Nhị Sinh Hữu Phúc. - Chương 10: Thuốc đắng.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Nhị Sinh Hữu Phúc.


Chương 10: Thuốc đắng.


Thổ Quỷ hít thở sâu, nắm lấy cây xẻng bắt đầu đào đất, lúc đầu Thổ Quỷ có chút không vui nên đào vô cùng chậm, nhưng một lát sau La Thâm thấy gã bực tức chuyện gì đó trong lòng mà tính cách cậu luôn quan tâm đến những người xung quanh, cho nên cậu đến nheo mắt mỉm cười với gã. Thổ Quỷ giật mình, nhìn gương mặt ngây ngô với vụ cười tỏa nắng như ánh mặt trời kia, trong lòng gã bất chợt có tia ấm áp len lỏi vào. Gã không ngừng cảm thán trong lòng, nhóc con này tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại vô cùng hiểu chuyện, chỉ cần để ý một chút lại biết người khác có tâm tình không vui mà an ủi. Thổ Quỷ đăm đăm nhìn La Thâm, nếu không có bóng dáng người nào ở đây gã đã ôm lấy cậu mà âu yếm rồi. Thổ Quỷ dường như có thêm động lực, chẳng mấy chốc đã thấy cái hố mà gã đào sâu đến không thấy gì.

“Vào đi, từng người một thôi.” Tiếng gã từ trong vọng vang ra ngoài.

Lượt đi đầu là Thẩm Yên và Đông Phương Nhật Linh, khi đã thấy bóng hai người họ khuất đi rồi, La Quán Phong mới cõng Lý Phương Văn trên lưng bước thật chậm tiến vào. Phương Dung chứng kiến tình cảnh khi nãy trong lòng có chút không vui, bình thường nếu là người khác hắn thậm chí phớt lờ, không thèm quan tâm nhưng đây lại là La Thâm, hắn biết mình không có quyền giận dỗi khi cậu thân mật với người khác. Phương Dung xua tay, không suy nghĩ nữa. Cùng La Thâm vào trong.

Lý Phương Văn tựa đầu vào lưng của La Quán Phong, trong đôi mắt xinh đẹp chứa biết bao nhiêu tâm tư. Y cảm thấy mình giống một cục đá, mỗi lần La Quán Phong đi một bước y sẽ chặn đường đi một lần, có nhiều lúc cục đá này bất thình lình xuất hiện làm cho đối phương ngã nhào phải mất rất nhiều thời gian mới có thể đứng vững để tiếp tục bước đi. Lý Phương Văn trầm mặc, đã bị thương thì không sao bây giờ lại còn bắt đối phương phải cõng mình, nhìn vầng tráng ướt đẫm mồ môi của hắn, như những giọt nước mưa đang thi nhau rơi xuống, Lý Phương Văn quả thật không thể kìm lòng, liền lúc túi áo, lấy ra chiếc khăn tay thêu một đóa hoa Yên Chi, chấm chấm những giọt mồ hôi kia.

La Quán Phong bây giờ cũng không cảm thấy không khác gì Lý Phương Văn, hắn dường như từng bước đi thêm nặng trĩu. Nhớ đến cảnh Lý Phương Văn vì mình chịu phải nhát kiếm kia, mà chữ y nghe thấy được chỉ là ‘Cút’ phát ra từ chính miệng hắn, thật sự ngay giờ khắc này La Quán Phong thật muốn tát cho mình một cái, tát đến khi nào mặt đỏ lên, mũi chảy máu đến lúc đó mới tỉnh ngộ ra được. La Quán Phong vẫn giữ nguyên tốc độ như vậy, không nhanh không chậm. Lý Phương Văn trên lưng hắn phả hơi thở ấm nóng vào cổ hắn. La Quán Phong bình thường sẽ rất nhạy cảm nhưng không biết vì sao hắn lại có chút thích hơi thở của y. Nó như một cơn gió lướt nhẹ nhàng sau đó biến mất, không để lại bất cứ tung tích nào, hắn run nhẹ hưởng thụ.

Thổ Quỷ đang cấp tốc đào, đến khi tai gã nghe tiếng gì đó giống tiếng nước chảy bèn giơ tay bảo mọi người phía sau lưng dừng lại, “Các ngươi nghe thấy tiếng gì không?”

Mọi người lắng tai nghe, nhưng cố gắng cả buổi cũng không nghe thấy gì. Thổ Quỷ liền mò trên đất, bắt lấy một con kiến đang xây tổ thì thào với nó, “Kiến ca ca, ta nhờ huynh một chút được chứ?” Con kiến ngọ ngậy, xoay xoay cái đầu của nó dường như không nhận lời. Thổ Quỷ không giận dữ mà trong tay xuất hiện một viên đường bào rằng, “Chỉ cần huynh giúp ta, viên đường này sẽ thuộc về huynh.”

Con kiến muốn giữ giá nên không chấp nhận ngày liền, nó do dự nhìn đồng loại phía dưới, sau khi đã được dân chúng kiến đồng ý, con kiến này gật đầu. Thổ Quỷ thở phào, đúng là kiến. Mọi thứ nó lấy được đều phải chia cho đồng loại, có thể nói kiến có tính đoàn kết rất cao. Tỷ như việc xây tổ, đối với con người đã khó mà kiến chỉ là một sinh vật nhỏ bé cho nên càng khó hơn. Nhưng khó đến đâu cũng không thể đánh đổ được tình đoàn kết của chúng. “Kiến huynh” ôm lấy cục đường, ngóng tai để nhận mệnh lệnh. Thổ Quỷ nói nhỏ vào tai nó, rồi buộc cho nó một Ký Âm. Ký Âm có thể hiểu là được bạn cho âm thanh để kể lại sự việc. “Kiên huynh” gật đầu, Thổ Quỷ giúp nó đào một cái lỗ khá nhỏ, “Kiến huynh” dùng tấm thân nhỏ bé để bò được lên trên.Trong khi “Kiến huynh” đang thăn dò tình hình, đám người La Quán Phong lại tụ tập một chỗ, Phương Dung kinh ngạc khi thấy Thổ Quỷ lần đầu tiên nói chuyện với động vật nói, “Ngươi biết nói chuyện với động vật hả? Sao trước giờ ta chưa từng nghe qua.” Thổ Quỷ vênh mặt đáp, “Ta mà, hì hì.”

“Hứ ngươi thì giỏi rồi.” Phương Dung liếc hắn.

La Thâm càng kinh ngạc hơn, nói thật lúc còn bé cậu rất thích nói chuyện với động vật, tại khi ấy chỉ có một thân một mình, La Thâm cũng cố gắng trò chuyện với chúng đó chứ nhưng kết quả lại chẳng hiểu gì. La Thâm ra sức khen ngợi gã, “Oa huynh thật giỏi quá đi, ước gì ta cũng được như vậy.” Thổ Quỷ mỉm cười nhìn cậu bé ngây ngô này, xoa đầu cậu dịu dàng nói, “Đệ quá lời rồi, mà nếu đề thật sự muốn ta sẽ dạy cho đệ.”

“Thật không?” La Thâm trợn tròn mắt.

Thổ Quỷ gật đầu, tất nhiên gã không tồi đến mức sẽ lừa gạt một đứa trẻ như La Thâm. Tuy bình thường gã hay trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng chưa bao giờ mắc sai lầm gì cả. Phương Dung bên cạnh nhìn muốn đen cả mắt, xung quanh hắn giờ đây toàn những đám mây màu xám chứa điện, chỉ cần hắn muốn dòng điện này sẽ lập tức bay đến người tên Thổ Quỷ kia ngay. Thổ Quỷ thấy hắn không vui càng thêm hào hứng.

Vết thương của Lý Phương Văn lại tiếp tục tái phát, nhưng thuốc trong tay La Quán Phong đã dùng cạn, không còn chút nào. Nhìn thấy đối phương mặt mày tái xanh, cơn lo sợ lại tiếp tục ập đến, hắn quay qua Thẩm Yên đang ngồi bên cạnh hỏi, “Cô nương cô còn liều thuốc giảm đau nào nữa không?”

“Không.” Thẩm Yên đành lắc đầu.

Một tiếng sét bổ xuống ngay trên đầu của hắn, tình trạng Lý Phương Văn ngày càng xấu đi, vết thương bắt đầu xuất hiện thịt bị thối rữa, nếu không may bị côn trung va vào thì khả năng bị nhiễm trùng rất cao. Thẩm Yên thấy thế liền nói, “Không phải không có, nhưng thuốc này không giống thuốc lúc nãy ta cho công tử. Loại thuốc này là viên nén, nên vị nó vô cùng đắng, cộng thêm công dụng thuốc này khá mạnh e là sẽ khiến người uống trở nên vô cùng bức bối, khó chịu trong người.” Dừng lại một chút nàng nói tiếp, “Nhưng nếu so với thuốc vừa rồi thì thuốc này có vẻ giảm đau hiệu quả hơn, tốt thật đấy nên càng không nên uống.”

La Quán Phong giờ khác này không quan tâm nó có đắng thế nào, chắc hẳn bây giờ Lý Phương Văn đang rất khổ sở, tuy chỉ thấy từ xa nhưng hắn có thể cảm nhận được nỗi đau đó được diễn tả như thế nào. Nó giống hàng vạn cây kim đang châm trên cơ thể khó chịu vô cùng, “Không sao, đưa cho ta đi.” Thẩm Yên một mực không đưa nhưng lại bắt gặp ánh mắt vô cùng kiên định này mà cuối cũng lại chịu thua, lục trong áo lấy ra một cái lo nhỏ dúi vào tay La Quán Phong.Hắn cầm thuốc trên mừng rỡ nói, “Đa tạ.” Sau đó xoay ngươi lấy viên nén trực tiếp đút cho Lý Phương Văn. Y cảm thấy có vị đắng đang từng khắc từng khắc loang đều trong khoang miệng, đắng đến nỗi y suýt phải nhả ra lại. Lý Phương Văn miễn cưỡng nuốt viên thuốc kia xuống, vị đắng vẫn cứ tràn ngập trong miệng. Thứ y cần lúc này là nước, “Nước…ta muốn nước.”

La Quán Phong chợt nhớ lúc sáng đi chợ, Lý Phương Văn có treo một bình nước cho hắn, bảo hắn phải uống nhiều nước vào. Hắn chộp lấy cái bình, mở nút đút vào trong miệng cho Lý Phương Văn. Có thể do hắn vội quá nên lỡ làm y sặc, Lý Phương Văn họ sặc sụa, hắn vỗ vỗ lưng người kia để trấn an. Lát sau vị đắng kia lập tức tan biến, thay vào đó là vị mát trong và ngọt tinh khiết của nước. Thấy sắc mặt Lý Phương Văn dần tốt hắn thở hắt một hơi.

Phương Dung chứng kiến đến gai cả mắt, hắn nhìn xuống La Thâm, cậu từ trưa giờ chưa uống một ngụm nước nào. Bèn chộp cái bình trong tay La Quán Phong đưa cho câu nhỏ giọng nói, “Đệ uống chút nước đi.”

La Thâm nhận lấy khách sáo, “Cảm ơn huynh.” Rồi tu một hơi, đúng là từ trưa đến giờ chưa uống nước khiến cậu vô cùng khát. Sau đó La Thâm trả bình lại cho La Quán Phong. Hắn lại treo bên hông, ôm Lý Phương Văn tựa đầu y lên vai mình nhằm ý chỉ cho y nghỉ ngơi một lát. Dù sao cả buổi tối này y cũng chưa chợp mắt một chút nào. Lý Phương Văn yên ổn nhắm mắt, xem như đời này có người đệ đệ tốt như vậy khiến y không còn tiếc nuối gì.

Một canh giờ sau, “Kiến huynh” đưa thông tin trở về. Nó cất ra tiếng nói lí nhí nhưng vô cùng đàng yêu, “Khi nãy ta thấy bên trên có một hồ nước vô cùng lớn, trong hồ nước đó một nữ nhân đang trần truồng nằm ngủ, à còn có hoa nữa.”

“Huynh có thấy gì nữa không?” Thổ Quỷ hỏi.

“Ta còn thấy có vị thị vệ đang đứng bên cạnh, nói nhỏ với bà ta chuyện gì đó. Mà chuyện gì đó đại khái ta không thể biết được. Ta có gặp mấy sư huynh, cơ mà họ chỉ mới chuyển đến đây giống ta nên cũng không rõ.”

Thổ Quỷ nghĩ nghĩ liền nói, “Mà sao huynh biết nữ nhân đó trần truồng —“

“À chuyện này đó hả, tại lúc ta bò lên thành của cái hồ kia, vô tình để ý thôi. Người ả ta không mặc gì đương nhiên là trần truồng rồi. Nhìn cái thân thể kia ta thật muốn đốt cho ả ta vài cái.”

“Kiến huynh” vừa nói vừa cười nham hiểm.

“…”

“…”

“…”

Không khí bỗng nhiên lạnh như tờ—

Ai biết được con kiến này nhìn hiền lành thiện lương thế kia nhưng mà lại biến thái đến vậy. Phương Dung bỗng nói, “Đúng là bạn của Thổ Quỷ, không có người nào được chín chắn mà.” Thổ Quỷ nghe vậy liền tức giận, “Người thì hay quá ha, nam nhân nào khi thấy cơ thể lõa lổ của nữ nhân như thế mà không thèm muốn chứ? Chẳng lẽ ngươi thích nam nhân?”

Câu nói này vừa phát ra, không khí liền có chút bất ngờ. Phương Dung á khẩu chẳng biết nói gì thêm. Hắn bèn lay lay La Thâm làm nũng, “Ngươi thấy chưa, tên này có hay ho gì đâu. Câu nào nói ra cũng nhằm mỉa mai ta. Tốt nhất người đừng để hắn dạy bảo gì, để ta dạy cho ngươi” Vừa nói vừa chớp chớp mắt.

Tiểu Hạo chán chường khi nghe câu nói này, dùng rắn cắn bàn tay của Phương Dung, hắn giật mình la hét, “Con mẹ nó, ngươi con hổ này! Chán sống rồi à?”

—————————-

Tác giả có lời muốn nói:

Phương Dung: La Thâm ngươi đừng để ý tên Thổ Quỷ kia, hắn ta không tốt đẹp đâu.

Thổ Quỷ: Ngươi thì vừa quá? Ngày nào cũng mở miệng ra là nghiệp gieo rắc. Nhóc con người đừng theo hắn, về đây với ta.

Phương Dung: Ngươi mới đúng là tên mở ra là nghiệp đấy. Không cho ngươi đem La Thâm đi.La Thâm: Hai người dừng lại đi!!

Tiểu Hạo: Tuy là hổ nhưng lại gặp cẩu lương đến chán chường, ai :)))

La Quán Phong, Lý Phương Văn, Thẩm Yên, Đông Phương Nhật Linh, “…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN