Nhị Sinh Hữu Phúc.
Chương 11: A Yên, cảm ơn ngươi.
Tiểu Hạo xử lý xong vết thương liền giãy khỏi tay Phương Dung, nhảy vào lòng La Thâm kiêu ngạo nhắm mắt. Phương Dung bối rối, làm cho mọi người ở đây cũng chẳng biết nói gì. Thổ Quỷ thả “Kiến Huynh” về lại tổ, cầm lấy cây xẻng vừa đào đất vừa lải nhải, “Người ở đây kỳ lạ thật, giờ này cũng là nửa đêm rồi, vẫn còn tắm được sao?”
Đông Phương Nhật Linh nghe vậy liền đáp, “Mẫu thân ta có tính cách khá kỳ lạ, bà ấy đợi đến khi trong nhà đã đi vào giấc ngủ hết mới dám xuống tắm. Nhiều lúc thấy bà cứ nói khẽ với ai đó, có khi còn hét lớn làm ta giật hết cả mình.”
“Ta thấy cũng quá kì lạ rồi, lúc đó cô không xem thử sao?” La Quán Phong khó hiểu mà hỏi.
“Có. Khi chúng ta đồng loạt đi xem thử, lại thấy bà chủ vẫn đang yên ổn tắm.” Thẩm Yên lạnh lùng đáp.
Mọi người gật đầu, có thể đó là một thói quen từ nhỏ khó có thể sửa đổi được, giống như một con sông, thói quen của nó là chảy xuôi theo dòng nước, chẳng có ai lại bắt nó chảy ngược lại cả. La Quán Phong cũng có một thói quen, đó là mộng du. Không quá nặng nhưng có thể khiến người khác phải khiếp sợ, bệnh mộng du này chỉ xuất hiện khi La Quán Phong quá mệt hoặc ngủ sâu. Có một ngày, vì căn bệnh mộng du này mà tất cả mọi người trong nhà đều hoảng sợ tái mặt, phải đem hắn đến bệnh viện.
Những kí ức này vốn dĩ là quá khứ, giờ có nhớ lại thì có lợi lộc gì? Dù sao hắn đã biết bộ mặt thật của cha mẹ mình, nên quên đi sẽ tốt hơn. Lý Phương Văn chủ ý lên đôi mắt đượm buồn kia, y nắm lấy bàn tay thô ráp này mỉm cười nhẹ nhàng. Không cần nói ra y cũng đoán được, La Quán Phong là đang nhớ những hồi ức kia, chẳng ai không buồn và đau khi thấy đấng sinh thành đối xử như thế với mình, y có cảm giác ở kiếp trước hay kiếp này La Quán Phong đều sẽ lương thiện như thế này. Tận mắt chứng kiến hắn xả thân cứu người khác, tức giận vì người khác đủ để thuyết phục y.
“Ngươi có nghĩ ta sẽ sống tốt ở đây không?” La Quán Phong cõng y trên lưng, xoay mặt hỏi.
“Có chứ. Ta chắc chắn ra đệ sẽ là một con người vô cũng tốt, cũng sẽ kiếm được người thích hợp với mình mà trao toàn bộ trái tim cho người đó. Sống vô cùng hạnh phúc.” Lý Phương Văn cười cười đáp.
La Quán Phong nhận được câu trả lời khiến hắn thỏa mãn, gật cái đầu tròn của mình, “Ta nhất định sẽ tìm được phu nhân của mình, sau đó ta muốn cùng đạo lữ ngao du hết tứ phương.”
Hai người họ đang thao thao bất tuyệt thì đột nhiên mặt đất rung chuyển dữ dội, La Quán Phong đặt Lý Phương Văn xuống rồi lại bế y vào lòng, giữ chặt lấy thân thể gầy gò này. Lý Phương Văn có chút choáng váng liền bấu chặt vạt áo của hắn, y ngước nhìn giương mặt đối phương, trong phút chốc dường như y cảm nhận miệng hắn có ý cười. Mặt đất rung chuyển ngày càng mạnh hơn, đất bụi bên trên thi nhau rơi xuống, La Quán Phong sợ vết thương của Lý Phương Văn lại tái phát nên đành cúi người, che chở cho y, “Mau cúi xuống!”
La Quán Phong hét lên, tất cả mọi người ngay giờ khắc này không suy nghĩ thêm gì lập tức làm theo lời của hắn. Phương Dung kéo La Thâm và Tiểu Hạo ôm vào người, Thẩm Yên bình thường rất biết phép tắt nhưng bây giờ không phải là lúc, nàng xoay người bế tiểu thư nhà mình vào trong ngực. Đông Phương Nhật Linh có chút hốt hoảng, lần đầu tiên nàng được ở trong lòng người khác thế này, không những vậy Thẩm Yên còn che chắn cát đá rơi trúng người nàng, Đông Phương Nhật Linh nhìn về phía La Quán Phong, chứng kiến hắn đang bảo vệ người khác, không khỏi hụt hẫng. Nàng mím chặt môi, không nói lời nào mà chôn sâu vào ngực Thẩm Yên. Gương mặt lạnh băng của Thẩm Yên chợt có chút xao động.
Trận rung chuyển mặt đất kéo dài tận nửa canh giờ, khi mọi thứ đã trở về nguyên trạng, Thổ Quỷ tiếp tục cầm cây xẻng để đào, nhưng cây xẻng bây giờ chẳng khác gì phế vật. Nó không hoạt động nữa khiến cho kế hoạch thoát ra khỏi đây bị trì hoãn. Thổ Quỷ không nghĩ ra được lý do, liền nói, “Làm sao thế này? Xẻng của ta không dùng được nữa.”
“Cài gì?!” Phương Dung trợn tròn mắt hỏi.
“Sao lại thế này được? Không lẽ xẻng của ngươi là đồ dỏm?” Thổ Quỷ lắc đầu, gã yêu quý nhất là cây xẻng này, sử dụng nó suốt mười năm chưa bao giờ mất hiệu lực như thế này. Gã nắm chặt nó trong tay, thử đào lại một lần nữa nhưng kết quả chỉ là chậm chạp. Mọi người trố mắt nghĩ nguyên nhân, có người nghĩ có thể vì trận rung chuyển khi nãy đã làm cây xẻng chấn động mất hết pháp lực, cũng có người khác nghĩ cây xẻng này thực chất là đồ lậu. Thổ Quỷ tìm hết mọi cách, truyền pháp lực vào cây xẻng, cũng vô dụng.
Phương Dung lắc đầu ngao ngán đành lên tiếng, “Nếu không được thì bỏ đi, chúng ta tìm cách khác.” Thổ Quỷ nhìn cây xẻng bị trút hết sự sống kia, không khỏi buồn phiền. Thật ra gã rất quý cây xẻng, xem nó như một đứa con mà nâng niu chăm sóc. Đến nỗi số lần gã sử dụng nó chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Phương Dung áp tay lên trần hang, dò xét. Quả nhiên không ngoài đoán, bên ngoài có người đang bố trí pháp trận để làm trì hoãn đường đi của Thổ Quỷ, ắt hẳn người này phải quen biết với gã và biết rõ pháp thuật của Thổ Quỷ, sau đó vẽ một cái pháp trận tương tự nhưng ngược lại để vô hiệu hóa.
Phương Dung ra hiệu với La Quán Phong, bây giờ chỉ có hắn và đối phương vẫn còn pháp lực, La Thâm thì còn quá nhỏ, Thẩm Yên hắn lại không quen biết cho nên có chút không tự nhiên. La Quán Phong xem ra hiểu ý hắn, La Quán Phong truyền pháp lực đến khắp mọi nơi trên cơ thể, áp tay lên vách hang, mặc dù trong ngực vẫn còn Lý Phương Văn nhưng cũng không làm khó hắn. Hắn cùng Phương Dung hô lớn, “Phá!”
Mặt đất lại rung lên ba lần, từ vách tường có thể thấy một luồng ánh sáng đang phát ra hào quang lan tỏa khắp nơi, lát sau trên nền nhà xuất hiện một vết thủng vô cùng lớn, có thể nói là bằng với hai cơ thể người. La Quán Phong tay bế Lý Phương Văn, chân lấy đà sau đó nhảy lên trên. Phương Dung, Thẩm Yên, Đông Phương Nhật Linh và Thổ Quỷ cũng đồng loạt nhảy lên. La Quán Phong nhìn thành quả mình cùng Phương Dung tạo ra, trong lòng không khỏi hốt hoảng. Nền nhà này được làm bằng cẩm thạch, bao phủ toàn bộ căn phòng. Nếu thử nhân lên chắc chắn số tiền phải trên mấy chục vạn thậm chí là cả trăm vạn. Đến lúc đó hắn có bán nhà cũng trả không nỗi. La Quán Phong nuốt nước bọt, hỏi, “Đây là nơi nào?”
“Phòng của ta.” Đông Phương Nhật Linh đáp.
“…”
“…”
“…”
Không khí im ắng đến lạ thường—
La Quán Phong nhìn qua vị tiểu thư kia rồi lại nhìn gương mặt lạnh băng của Thẩm Yên, không có dấu hiệu của sự khó chịu nào. Bình thường nếu có người xâm nhập vào phòng của tiểu thư Đông Phương, Thẩm Yên dứt khoát đánh cho đến mềm xương thì thôi, nhưng những người ở đây đều có ý muốn giúp tiểu thư nhà mình, nàng không thể làm càn. Thẩm Yên đặt Đông Phương Nhật Linh xuống, nàng khi nãy đã có chút mạo phạm, cho nên không thể cứ khư khư ôm người nọ được. Đông Phương Nhật Linh xoắn vạt áo lên, trên tay trước đây chưa từng có vết thương nào mà bây giờ lại chăng chít thế này, thật muốn đau mắt mà!
“A Yên, cảm ơn ngươi.” Đông Phương Nhật Linh hồn nhiên nói ra lời cảm ơn, nàng biết Thẩm Yên là người vô cùng trung thành, không bao giờ mắc sai lầm với cha và mẹ nàng. Hôm nay lại dám làm ra cái loại chuyện này, cứu nàng ra khỏi nguy hiểm không nói nhưng đến cả việc tiếp tay cho người khác, Thẩm Yên không từ chối. Gương mặt băng sơn này thoáng chốc đỏ lên, xua tay, “Không có gì. Việc nên làm.”
Đông Phương Nhật Linh mỉm cười, tim Thẩm Yên lại treo ngược lên trên. Xoay mặt về phía khác, chỉ cần chú ý kĩ sẽ thấy tai nàng đã hồng đến mức nào. La Quán Phong quan sát mọi thứ, hắn mới chú ý đến một sự việc, Đông Phương Nhật Linh tuy là vị tiểu thư khuê các, con của một nhà quyền quý, nhưng trong căn phòng nàng ở chỉ vỏn vẹn một giường, một bàn, một tủ. Ngoài ra không thứ gì khác, hắn thầm nghĩ như vậy có quá đơn sơ rồi không? Căn phòng này chẳng khác gì mấy gian nhà bình thường, có khi đồ đạc còn ít ỏi hơn. La Quán Phong kiếp trước từng làm thiếu gia, tính hắn vốn tiết kiệm, không bao giờ chi tiền phung phí cả, phòng ốc thì cũng không quá khoa trương, có điều lại không hề giản đơn giống như thế này.
Thổ Quỷ vẫn còn buồn bực, gã ủ rũ ngồi bệt xuống nền nhà, trong tay vẫn cầm cây xẻng bảo bối kia. Phương Dung đỡ trán, thấy gã đúng là hết thuốc chữa. Chưa bao giờ hắn chứng kiến cảnh một người buồn vì một cây xẻng. Nếu là hắn thì hắn đã bán cây xẻng đó lấy tiền về sai rồi. La Thâm thấy Thổ Quỷ không có chút sức sống, cậu nhón chân ngồi bên gã, cái miệng nhỏ nhắn hỏi, “Huynh làm sao vậy ạ?”
Thổ Quỷ lắc đầu, gã không muốn mở miệng. Dù sao bây giờ không có tâm trạng nên gã sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào. La Thâm vẫn y như cũ, nhìn gã tiếp tục hỏi, “Vì cây xẻng này ạ? Huynh đừng lo nó sẽ sớm trở lại thôi.” Thổ Quỷ nghe thấy La Thâm an ủi mình, trong lòng nhẹ nhõm hơn hẳn. Vì cớ gì mà ngồi ở đây buồn rầu? Phải nghĩ cách để thoát ra khỏi đây chứ!
Bốp bốp
Tiếng vỗ tay phía sau La Quán Phong vang đến tai hắn, mọi người giật mình xoay mình xem xem, khi thấy bóng dáng kia cơ thể Thổ Quỷ như bị một tảng đá đè xuống, hô hấp cũng trì trệ…
Tác giải có lời muốn nói:
Sơ yếu lý lịch của một số nhân vật:
“Thẩm Yên”
Danh: Thẩm Yên
Món ăn yêu thích: Tất cả món của tiểu thư.
Món ghét ăn: Không rõ.
Người yêu thích: Tiểu thư Đông Phương.
Người ghét: Không rõ.
Câu cửa miệng: “…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!