Nhị Sinh Hữu Phúc. - Chương 9: Thổ Quỷ xuất hiện.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Nhị Sinh Hữu Phúc.


Chương 9: Thổ Quỷ xuất hiện.


Tên gia nhân sợ hãi lùi về sau ba bước, gã ôm cái mũi đang liên tục chảy huyết chỉ vào Phương Dun nói, “Ngươi…ngươi dám!”

Phương Dung nhoẻn miệng cười, dùng tay kéo La Thâm về phía mình ôm vào lòng ngực, “Hứ ta dám đó người làm gì ta? Ngươi tin là chỉ cần trong nháy mắt thôi ngươi sẽ được chầu ông bà không?”

Tên gia nhân nghe vậy mặt tái đi, gã run rẩy nhưng miệng cứ buông ra vô số lời độc, “Ha chắc ta sợ? Ngươi đợi đó ta chỉ cần bẩm báo một tiếng thôi đầu ngươi sẽ lìa khỏi sát ngay. Không những là ngươi thậm chí cái tên trong lòng ngươi nữa, còn con hổ kia nữa.”

Phương Dung biết gã chỉ hoảng nên mới nói bừa, hắn dù sao đã chết một lần tất nhiên sẽ không thể chết thêm lần thứ hai. Kể cả bây giờ hắn là quỷ,chỉ cần một cái búng tay là tất cả chỗ này sẽ nát bấy thành tro bụi. Phương Dung cảm giác người trong lòng có chút run rẩy, liền vuốt ve lưng mà trấn an, “Ta chết cũng được nhưng nếu động đến người của ta thì coi chừng cái mạng của ngươi.”

Tên gia nhân không thèm nói lời nào nữa, xoay người bỏ chạy. Phương Dung thở phào, buông lỏng tay mình ra. Hắn đến bên cửa sắt, nắm chặt hai thanh sắt sau đó cố gắng bẻ ra. Phương Dung tuy không thường làm mấy cái việc này nhưng cũng không quá khó. Chỉ nửa canh giờ sau hắn đã quăng luôn cái cổng sắt này đi rồi. La Thâm trong đáy mắt hiện lên tia sáng, trong lòng không khỏi cảm thán. Phương Dung quả thật mạnh không tưởng, chỉ trong ít thời gian mà phá được cửa rồi. La Thâm ước mình cũng được như vậy, cậu nhìn hai bàn tay trắng nõn của mình, cảm thấy điều đó khó quá đi mất.

Lát sau Phương Dung bế cả Tiểu Hạo và La Thâm đến nơi Thẩm Yên và Đông Phương Nhật Linh. Nhìn vào trong hắn thấy Thẩm Yên là đang ôm Đông Phương Nhật Linh trong lòng, miệng không ngừng nói hai từ ‘Xin lỗi’. Mặc dù tiểu thư đã tha lỗi cho nàng, nhưng Thẩm Yên vẫn cứ áy náy. Phương Dung đặt hai đứa nhóc con xuống, dùng lại phương pháp phá cửa lúc nãy.

Chỉ chưa đến một canh giờ sau, cả đám người La Quán Phong đã tụ tập ở một chỗ, La Thâm thấy Lý Phương Văn đang đau đớn nằm bên giường, trong đáy mắt chứa sự lo lắng hỏi, “Đại ca…huynh có sao không?”

Lý Phương Văn nhìn cậu lắc đầu, mặc dù bây giờ y vô cùng đau đớn nhưng cũng không thể làm cho đứa trẻ này lo lắng được. Cơn đau nhứt vẫn cứ âm ĩ, không có dấu hiệu giảm bớt. La Quán Phong nhìn y khổ sợ trong lòng như có một đàn kiến đang thi nhau cắn vậy. Hắn đến bên giường, một tay chạm vào miệng vết thương một tay nâng cằm y lên. La Quán Phong dán môi vào môi của y, bắt đầu rót pháp lực vào. Lý Phương Văn thấy hắn vẫn cứ làm như vừa rồi, y đặt tay lên ngực hắn, dùng lực mà đẩy. La Quán Phong bị đối phương hất văng ra xa, trong lòng có chút ủy khuất nói, “Ngươi làm sao thế?”

Lý Phương Văn lau miệng nói, “Chẳng phải lúc nãy đệ nói sẽ không hôn ta nữa hay sao? Bây giờ lại làm thế nữa.”

“Ta..ta chỉ muốn…” Lời chưa kịp nói ra Lý Phương Văn liền chặn miệng hắn, “Ta thật sự cảm thấy ghê tởm…”

“Ngươi kinh tởm?” La Quán Phong gằn giọng.

Lý Phương Văn bấu chặt ga giường, hét lớn, “Phải! Ta rất kinh tởm! Ta và đệ đều là nam nhân làm gì có chuyện hôn nhau ở đây được.”

La Quán Phong cảm thấy mình tổn thương không ít, vừa cúi mặt vừa cười, “Ha ha ha… Ta cảm thấy có lỗi, ta muốn dùng pháp lực để chữa thương cho ngươi. Vậy mà đổi lại được gì? Chỉ là câu nói kinh tởm phát ra từ ngươi.” Dừng một lát hắn lại nói tiếp, “Vậy được thôi. Sau này ta không làm thế nữa, nhất định.”

“Dùng pháp lực để chữa bệnh cũng không phải là cách, nếu làm thế ngươi có thể bị suy nhược cơ thể. Bệnh của hắn tốt nhất nên dùng thuốc để chữa trị sẽ ổn hơn, dùng pháp lực như ngươi thế người ta sáng tạo ra thuốc thang làm gì?” Phương Dung khoanh tay nhìn hắn. Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, khiến hắn cảm thấy La Quán Phong đúng là một tên ngu hết sức. Làm gì có chuyện pháp lực chữa được bệnh? Nó chỉ làm vết thương dịu đi một chút, chứ không giải quyết hẳn được.

“Vậy bây giờ phải làm sao? Nếu cứ để vậy huynh ấy có thể bị nhiễm trùng mất.” La Quán Phong sốt ruột nói.

Thẩm Yên chợt nhớ chuyện gì đó, nàng đưa tay vào túi áo lấy ra một cái lọ sau đó đưa cho La Quán Phong, “Ngươi cứ tạm thời thoa lên vết thương cho công tử kia đi, còn nữa mỗi một canh giờ lại thoa một lần như vậy sẽ làm vết thương đỡ hơn một chút.”

La Quán Phong gật đầu lia lịa, “Cảm ơn, cảm ơn ngươi rất nhiều.” Sau đó hắn đến bên giường bắt đầu thoa thuốc cho Lý Phương Văn.

Mọi người thở phào một hơn, xem như đã giải quyết ổn thỏa được một việc. Phương Dung đặt La Thâm và Tiểu Hạo ngồi bên mình, còn Thẩm Yên lại đỡ Đông Phương Nhật Linh ngồi xuống. Nàng cởi một lớp áo ngoài phủ lên cơ thể của tiểu thư, Đông Phương Nhật Linh mỉm cười nói ‘Cảm ơn’, Thẩm Yên thoáng ấm áp. Y Không khí ban đêm bắt đầu lạnh dần, dưới ngọn lửa đang cháy dịu nhẹ kia, Phương Dung nói, “Hiện tại phải nghĩ cách ra khỏi đây.”

“Bây giờ ta thấy mấy tên giám lao kia dường như ngủ hết, hay chúng ta lợi dụng thời cơ này thoát ra ngoài.” Thẩm Yên vừa khoanh tay vừa nói.

La Thâm nghĩ cách này không khả quan lắm, tuy mấy tên kia đã ngủ hết rồi nhưng vẫn có một số tên thị vệ hay canh cổng. Cậu ở đây cũng một thời gian chắc chắn biết được bên ngoài có người đang theo dõi tất cả mọi chuyện trong này, “Đệ thấy cách này không được khả quan cho lắm, chúng ta nghĩ cách khác thử xem.”

“Vì sao?” Phương Dung nhìn cậu chứa đựng đầy dịu dàng mà hỏi.

“Đệ từng sống ở đây đương nhiên biết chủ nhân của nơi này có âm mưu gì. Ông ta đâu dễ dàng thả chúng ra như thế được, chắc chắn bên ngoài có người đang theo dõi chúng ta.” La Thâm đáp.

Mọi người gật đầu, xem ra cách này không hợp lý rồi. Phương Dung đang suy nghĩ chợt này ra một ý tưởng liền bảo, “Các ngươi có ai biết thuật độn thổ không?”

Mọi người đồng loạt lắc đầu, thuật độn thổ này cơ hồ rất khó, chưa nói đến pháp lực phải bỏ ra cho nó ngay cả pháp trận phải vẽ đã rất mất thời gian rồi. Kể cả thuật này một lần vẽ chỉ có không quá hai người sử dụng được. Phương Dung lại rơi vào bế tắc, hắn hồi còn trẻ có học qua nhưng vẫn chưa thành thạo. Pháp trận hắn vẽ ra có thể dùng được nhưng lại không có kết quả như mong muốn. La Quán Phong thì đang chăm sóc Lý Phương Văn nên không để ý cho lắm, hắn nắm chặt tay y tựa đầu vào nói ra hàng loạt hai chữ xin lỗi.

Phương Dung búng tay, hắn đọc một câu thần chú “Hiện thân” trong tay hắn xuất hiện một làn khói đen, làn khói đen dần dần tích tụ thành một đám khói lớn, “Ta có quen một tên thổ quỷ, để ta hỏi hắn có giúp được hay không.”

Một tiếng nói từ trong đám khói phát ra, giọng nói dường như vô cùng uể oải, “Ai? Bây giờ còn đi phá giấc ngủ của gia.”

Phương Dung đen mặt nói, “Là ta.”

Đám khói nói tiếp, “Ra là người hả Hoa Quỷ. Thôi giờ ta bận lắm không phiền giúp ngươi đâu nên đừng nhờ vả.” Nói xong đám khói đột nhiên biến mất, không để lại chút tung tích gì.

“…”

“…”

“…”

Không khí bỗng chốc lặng im. Không ai nói năng một câu nào, Phương Dung siết tay thành nấm đấm, tiếp tục triệu hồi thổ quỷ ra. Nhưng mà lúc đầu không có một chút phản hồi nào, một lát sau trên tay Phương Dung lại xuất hiện một làn khói đen, nói, “Ta đã nói là—” Phương Dung thều thào, “Nếu người giúp ta, ta sẽ kiếm nữ nhân cho ngươi.”

Đám khói đen đó im lặng một chút, sau đó trong ngữ điệu có ý từ chối, “Thôi ta chán nữ nhân lắm rồi, ta đi ngủ đây nha.”

Đám khói trong tay hắn yếu dần có vẻ sắp biến mất, Phương Dung đành ngậm ngùi nói, “Giúp ta đi, ta…ta đem nam nhân đến cho ngươi, được không?”

“…”

“…”

Khi hắn vừa nói câu này xong, không khí càng trở nên yên ắng. Thậm chí ngay cả La Thâm cũng phải câm nín. Đám khói đen bỗng chốc dừng lại, im lặng suy nghĩ một hồi. Tất cả mọi người tuy chết lặng nhưng vẫn nhìn chằm vào đám khói đen kia. Phải đợi đến nửa canh giờ sau, nó mới cất tiếng, “Ngươi hứa nha. Đến lúc đó không có người để đem đến cho ta, xem chừng cái mạng của ngươi.”

Phương Dung liền thở phào, “Được được, ta chưa bao giờ thất hứa cả.”

“Ngươi lùi ra một chút để gia đây có một màn xuất hiện hoành tráng.” Đám khói đen kìa bắt đầu lớn dần, nó đang ra sức nặn thành cơ thể người. Lúc đầu có chút khó khăn vì phải tập hợp khói đen từ nhiều nơi khác, nhưng một lát sau một gã mập ú vừa hay xuất hiện. Gã phủi áo quần, ngước mặt lên nhìn xung quanh cảm thác, “Oa sao ở đây nhiều người thế?” Sau đó gã liền nhìn về góc tối bên kia, trên chiếc giường nhỏ nhắn kia, một cơ thể thẳng tấp, đẹp đẽ với đôi mi rũ xuống có vẻ đang ngủ. Gã vui vẻ chạy đến bên cạnh Lý Phương Văn ngắm nhìn nhan sắc của y. Quả thật Thổ Quỷ từng qua lại với rất nhiều mỹ nhân nhưng chưa từng thấy ai có vẻ đẹp thuần khiết như thế này. Gã nhìn La Quán Phong bên cạnh rồi hỏi, “Hắn làm sao thế?”

“Cứu người bị thương.”La Quán Phong hời hợt trả lời, hắn biết gã đang chú ý đến Lý Phương Văn trong lòng bỗng xuất hiện khó chịu đến dữ dội.

Tên Thổ Quỷ xoay người chỉ Lý Phương Văn, nói với Phương Dung, “Ta muốn người này!” Gã lấy tay tính vuốt ve gương mặt trắng trẻo kia, nhưng lại bị La Quán Phong gạt ra, “Ai cho? Người của ta không ai được đem đi.”

Thổ Quỷ giận dữ chỉ biết dặm chân tại chỗ, gã lắc đầu ngao ngán, thôi không sao tạm thời bỏ qua cho hắn vậy. Gã liếc mắt nhìn La Thâm, tuy cậu nhỏ tuổi nhưng lại mang vẻ dễ thương không tả nỗi, cộng với đôi mắt ngây ngô mỗi khi nhìn gã khiến gã cõ chút xiêu lòng, “Thôi tên này cũng được.”

Phương Dung nhìn gã chỉ La Thâm nhướng mày, nói, “Người thử đem đệ ấy đi xem? Ta có ngâm ngươi vào nước sôi không?”

Thổ Quỷ nghe hắn nói vậy liền không dám hó hé nửa lời, “Thôi đừng lải nhải nữa, mau giúp chúng ta ra khỏi đây.”

Thổ Quỷ ỉu xìu, đành nói, “Được rồi, đợi ta một chút. Nhưng mà nhớ khi ta làm xong nhiệm vụ hãy thực hiện lời hứa của ngươi đó nha.” Phương Dung nhàn nhã gật đầu, thật là mỗi lần triệu hồi cái tên Thổ Quỷ này ra, y như rằng phải gánh thêm mấy phần phiền phức. Nhưng không sao, chỉ cần thoát ra khỏi đây là được. Thổ Quỷ bắt đầu chắp tay, trong tay gã phát ra một luồn ánh sáng, ánh sáng kia lan tỏa rộng hơn, khiến cho căn phòng này tối om nhưng vẫn nhìn thấy mọi thứ xung quanh được. Lát sau trên tay gã xuất hiện một cái xẻng, gã nắm chặt cái xẻng kia nói, “Nào đi thôi. Từng người một nha.”

Tác giả có lời muốn nói:

Sơ yếu lý lịch của một số nhân vật:

“Hoa Quỷ Phá Toái”

Danh: Phương Dung.

Món thích ăn: Bánh bao xá xíu.

Món ghét ăn: Thịt người.

Người yêu thích: La Thâm???

Ngươi ghét: Tích Quỷ :))

Câu cửa miệng: “Con mẹ nó…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN