Nhị Sinh Hữu Phúc. - Chương 7: Hôn trong địa lao.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Nhị Sinh Hữu Phúc.


Chương 7: Hôn trong địa lao.


Lý Phương Văn thở dài nói, “Hắn ta là vậy đấy, đệ đừng quan tâm.”

“Ân.” La Quán Phong gật đầu. Tuy La Quán Phong thường quan tâm đến người khác, muốn giúp đỡ họ nhưng cũng không rảnh đến nỗi phải quan tâm mấy cái chuyện này, “Ta vẫn còn một thắc mắc, vì sao hắn lại phải cải trang thành ngươi để đánh lừa ta?”

Lý Phương Văn ở phương diện này cũng khó mà giải thích nổi, y cũng là đang thắc mắc chuyện này. Nếu xét theo tính cách của Phương Dung, hắn thường thích cải trang thàn những người mình vô cùng hận hoặc ghét bỏ để trêu chọc họ cho hả dạ. Nhưng mà theo Lý Phương Văn thì y chưa từng làm gì có lỗi với Phương Dung thậm chí “Hoa quỷ” này thường xuyên đến nhà y ăn nhờ. La Quán Phong nhìn Lý Phương Văn thật lâu, phát hiện trên khóe miệng đối phương còn vương vấn một chút máu tiện tay lau sạch cho y. Lý Phương Văn giật mình, bây giờ y cảm thấy hơi đau đầu, xua tay không nghĩ ra lý do nữa. Thay vào đó hỏi Phương Dung sẽ có ích hơn.

La Quán Phong thấy lọn tóc đang bay phấp phới trong gió của Lý Phương Văn hắn không kiềm được mà đưa tay ra trêu chọc, hắn uốn lọn tóc trong tay mình trượt lên xuống. Lọn tóc mềm mượt bóng loáng đang bị hắn chọc tức đến nỗi từ thẳng uốn thành cong. Lý Phương Văn đạp tay hắn, nói, “Đệ đừng nghịch!”

“Haha cho ta xin lỗi.” Miệng nói như vậy nhưng tay vẫn không hề buông.

Phương Dung bị cảnh tượng phía trước chọc cho mù mắt, hắn không thèm ở đây nữa liền chạy đến chỗ La Thâm, Phương Dung đặt mông ngồi xuống bên cạnh La Thâm, thấy cậu đang chơi đùa với Tiểu Hạo, Phương Dung bất giác hỏi, “Con cọp đẹp quá! Ta sờ một chút được không?”

“Được.” La Thâm gật đầu, sau đó đưa Tiểu Hạo qua. Phương Dung thích thú liền sờ đầu nó, nhưng chưa kịp chạm vào đã bị nó há miệng cắn một cái rõ đau. Phương Dung la hét âm ĩ, nhìn dấu răng in trên tay Phương Dung ủy khuất thu mình lại. La Thâm không biết phải làm thế nào, chỉ đành trách mắng Tiểu Hạo, “Tiểu Hảo hôm nay người không khỏe a? Sao lại cắn người ta như thế? Làm vậy là xấu lắm người biết không?”

Tiểu Hạo dường như biết được chủ nhận la mắng nó, liền dụi dụi vào người La Thâm mà làm nũng, Phương Dung thấy thế nói, “Cảm ơn.”

La Thâm đáp, “Không sao. Nó dù sao cũng là thú nuôi của ta, nó hư ta phải dạy dỗ mới phải. Ta chưa biết tên huynh, ta nên gọi huynh như thế nào?”

“Ta họ Phương danh là Dung, còn ngươi?” Phương Dung hỏi.

La Thâm rũ mi, đong đưa hai chân của mình, “Ta họ La tên Thâm, lúc trước thì không có tên nhưng nhờ Nhị ca huynh ấy không những cứu ta, mà còn đặt tên và nhận nuôi ta, ta vô cùng biết ơn huynh ấy.”

“Nhị ca? Là cái tên La Quán Phong đó hả?” Phương Dung hỏi tiếp.

Thấy La Thâm gật đầu, Phương Dung không nói gì nữa hết. Hắn liếc qua nơi La Quán Phong và Lý Phương Văn chỉ thấy hai người họ trò chuyện vui vẻ, đôi lúc La Quán Phong còn trêu chọc Lý Phương Văn khiến mặt y có lúc trắng, có lúc hồng, có lúc xanh. Nhưng chung quy lại rất ấm áp, loài quỷ như hắn làm gì có được ấm áp như thế chứ? Chỉ biết thèm thuồng mà nhìn từ xa, “Thật ra lúc trước ta cũng từng có anh trai, huynh ấy trong mắt ta luôn tài giỏi, chính trực, ấm áp, và huynh ấy là người nuôi lớn ta. Nhưng mà vào một đêm mưa giông bão bùng, sấm sét rạch thiên, anh ta vì muốn bảo vệ dân chúng đã lao đầu vào đó.”

La Thâm hỏi, “Sau đó thì sao?”

Phương Dung trong mắt thoáng thê lương nói, “Dĩ nhiên là không thấy anh ta quay về, nhưng mà khoảng hai năm sau tin tức anh trai ta đã phi thăng làm thần được lan rộng.”

Hai người đang trong mạch suy nghĩ thì La Quán Phong chạy một mạch đi mà không nói tiếng nào, Lý Phương Văn cũng đuổi theo. Phương Dung thấy hai người họ vô cùng gấp gáp, không vội mà bế La Thâm và Tiểu Hạo trên tay, “Giữ cho chắc.”

Nói rồi phóng đi thật nhanh.

…………

La Quán Phong suýt chút nữa là quên bén việc tiểu thư Đông Phương Nhật Linh, hắn vào lại Tích động lật tung lên nhưng vẫn không thấy. Lý Phương Văn không biết chuyện gì liền hỏi, “Đệ sao vậy?”

La Quán Phong nói, “Chút nữa ta sẽ kể cho ngươi nghe. Bây giờ người giúp ta kiếm người đi.”

Lý Phương Văn không hiểu nhưng không thể từ chối, Phương Dung trên tay bế La Thâm cũng đã có mặt tại đó, hai con ngươi của Phương Dung lập tức co rút lại, tay chân run rẩy hét, “Các người biết đây là nơi nào không mà dám tự tiện quậy phá?”

La Quán Phong và Lý Phương Văn ngừng động tác nhìn nhau, quả thật hai người không biết đây là nơi nào. Bất chợt trong trí não của La Quán Phong hiện ra vô số hình ảnh, lúc hắn bị lạc vào động này—hình như bị cái tên Tích Quỷ Lan Thuật trói lại sau đó suýt bị hắn ăn phải. Nhớ lại cảnh tượng hắn ăn thịt người cũng đủ khiến La Quán Phong chảy mồ hôi lạnh. La Quán Phong ra hiệu đừng làm gì nữa, có thể bây giờ tiểu thư kia có thể bị ăn thịt mất rồi. La Quán Phong nhất thời chết lặng không nhanh không chậm kể lể. Phương Dung nghe vậy liền nói, “Ngươi yên tâm, tuy tên Tích Quỷ này có ăn thịt người nhưng chưa từng động vào thịt của phụ nữ. Ta không biết lý do vì sao hắn lại vô cùng hứng thú với thịt đàn ông.”

Chỉ có một câu nói của Phương Dung thôi đã đủ khiến La Quán Phong nhẹ lòng, Lý Phương Văn tiếp lời, “Có thể bây giờ vị tiểu thư kia đã về nhà rồi thì sao? Chúng ta đến xem xem.”

Nói đoạn cả đám người La Quán Phong xuống núi chạy đến phủ của Đông Phương gia, lúc họ dừng chân hai con ngươi của La Quán Phong co rút, vị tiểu thư kia là đang bị đánh! Từng roi từng roi nên xuống người của nàng, La Quán Phong siết tay tính đi vào, nhưng lại bị Lý Phương Văn ngăn cản. La Quán Phong chỉ đành đứng chết lặng tại chỗ. Ngay lúc đó thị vệ Thẩm Yên kia cũng chịu không nổi đả kích mà bóp chặt thanh kiếm bên hông. Đông Phương lão gia kia vuốt râu, nhìn con gái trong mắt chứa tia giận dữ, “Con có biết con phạm phải sai lầm gì không?”

Đông Phương Nhật Linh lí nhí trả lời có vẻ rất mệt mỏi, “Thưa cha, nhi tử không biết mình đã phạm phải lỗi lần gì, mong phụ thân giải đáp.”

Đông Phương phu nhân bên cạnh nói, “Người còn nói không biết? Thứ đàn bà con gái vụng trộm với nam nhân bên ngoài còn dám phá rối hôn lễ do phụ mẫu sắp đặt, không nhiều lời đánh nó cho ta!” Dứt lời tiếng roi lại tiếp tục vang lên, mặc cho đau đớn thế nào, vị tiểu thư này cũng không dám rên một tiếng. Thâm Yên nắm chặt thanh kiếm trong tay quay mặt đi. Tiếng roi phát ra càng lúc càng dã man, Thẩm Yên vụt nhanh đến nắm chặt cây roi trong tay, sau đó nên một đấm vào tên người hầu kia. Hắn thả cây roi ra ôm chặt bụng mà rên, Thẩm Yên vứt cây roi sang một bên, đến đỡ Đông Phương Nhật Linh, đám người La Quán Phong xông vào, La Quán Phong đến bên nàng lấy một ít thuốc cùng Thẩm Yên xoa vết thương cho nàng. Đông Phương Nhật Linh cả người đau nhứt liền dựa vào người Thẩm Yên thở hổn hến. Thẩm Yên thấy thanh mai trúc mã của mình bị đau trong lòng quặn thắt không thôi.

Lý Phương Văn cùng Phương Dung chứng kiến, bây giờ mới tỉnh ngộ được. La Quán Phong tức giận, không do dự đến ngay chỗ lão gia Đông Phương nắm chặt cổ áo ông ta quát, “Này ông thấy đủ chưa?! Bán chính gia nhân trong nhà thì thôi đi, còn đi hành hung con gái mình đến mức này. Thứ như ông xứng đang làm cha sao?!”

Lý Phương Văn chạy đến ngăn cản La Quán Phong nhưng lại bị mọt tiếng ‘Cút’ của đối phương làm cho dừng lại. Đông Phương lão gia và Đông Phương phu nhân đành câm nín không biết phải nói sao, tên người hầu lần trước không biết như thế nào liền một tay đâm kiếm tới La Quán Phong, tuy nhiên hắn không cảm giác đau mà ngược lại người cảm thấy đau chính là Lý Phương Văn. Y bị một kiếm đâm xuyên, càng lúc càng sâu. Dáy lên trong y nỗi đau tột cùng. La Quán Phong liền đỡ lấy thân thể kia, Lão gia kia sai người trói hết năm người một thú nhốt vào địa lao. Lý Phương Văn máu chảy càng lúc càng nhiều La Quán Phong lấy tay chặn máu nhưng cũng không thành.

Cả sau người đều bị áp giải vào địa lao trong đó có cả Phương Dung. Tuy hắn là quỷ nhưng nếu ở đây mà quậy phá có thể không giữ được tính mạng cho La Thâm và Tiểu Hạo mất. Hắn nhìn La Thâm hỏi, “Người sợ không?”

La Thâm lắc đầu, “Không. Dù sao ta cũng đã bị nhốt ở đây rất nhiều lần.”

Tên người đâu kia tách cả sáu người ra, Lý Phương Văn và La Quán Phong ở nơi thứ nhất, sau đó sẽ là Thẩm Yên và Đông Phương Nhật Linh, cuối cùng là Phương Dung, La Thâm và Tiểu Hạo. La Quán Phong bế Lý Phương Văn vào trong, hắn đột nhiên quỳ xuống trước mắt tên giám lao kia nói, “Xin…ngươi hãy cho ca ca ta một ít thuốc. Nếu không huynh ấy sẽ chết mất….”

Tên người hầu mặt lạnh phất áo ra đi, “Anh trai người chết liên quan gì đến ta? Ta cứ không đứa thuốc đấy? Ai mượn hắn ra tay đỡ giúp ngươi.”

La Quán Phong không chịu nổi đả kích, đem người kia ôm trong lòng. Lý Phương Văn bấu chặt vạt áo của hắn, thở gấp. Tuy rằng máu chảy cũng đã giảm bớt nhưng đau đớn thì vẫn chưa dừng lại. La Quán Phong không biết và không thể làm gì, hắn bèn nâng cằm đối phương áp môi tặng cho Lý Phương Văn một nụ hôn…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN