội nói, “Không phải huynh vừa bảo là không sao? Bây giờ lại sao thế này!”
Lý Phương Văn ho khụ khụ, nói, “Quán Phong…Ta…ta mới là Lý Phương Văn thật. Tin ta!”
“Ừ ta tin ngươi.” Hắn ôm Lý Phương Văn vào lòng. Ngay từ đầu hắn đã đoán ra người này mới là thật, người kia là giả. Lý do? Bởi vì tính cánh của hai người ngay từ đầu đã không giống nhau rồi. Tất nhiên loại chuyện này nếu không để ý sẽ không phát hiện ngay được. Tuy chưa tiếp xúc được bao lâu nhưng La Quán Phong có thể đoán một chút về tính cành của Lý Phương Văn. Bên ngoài dịu hiền, thiện lương nhưng bản chất chỉ là muốn bảo vệ hắn, như khi nãy đã chứng kiến. Lý Phương Văn không ngại lôi cổ “Lý Phương Văn” kia ra khỏi người hắn, chỉ là La Quán Phong không biết hành động kia có chủ ý hay mục đích gì.
Lý Phương Văn trong lòng hắn nói, “Ta tính sẽ chờ đệ về nhà nhưng La Thâm lại hốt hoảng tìm ta, bảo rẳng đệ đang lâm vào tình cảnh nguy hiểm. Lập tức bụng ta nôn nao, lo lắng, sợ đệ có xảy ra chuyện gì bất trắc không nên ta cùng với La Thâm đi tìm đệ. Kết quả bắt gặp đệ trong rừng cùng với tên mạo danh kia.”
Nói đến đây hai người cùng nhau liếc “Lý Phương Văn”, gã ta không những sợ mà còn mặt dày gọi La Quán Phong, “Quán Phong ta mới chính là ca ca của ngươi, đừng tin tên giả mạo đó”
La Quán Phong ném một tia sắt lẻm về phía hắn, gã ta run rẩy. Nếu như không lừa được đành thôi vậy. Gã ta ngay tức khắc biến về nguyên hình cũ, “Phương Dung?”
Lời đó là của Lý Phương Văn thốt ra, La Quán Phong nghe cái tên khá xa lạ, bèn hỏi hắn, “Phương Dung? Hắn là kẻ nào?”
Lý Phương Văn không nhanh không chậm đáp, “Theo những gì ta biết thì tên Phương Dung này là một con quỷ. Nhưng mà hắn thường mạo danh người khác, lừa họ để rồi cướp thức ăn hay tiền của. Hắn dưới trướng của Tích Quỷ Lan Thuật. Vốn Tích Quỷ này chưa hề để mắt đến hắn cho nên Phương Dung vô số lần làm hại người, kiếm thịt người về cho Tích Quỷ cơ mà không những được tán thưởng còn bị chán ghét.”
Lý Phương Văn lại nói tiếp, “Nếu nói về độ danh tiếng thì Phương Dung hẳn là tai tiếng hơn danh tiếng. Hằng năm mùa màng bội thu, khắp cả thành đều huân hoan chào đón, đặc biệt là nông dân. Họ rất chờ đợi khoảng khắc thiêng liêng này, nhưng mà tên quỷ Phương Dung này lại không có việc gì làm, liền sai đám quỷ của hắn phá hết mùa màng. Đến nỗi không còn lại một cọng lúa. Nông dân tức giận liền đến hang ổ của hắn, nhưng tiếc là không còn một người nào.
Dân gian thường gọi hắn với cái tên: “Hoa Quỷ Phá Toái”
La Quán Phong thêm mắm thêm muối vào, “Vậy là chữ ‘Phá’ trong phá hoại, ‘Toái’ trong phiền toái đúng không?”
“Đúng vậy.” Lý Phương Văn gật đầu.
Phương Dung nãy giờ nghe đủ loại chuyện dân gian kể về mình, miệng không kiểm soát được nói một tràn dài, “Ha ha ha ha…Ta thích nhất là nhìn thấy lũ người các ngươi giận dữ, khi đó ta sẽ hút sự tức giận của các ngươi. Không những pháp lực mà công lực còn tăng vọt, có thể trở thành bá vương đạp tên Tích Quỷ kia xuống. Sớm thôi ta sẽ là Quỷ Vương mạnh nhất ha ha ha ha”
La Quán Phong và Lý Phương Văn liếc mắt khinh bỉ, loại quỷ này mà có thể trở thành quỷ vương ư? Thật không tin được mà…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!