Nhị Sinh Hữu Phúc.
Chương 8: Ta không phải gay.
La Quán Phong gần như cạn kiệt pháp lực, cơ thể bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, Lý Phương Văn thấy không ổn liền giãy giụa kịch liệt để hắn buông ra. Nhưng La Quán Phong chặn hai tay y vẫn tiếp tục rót pháp lực vào. Lý Phương Văn dùng hạ sách cuối cùng, y cắn chặt môi đối phương mùi máu tanh nồng xộc lên mũi của cả hai, La Quán Phong tuy đau đớn cứ lan tỏa trong miệng nhưng hắn vẫn cố chấp không buông. Phải một chốc sau La Quán Phong mới tách môi mình ra, trên miệng dính chút máu, La Quán Phong đưa lưỡi liếm sạch. Vị mặn của máu hòa quyện với mùi tanh nồng khiến hắn có chút buồn nôn.
La Quán Phong nhìn người trong lòng, cảm thấy đau lòng vô cùng. Hà cớ gì chỉ vì hắn thôi mà y phải chịu đau đớn như thế? Cũng khá may mắn vì nhát kiếm kia chưa xuyên qua tim Lý Phương Văn, nếu không La Quán Phong thà chết còn hơn, “Ngươi thấy ổn hơn chút nào chưa?”
“…” Lý Phương Văn không trả lời đưa lung về phía hắn, người run rẩy liên tục. Cơn lo lắng lại kéo ập đến khiến hắn lay lay người kia, “A!!! Rốt cuộc là ngươi ổn chưa a?!”
“Ổn!!” Lý Phương Văn gào lên.
La Quán Phong lần đầu tiên có người lớn tiếng với mình cảm thấy hơi hoảng sợ, nhưng cũng chỉ là thoáng qua. Hắn cởi lớp áo bên ngoài, sau đó đắp lên cho đối phương, Lý Phương Văn nhoáng ấm áp liền nói, “Đệ về sau đừng làm vậy nữa…”
“Hả? Ngươi nói gì?” La Quán Phong nghe không rõ liền hỏi.
Lý Phương Văn nói lớn thêm một chút, “Ta bảo là sau này đệ đừng làm thế nữa.”
“À à không làm thế nữa tức là không được hôn ngươi nữa hả?” La Quán Phong ngơ ngát hỏi.
“…” Lý Phương Văn câm nín.
Không khí lặng như tờ—
Lúc sau Lý Phương Văn mới mở miệng, “Ừm. Đúng vậy.”
“Ha ha ha thì ra vì chuyện này mà người giận à? Được được rồi sau này ta sẽ không hôn người thêm lần nào nữa. Có thể lúc nãy ta hoảng quá nên mới làm thế, nếu có mạo phạm gì thì cứ tìm đến ta mà trách mắng.”
Lý Phương Văn tai ửng hồng, co người lại. Không phải y muốn chuyện này mà là chuyện hắn truyền pháp lực cho y, Lý Phương Văn không hề khó chịu khi hôn hắn nhưng nếu bây giờ mà giải thích cho người này, e là đối phương chưa chắc tin được.
“Ca ca không cần lo lắng, ta chưa phải là gay chắc chắn sẽ không nảy sinh tình cảm với ngươi.” La Quán Phong vừa trêu chọc tóc Lý Phương Văn vừa nói.
Lý Phương Văn nhướng mày, “Gay là gì?”
“Cái này nếu ta giải thích không biết người có hiểu không. Thôi vậy nè, gay có nghĩa là nam nhân yêu nam nhân, ngươi cứ hiểu vậy là được.”
Lý Phương Văn gật gật đầu, “Nhưng mà không phải chỉ có nam nữ mới yêu nhau thôi sao? Nam nhân yêu nam nhân ta chưa từng nghe qua.”
“Ở thế giới của ta, họ không phân biệt nam nữ, chỉ cần yêu nhau là được.” La Quán Phong hàn thuyên.
Ọt ọt~
La Quán Phong tức giận trách mắng cái bụng hư hỏng của mình, đang trong giờ phút này mà còn kêu cho được. Thật ra từ trưa đến giờ hắn cũng chưa đưa thứ gì và dạ dày, đói là phải. Lý Phương Văn nghe thấy bụng hắn kêu inh ỏi phát ra, liền phì cười, lục trong túi áo một cái bánh màn thầu đưa cho hắn, “Đệ cầm lấy ăn đi, lúc sáng ta còn tưởng đệ sẽ về nên mới cất một cái cho đệ.”
La Quán Phong tiếp lấy không quên nói lời cảm ơn, hắn cầm bánh bao sau đó chia nửa ra. Bánh bao trắng trắng mềm mềm, tuy đã nguội lạnh nhưng không phải không ăn được, hắn chia nửa bánh bao mình giữ một ít còn một ít còn lại thì dúi vào tay Lý Phương Văn, “Ngươi cũng ăn đi, dù sao người đang bị thương, ăn một chút mới có sức.”
Lý Phương Văn gật đầu, nắm ấy bánh bao ban đầu là không nỡ ăn nhưng khi thấy ánh mắt kiên định của đối phương, trực tiếp cho vào mồm mà nhai. Bánh bao lúc này có hơi cứng nhưng đối với y nó vẫn ngon, thế là Lý Phương Văn vui vẻ hì hục ăn bánh bao. La Quán Phong cũng bắt chước ăn theo.
Sau khi ăn xong La Quán Phong xoa xoa cái bung chưa no của mình, hắn nhìn xung quanh phát hiện trong góc tối xuất hiện một cái giường. La Quán Phong mừng rỡ, bế Lý Phương Văn đang ngồi dưới đất chạy đến bên giường. Hắn đặt người xuống, không biết có động vào vết thương của y hay không mà hắn nghe thấy Lý Phương Văn rên khẽ, “A..”
“Xin…xin lỗi ta làm đau ngươi hả?” La Quán Phong cuốn cuồng nói.
Lý Phương Văn lắc đầu, “Không sao.”
Y nhích người qua một bên, đập đập tay chỗ trống, “Đệ lên đây ngủ, tuy giường có hơi chật nhưng cũng khá êm đó.”
La Quán Phong càng nhìn càng thấy không ổn, không phải hắn kiêng kị với nam nhân, nhưng những tật xấu khi ngủ sẽ khiến người kia cảm thấy không thoải mái lắm. La Quán Phong vẫn chọn không ngủ cùng mà cởi thêm một lớp áo nữa, hắn vò áo làm gối rồi từ từ hạ thấp mình xuống nền đất. Ở đây lúc về đêm rất lạnh, thậm chí nền nhà còn có chút ẩm ướt. Tất nhiên là vô cùng không thoải mái, nhưng hắn là em trai ít nhất cũng phải nhường anh mình một chút.
Lý Phương Văn không lay động được hắn, thở dài lấy lớp áo khi nãy hắn đắp lên cho mình phủ lên người La Quán Phong, “Đệ đắp đi, ban đêm sẽ rất lạnh.”
“Ừ.” La Quán Phong mệt mỏi gật đầu.
Lý Phương Văn thấy hơi thở hắn đã đều đều liền nằm xuống giường, yên yên ổn ổn mà nhắm mắt.
………
Phương Dung bên này cũng không kém gì La Quán Phong và Lý Phương Văn, hắn là quỷ đương nhiên sẽ không cảm thấy lạnh hay đói, bây giờ bên hắn còn có hai đứa nhóc là La Thâm và Tiểu Hạo. Hơn nữa hai bọn chúng cũng chưa ăn gì, con hổ kia nhịn đói cũng được đi nhưng La Thâm còn nhỏ nếu không ăn sợ sẽ bị bệnh mất. Phương Dung đến bên cậu ngồi, nói, “Người không cảm thấy đói à?”
“Không ạ.” La Thâm lắc đầu.
Phương Dung hỏi tiếp, “Ngươi thật sự không thấy đói?”
“Ta dù sao cũng đã ở đây một thời gian đương nhiên là quen với việc đói rồi.”
“Nhưng như thế cũng không được, nhìn dáng vóc gầy gò này của ngươi đi, chắc hẳn đang đói lắm đúng không?” Phương Dung dí sát vào mặt La Thâm.
La Thâm lúc này cũng không miễn cưỡng nữa, gật gù làu bàu, “Ừm, đúng là có chút đói.” Sau đó cậu bế Tiểu Hạo nói với nó, “Tiểu Hạo à, hôm nay ngươi chịu khó một chút nhé?”
Tiểu Hạo dường như hiểu được gật gật đầu, nó giương đầu cọ cọ vào tay của La Thâm. Phương Dung nhìn mà phát hờn, đúng là con thú không biết liêm sỉ, chỉ cần chủ nhân nói nhẹ nhàng một chút liền ra sức nịnh nọt.
Phi! Ta khinh!
Ba người họ trong không khí yên ắng bỗng nhiên Phương Dung nghe thấy tiếng cạch cạch giống như tiếng mở khóa, hắn bắt đầu đứng dậy xoay người đưa Tiểu Hạo và La Thâm giấu sau lưng nhằm che chở, nhưng đi vào chỉ là một tên gia nhân. Tên gia nhân này đặt thức ăn xuống phía dưới, sau đó quan sát cả ba người, đầu tiên là Phương Dung sau đó là La Thâm và Tiểu Hạo phía sau lưng nói, “Ái chà chà chẳng qua chỉ là một tên điên với một đứa trẻ và một con thú, chẳng có giá trị gì cả.”
Nói xong hắn đạp đổ hết thức ăn mang tới, Phương Dung nhìn đống thức ăn bị nghiền đến không còn nguyên vẹn kia mà gân xanh nổi đầy mặt, quát tháo vào tên gia nhân kia, “Ngươi! Con mẹ nó không ăn thì thôi đi, lại còn đạp đổ hết thức ăn đem đến, ngươi không biết lãng phí à?”
“Lãng phí? Ha nói cho các người biết, mấy loại người như các ngươi không nên ăn không phải nói chính xác không có tư cách để ăn. Lũ nghèo nàn thấp hèn như các người tưởng mình sẽ được sống yên ổn trong đây, hằng ngày ăn cơm ba bữa chắc? Ở đó mà mơ đi.”
Phương Dung tức nghiến răng ken két, hắn bây giờ không thể động thủ nếu không sẽ dọa hai đứa nhóc này sợ mất. Đành siết chặt tay, nuốt cục tức xuống bụng, tên gia nhân thấy hắn tức giận liền châm thêm dầu vào lửa, “Sao tức rồi chứ gì? Tức thì sao? Thách ngươi làm gì được ta đấy.” Nói rồi gã trực tiếp đem La Thâm từ phía sau lưng Phương Dung kéo về, đồng thời gã không ngừng siết chặt tay của cậu. La Thâm đau đớn khẽ rên vài tiếng, “Thì ra là người hả Tiểu Nô? Dù được người ta chuộc về nhưng thân phận cũng vẫn thấp hèn như vậy.”
Tên gia nhân lại nói tiếp, “Cũng phải. Ngươi không biết lúc sống mẫu thân người đã làm gì với ông chủ đâu. Để ta kể cho ngươi rõ”
Khi xưa vì ham danh vọng, ham giàu sang mà mẫu thân La Thâm lại dụ dỗ, lén lút lên giường với lão gia Đông Phương. Về sau nàng được phong làm vợ lẻ, phu nhân Đông Phương thấy thế không cam lòng liền ra tay đánh mắng nàng. Kể cả lúc có thai La Thâm nàng cũng phải ở nơi địa lao vô cùng dơ dấy này. Lão gia Đông Phương thấy nàng cực khổ nhưng vẫn phớt lờ, xem như chưa có chuyện gì.
Phu nhân Đông Phương muốn nàng sống không bằng chết nên mới sai người ép nàng uống thuốc độc, nhằm phá cái thai trong bụng nhưng nàng thông minh, biết thức ăn bên trong có độc nên không ăn một miếng nào. Và giả vờ như mình bị sảy thai. Khoảng vài tháng sau đó, nàng thành công sinh ra La Thâm, lúc vừa nghe La Thâm cất tiếng khóc, nàng vô cùng mừng rỡ. Liền giấu con dưới này mà nuôi nấng.
Phu nhân Đông Phương thấy kì lạ, một lần bà ta sai người rình mò phát hiện nàng đang cho con ăn, phu nhân tức giận cướp lấy La Thâm rồi ép nàng uống thuốc độc cho đến khi chết thì thôi. Xong xuôi bà ta bịa chuyện rằng nàng sinh con thành công nhưng không may yếu sức mà chết, tên lão gia kia cũng không nói gì mà còn vui mừng thay, bỏ đi được cái đuôi phía sau.
“Đấy ngươi thấy không, đồ đàn bà mà chỉ hám danh hám lợi chắc chắn sẽ chẳng có kết quả tốt. Huống gì lại sinh ra được đứa con phế vật như ngươi, suốt đời bị người khác phỉ nhổ.”
La Thâm không biết những chuyện này, càng không rõ. Trước giờ chưa có ai kể về chuyện này cho cậu cả, mẫu thân cậu vì chuyện này mà chết ư? Vì hám danh hám lợi mà chết ư? Không La Thâm không tin, chắc chắn còn khúc mắc trong chuyện này, chắc chắn thế. La Thâm cúi đầu không dám nói thêm một lời nào nữa, mặc kệ cánh tay đang bị bóp chặt kia. Tên gia nhân thấy cậu như thế liền há miệng cưới phá lên, ngay lúc hắn cười một cú đấm nện thẳng vào mũi hắn, “Cười tiếp đi! Xem thử ta có lột da ngươi ra không?!”
Tác giả có lời muốn nói:
La Quán Phong: Ta không phải gay a!
Lý Phương Văn nâng cầm hôn vào môi hắn *Chụt*
Phương Dung che mắt La Thâm: Hai ngươi các ngươi, con mẹ nó! Tính đầu độc tâm hồn trong sáng của trẻ con à?!
La Quán Phong: Ta không phải gay mà là gei!
Cơm trắng: Ai chèo thuyền Dung Thâm nào ~ [ra sức đẩy thuyền]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!