Nợ Em Cả Một Đời (18+)
Chương 1 : Xuất thân hào nhoáng
– Khẩn trương lên nhé! 15 phút nữa lên sóng rồi! Cứ lề mề mãi thôi! – Vị đạo diên sân khấu chau mày rồi cất tiếng thúc giục những người đang trong cánh gà, trên tay cầm một xấp giấy tờ.
Vừa quay lưng đi, ông đã giật bắn mình khi thấy một người đàn ông điển trai đang đứng chặn ngay trước mặt mình. Nhìn thấy người đàn ông đang bận trên mình một bộ trang phục tương đối bắt mắt, tuy rất đơn giản nhưng vẫn cực kì nổi bật, phần nào cũng nhờ vào thần thái hơn người và vẻ điển trai xuất chúng của người đàn ông ấy. Anh chọn cho mình một chiếc áo sơ mi cổ tàu màu trắng, kết hợp với quần âu màu be đem lại vẻ trẻ trung, thanh lịch. Mái tóc màu nâu đen của anh được để kiểu Pompadour Undercut, là kiểu undercut để phần mái từ 7-10cm, wax được dùng để tạo độ đứng ở phần chân tóc, phần ngọn tóc để vuốt ngược ra phía sau. Khóe môi của vị đạo diễn sân khấu khẽ nhếch lên đầy gượng gạo.
– Ryan! – Ông thốt lên đầy bất ngờ.
– Nếu anh giục như thế họ sẽ cuống đấy! Đến lúc vô tình đổ bể cái gì thì gay to! – Ryan nhướn mày rồi nói với giọng vừa châm chọc vừa có ý nhắc nhở nhẹ nhàng vị đạo diễn sân khấu.
– Tại còn khoảng 15 phút nữa là lên sóng rồi, tôi sợ không kịp mất! – Vị đạo diễn nhăn mặt mà nói đầy lo lắng.
– Anh cứ ra ngoài xem mọi việc bên ngoài thế nào đi, trong này để em nói mọi người cho. – Ryan mỉm cười nhẹ nhàng rồi nói.
– Sao làm vậy được?! Cậu là sao hạng A… – Vị đạo diễn sốc vô cùng khi nghe anh nói vậy, lập tức phản kháng kịch liệt.
– Sao hạng A thì cũng là con người thôi mà, đã là con người thì ai chẳng giống nhau! – Ryan nhíu mày cười đùa rất vô tư, đồng thời đặt hai tay lên vai ông rồi đẩy ông ra ngoài sân khấu, cách nói chuyện vô tư, thân thiết như những người bạn đã vô tình xóa đi khoảng cách giữa một ngôi sao hạng A và một đạo diễn sân khấu của một chương trình truyền hình.
– Cứ để em lo cho! – Anh cười tít mắt lại rồi nói với giọng “thúc giục”, sau khi vừa đuổi khéo vị đạo diễn sân khấu ra khỏi cánh gà, anh mới đi một vòng xung quanh để hối mọi người.
– Mọi người cố gắng nhanh tay lên một chút nhé! – Anh cất tiếng nhẹ nhàng rồi đưa mắt nhìn xung quanh.
– Vâng ạ! – Các nhân viên hậu cần đồng thanh đáp lại, liền bắt tay vào đẩy nhanh tiến độ, họ chuẩn bị ánh sáng, âm thanh một cách kĩ lưỡng.
Anh mỉm cười rồi đi tiếp, chợt bắt gặp một người phụ nữ chừng 40 tuổi nhưng vẻ ngoài được chăm chút rất kĩ lưỡng nên trẻ hơn trông thấy. Mái tóc màu vàng sẫm của bà được cắt ngắn kiểu bob, gương mặt được trang điểm kĩ lưỡng cùng với chiếc váy suông được trang trí với những hình bông hoa cách điệu khiến bà trông trẻ trung hơn nữa. Ngay khi vừa nhìn thấy anh, bà liền nở một nụ cười tươi rói, cất giọng niềm nở.
– Ryan! – Bà thốt lên, đồng thời bước gần tới anh, hai tay bám nhẹ vào cánh tay anh, Ryan thấy vậy cũng cúi xuống, cả hai khẽ chạm má nhau thay cho một lời chào thân mật, trên môi anh cũng nở một nụ cười rạng rỡ vô cùng.
– Lâu không gặp thấy cậu đẹp trai hơn nhiều đấy! – Bà đưa mắt nhìn anh từ đầu đến chân rồi tấm tắc khen ngợi không ngớt.
– Chị thì càng ngày càng trẻ ra ấy! – Anh cũng nhướn mày rồi cười nói đáp trả. Nụ cười của anh rất có duyên, khi cười làm lộ ra hàm răng đều chằn chặn khiến người đối diện khó có thể rời mắt được.
– Cậu chỉ giỏi ăn nói thôi! – Bà tủm tỉm cười ngại ngùng rồi phủi tay trước lời nói của anh. Tuy sở hữu một ngoại hình chuẩn “bad boy”, lạnh lùng, có thần thái và đầy bí ẩn, nhưng khi tiếp xúc với thì ta mới thấy được con người thật của anh chàng ngôi sao hạng A này, một người thân thiện, vui vẻ, hòa đồng và đặc biệt là sống rất tình cảm.
– À, bạn gái em xinh mà hiền quá! Chị vừa nói chuyện với con bé xong, nhưng hình như còn chưa trang điểm gì nữa! – Bà vừa chau mày nói với anh nhưng rồi liền nghe ngóng gì đó ngoài sân khấu.
– Chị ra ngoài trước đây, em bảo con bé chuẩn bị nhanh lên nhé, sắp phát sóng rồi! – Bà dặn dò anh với vẻ vội vã rồi lập tức bước ra ngoài sân khấu.
– Vâng. – Ryan gật đầu nghe theo đồng thời cười nhẹ, bà Helen Collins là một người dẫn chương trình nổi tiếng của Hoa Kỳ, và trong giờ phút hiện tại thì bà là dẫn chương trình cho chương trình truyền hình đang được đánh giá cao nhất trong ngành giải trí hiện nay: “Chuyện đêm muộn”.
Ryan bước tiếp tới trước cửa phòng trang điểm của một ngôi sao nữ, thấy anh tới, người vệ sĩ đứng kế đó liền tránh sang một bên, Ryan khẽ gõ nhẹ tay vào cửa mấy cái rồi sau đó liền mở cửa vào. Nghe thấy tiếng mở cửa, một nữ chuyên viên trang điểm vì giật mình, nhưng sau rồi cũng cúi đầu chào, trên gương mặt vẫn không khỏi bối rối.
Anh bước gần đến bên người con gái đang ngồi trước bàn trang điểm, mái tóc màu nâu hạt dẻ của cô được ép duỗi thẳng, trên người bận một chiếc váy xòe dài trên đầu gối một chút màu be, phần eo được đeo thêm phụ kiện là một chiếc thắt lưng nhỏ nhắn khiến cho vóc dáng của cô như được tôn thêm. Gương mặt của cô mới chỉ được đánh kem nền lên và một chút kem che khuyết điểm, còn lại những phần khác thì vẫn chưa làm gì, tuy nhiên vẫn toát lên được vẻ xinh đẹp dịu dàng, hiền lành của cô.
– Em định mặc váy này à? Có ngắn quá không? – Ryan đứng tựa hông vào bàn, hai tay chống ra phía sau, mắt đưa xuống nhìn người con gái đang ngồi trên ghế.
– Ừm. Em thấy nó dài đấy chứ? – Cô khẽ nhíu mày mà ngước mắt lên nhìn anh với vẻ hơi phụng phịu.
Ryan nheo mắt nhìn ngắm lại tổng thể của cô gái ấy một lần rồi giơ cổ tay lên, mắt nhìn xuống chiếc đồng hồ hàng hiệu đang đeo.
– Còn hơn 10 phút nữa là lên sóng rồi, em còn chưa trang điểm nữa à? – Ryan cất giọng hỏi đầy ngạc nhiên.
– Hôm nay Marie bận việc cá nhân nên mới xin nghỉ, ai ngờ lại đúng hôm quay “Chuyện đêm muộn”. Còn cô bé này thì không quen phong cách trang điểm của em nên từ nãy giờ cứ ngồi xem lại đống ảnh cũ của em để trang điểm theo, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. – Natasha hơi chau đôi mày lại, môi bĩu ra mà nói với ngữ điệu có phần hơi mất kiên nhẫn cùng với chút tức giận.
– Em xin lỗi chị ạ! Em sẽ cố gắng làm nhanh nhất có thể đây ạ! – Nữ chuyên viên trang điểm đó cúi thụp đầu xin lỗi rối rít, từng giọt mồ hôi cũng lăn dài trên trán, khỏi phải nói cũng đủ biết cô đang cảm thấy sợ hãi thế nào, nếu bị phàn nàn về sự chậm trễ và làm việc thiếu chuyên nghiệp như thế này, không khéo cô sẽ bị đuổi khỏi ekip làm việc cho chương trình danh tiếng như “Chuyện đêm muộn”.
Ryan lặng lẽ đưa mắt nhìn sang nữ chuyên viên trang điểm ấy, một tay cô cầm cọ trang điểm, tay kia cầm bảng phấn đánh mắt, mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang mở những bức ảnh cũ của Natasha ra mà nhìn thật kĩ lưỡng một lần nữa trước khi bắt tay vào trang điểm cho cô ca sĩ nổi tiếng này. Nếu không phải chuyên viên trang điểm riêng của Natasha hôm nay nghỉ đột xuất thì có lẽ chuyện sẽ không đến mức này.
– Chị không có ý nói gì em đâu, chị chỉ muốn em lần sau rút kinh nghiệm thôi. – Natasha thở dài rồi đáp lại lời xin lỗi vô cùng khẩn khoản ấy của cô gái kia, Ryan nhìn vậy rồi khẽ chau mày ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng tặc lưỡi cất lời.
– Thôi em cứ ra ngoài đi, để anh lo nốt cho! – Ryan nói với giọng niềm nở khiến nữ chuyên viên kia bất ngờ vô cùng, chỉ biết tròn mắt nhìn anh.
– S… sao cơ ạ…?! – Cô thốt lên, hai mắt mở to nhìn anh chằm chằm.
– Cứ ra ngoài đi, có gì anh chịu trách nhiệm cho, đừng lo! – Ryan cười vui vẻ rồi “đuổi khéo” cô chuyên viên ra ngoài, sau đó liền ngồi vào chiếc ghế ngay trước mặt cô bạn gái, tay cầm cọ trang điểm lên, Natasha thì chỉ biết tròn mắt trước hành động của bạn trai mình.
– Anh định trang điểm cho em? – Cô hỏi với giọng ngạc nhiên vô cùng.
– Ừm. – Anh thản nhiên trả lời.
– Sao mà được… – Cô chau mày ấp úng, dường như vẫn còn rất lưỡng lự về hành động này.
– Sao lại không? Anh thi thoảng vẫn trang điểm cho em đấy thôi. Hơn nữa, cách trang điểm của em anh nhìn cũng quen mắt rồi, chắc chắn sẽ nhanh hơn để người chưa từng trang điểm theo phong cách này làm. – Ryan từ tốn giải thích, cố gắng thuyết phục cô ca sĩ bằng lời nói của mình.
– Nhưng… – Natasha vẫn ấp úng, đôi mày hơi chau lại đầy ngờ vực khi cọ trang điểm đã bắt đầu chạm vào da mặt cô.
– Em không tin vào tay nghề của anh à? Không chau mày! Mặt cứ xị ra làm sao mà trang điểm được! – Anh nhướn mày hỏi khi thấy cô có thái độ hoài nghi, nhưng ngữ điệu lập tức thay đổi khi thấy khuôn mặt của cô xị xuống rất khó coi. Thấy vậy, cô cũng đành ngồi yên để cho anh tiếp tục trang điểm cho mình.
____
Người đàn ông với vẻ ngoài mộc mạc, chân chất của một người nông dân bình thường đang ngồi trên chiếc sofa cũ kĩ đã bạc màu, trước mặt là một chiếc tivi đời cũ. Tay ông cầm chiếc điều khiển rồi bấm chuyển kênh, chợt thấy chương trình mà ông hay xem mỗi tuần nên liền để đó, thậm chí còn bấm to tiếng hơn.
Trên màn hình hiện lên hình ảnh một người phụ nữ chừng 40 tuổi nhưng phong cách ăn mặc lẫn trang điểm vẫn thật có khí chất. Máy quay quay tổng thể từ phía khán giả đang có mặt trong trường quay rồi phóng to gần vào người dẫn chương trình. Bà ngồi vắt chân trên một chiếc ghế sofa màu xanh rêu, trước mặt có một chiếc bàn uống nước, bên cạnh đó còn xếp một chiếc sofa dài nữa. Phía sau lưng bà là một khung chữ thật to được treo lên: “Chuyện đêm muộn”. Tổng thể quang cảnh của trường quay đã tạo nên một không gian ấm cúng giữa khán giả tại trường quay, người dẫn chương trình và cả khách mời.
Đây là một chương trình truyền hình nổi tiếng thường được phát trực tiếp trên tivi từ 9 giờ tối cho tới hơn 10 giờ rưỡi mỗi tối thứ bảy để đem lại sự giao lưu giữa các nghệ sĩ và công chúng một cách trực tiếp nhất, đó cũng là chương trình được đánh giá rất cao và được đông đảo lượng người yêu thích, họ gọi đó là “chương trình quốc dân” bởi cách dẫn chương trình đầy hài hước, dí dỏm của bà Helen, và một phần cũng vì những khách mời hàng tuần tới chương trình của bà, từ những nghệ sĩ mới nổi cho tới những ngôi sao hạng A khiến họ không khỏi phấn khích.
“Chào tất cả mọi người, lại là tôi, Helen Collins đây, và chúng ta cùng đến với chương trình quen thuộc tối thứ bảy hàng tuần: “Chuyện đêm muộn”!” Bà Helen giới thiệu thật dõng dạc kèm theo một nụ cười tươi rói, sau đó là một tràng pháo tay giòn giã từ những khán giả đang có mặt tại trường quay của chương trình.
“Mọi người biết không? Tôi luôn nghĩ rằng giới giải trí là một nơi thật sự rất thị phi. luôn đầy rẫy những scandal, luôn phải chịu những lời ra tiếng vào, những sự dòm ngó của các cánh nhà báo, phóng viên và ngay cả những người hâm mộ quá khích. Nên hầu hết những mối quan hệ trên mức bạn bè của những người nghệ sĩ chúng tôi thường rất khó có thể giữ được, và đó cũng chính là lý do mà đến bây giờ tôi vẫn ở không như vậy… Không một ai… dòm ngó tới…” Bà Helen giới thiệu bằng một ngữ điệu không mấy vui vẻ gì, thậm chí về sau còn có chút đượm buồn, sắc mặt cũng trùng xuống nhưng lại khiến cả trường quay cười ồ lên bởi sự “diễn sâu” ấy.
“Tôi đã từng mất hy vọng vào tình yêu tại chốn thị phi này, nhưng cho tới khi tôi gặp cặp đôi nam thanh nữ tú này mọi thứ đã thay đổi 180 độ.” Lời nói của bà có phần vui vẻ và hào hứng hơn, lời giới thiệu khiến tất cả các khán giả đều mong ngóng.
“Nàng là một nữ ca sĩ nổi tiếng với một giọng ca ngọt ngào, trong trẻo với những bản ballad đượm buồn, không những vậy còn sở hữu một vẻ đẹp dịu dàng, hiền hậu khiến rất nhiều chàng trai phải gục ngã trước cô. Còn chàng là một gương mặt đã quá đỗi quen thuộc trong ngành giải trí, là chủ nhân của những bản hit nổi tiếng, với số lượng người hâm mộ đông đảo, và góp phần không nhỏ vào những bộ phim bom tấn trong nhiều năm trở lại đây!” Bà Helen giới thiệu cùng với thái độ niềm nở khiến cả trường quay và những khán giả đang quan sát qua màn ảnh nhỏ đứng ngồi không yên vì hồi hộp.
“Xin giới thiệu cặp đôi trai tài gái sắc của ngành giải trí, Ryan Norwood và
Natasha Howard!!” Bà Helen nở một nụ cười rạng rỡ rồi chỉ tay về phía cánh gà, tiếng nhạc bắt đầu nổi lên đầy sôi động, bước ra từ trong cánh gà là một cặp đôi đã quá quen thuộc với khán giả nước nhà, anh và cô cùng nắm chặt tay nhau mà bước ra ngoài sân khấu, tay vẫy chào, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ, khán giả tại trường quay phấn khích vô cùng, tiếng vỗ tay nồng nhiệt lập tức hòa lẫn cùng với tiếng nhạc sôi động.
Tivi vừa chiếu tới sự xuất hiện của hai vị khách mời nổi tiếng ấy, người đàn ông với bộ dạng chân chất, mộc mạc ấy liền ngoái đầu ra phía sau, gọi vọng vào trong bếp.
– Rachel! Ra đây nhanh lên con!
– Vâng! Bố chờ con một chút! – Tiếng một người con gái có phần nhí nhảnh liền vọng ra từ trong bếp.
Sau khi có vài tiếng lục cục từ trong đó phát ra, người con gái với mái tóc màu vàng nâu hơi xoăn nhẹ tự nhiên, trên người mặc một bộ đồ ở nhà vô cùng thoải mái ấy liền chạy nhanh ra ngoài phòng khách với một đĩa táo đang cầm trên tay.
– Bố ăn đi bố! – Cô cười rồi đặt đĩa táo xuống mặt bàn trước mặt ông, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh bố mình, đưa mắt nhìn lên trên màn hình tivi.
Hình ảnh một cặp đôi đang sánh đôi cùng nhau trên sân khấu của “Chuyện đêm muộn” như sáng bừng lên trong mắt cô, Rachel tròn xoe đôi mắt nhìn vào màn hình, cơ hàm cũng tự động mở ra mà thốt lên một tiếng đầy bất ngờ.
– Hoàng tử trong mơ của con kìa! – Ông Richard, bố của Rachel hất mặt chỉ vào màn hình rồi tủm tỉm miệng cười nhìn cô con gái đang tròn xoe đôi mắt như vớ được vàng.
Rachel là người hâm mộ chân chính và lâu năm của chàng ca sĩ nổi tiếng ấy. Ngay từ lúc anh mới chỉ là chàng ca sĩ vô danh chân ướt chân ráo bước vào nghề cho tới khi anh đứng trên đỉnh cao của danh vọng, rồi dần dần lấn sân sang cả mảng điện ảnh, từng giai đoạn trong sự nghiệp của anh cũng đều có sự theo dõi của một cô “fan nữ” chính hiệu này.
Bà Helen đứng lên và bắt tay với hai người họ, sau đó liền cùng nhau ngồi xuống những chiếc ghế sofa được đặt sẵn, và dĩ nhiên là bà Helen ngồi một mình một ghế, còn chiếc sofa dài kia thì dành cho đôi uyên ương kia.
Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên cùng với tiếng hò reo đầy thích thú bao trùm cả trường quay, sau đó tiếng vỗ tay cũng nhỏ dần, nhường lại cho lời nói của người dẫn chương trình.
“Chà! Một sự xuất hiện không thể nào nổi bật hơn, hai người bước ra một cái là tôi như biến thành nhân viên hậu cần luôn ấy” Bà bĩu môi trêu chọc hai người, mắt không ngừng quan sát hai người họ từ đầu đến chân. Cả khán phòng cười ồ lên, Ryan cũng ngồi khoác một tay lên trên thành ghế phía sau lưng Natasha, trên môi họ cũng nở một nụ cười tươi tắn trước lời nói có hàm ý khen ngợi của người dẫn chương trình nổi tiếng.
Chợt ánh mắt của Ryan dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của cô bạn gái, anh liền giơ tay lên, chạm nhẹ ngón tay của mình lên trên má Natasha khiến cô và cả trường quay đều bất ngờ.
“Chỗ này đánh phấn má chưa đều này.” Anh lẩm bẩm trong miệng rồi nhẹ nhàng tán đều phần phấn má ra cho cô.
“Được rồi.” Anh mỉm cười đầy hài lòng khi nhìn vào phấn má hồng hào của cô, chợt nhận ra cả trường quay đang im thin thít, anh khẽ đưa ánh mắt ái ngại nhìn xuống dưới khán giả, rồi đưa mắt nhìn người phụ nữ đang ngồi ở ghế sofa bên kia, miệng cười gượng gạo đầy ngại ngùng.
“Dạ?” Anh cất cái giọng trầm ấm ấy lên mà hỏi một cách hồn nhiên khiến những người hâm mộ dưới kia không khỏi xuýt xoa trước vẻ mặt ấy của anh, và dĩ nhiên là cả Rachel đang ngồi phía sau màn ảnh nhỏ cũng không khỏi cười tủm tỉm trước hành động dịu dàng ấy của anh dành cho bạn gái cùa mình.
“Hai đứa này cứ như đôi vợ chồng son ấy nhỉ? Còn tôi thì cứ như bà góa phụ trong cái nhà này.” Bà nhíu mày tròn mắt nhìn xuống phía dưới khán giả, cả trường quay lại được pha cười sảng khoái trước câu nói vô cùng hài hước của bà.
“Tại phần phấn má của Nat đánh không đều.” Ryan ngượng ngùng đáp lại, miệng vẫn tủm tỉm cười.
“Hôm nay chuyên viên trang điểm của chương trình lại bất cẩn thế sao?” Bà nhướn mày hỏi với ngữ điệu ngạc nhiên.
“Đâu, hôm nay là em tự tay trang điểm cho cô ấy. Có gì thì mọi người đừng chê bạn gái em nhé!” Ryan đưa mắt nhìn sang cô bạn gái của mình rồi mỉm cười, một tiếng “ồ” lên thật to khiến bà Helen không ngừng ghen tị.
– Ơ, đây là bạn gái của cậu này đây á? – Ông Richard cất tiếng hỏi với vẻ ngạc nhiên, trên tay cầm một miếng táo đã cắn dở được một nửa. Ông là một người nông dân chất phác, quanh năm suốt tháng, từ sáng sớm cho tới tận tối muộn chỉ có bán mặt cho đất, bán lưng cho trời nên rất ít hiểu biết về những chuyện của người nổi tiếng. Ông là một người sống rất tình cảm, luôn quan tâm, yêu thương cô con gái duy nhất của mình nên ông chỉ biết rằng thần tượng số 1 trong lòng cô chỉ có duy nhất hình bóng của chàng ca sĩ nổi tiếng Ryan kia, còn đời sống riêng tư của anh thì ông không quan tâm lắm.
– Vâng. – Rachel gật đầu.
– Trông không xinh lắm nhỉ? – Ông nhíu mày nhận xét.
– Xinh mà bố? – Cô đáp lại lời nhận xét của ông bằng một thái độ hết sức ngạc nhiên, tuy nếu nhìn một cách khách quan thì ngoại hình của Natasha có phần kém sắc hơn khi sánh vai cùng với Ryan, nhưng có lẽ Rachel đều yêu thích cả cặp đôi này nên việc cô phản ứng lại như vậy cũng dễ hiểu.
– Bố trông cứ thấy giả giả thế nào. – Ông nhíu mày tiếp tục nhận xét, sau đó liền cho nốt miếng táo còn dang dở trên tay vào miệng, trong thâm tâm ông khi nhìn vào vẻ dịu hiền của cô ca sĩ này lại cảm thấy có phần không thật.
– Xinh mà! – Rachel bĩu môi giận dỗi rồi tiếp tục dán mắt vào màn hình tivi.
“Được rồi, Ryan, mọi người đều đang có niềm băn khoăn rằng không biết cậu có chấm dứt sự nghiệp cầm míc của mình để toàn tâm toàn ý cho sự nghiệp diễn xuất không? Bởi mấy năm trở lại đây ngành điện ảnh đã xuất hiện một cái tên “mới” như cậu, nhưng lại mang lại những thành công liên tiếp vô cùng vang dội.” Bà Helen nhướn mày hỏi anh bằng một câu hỏi tương đối nghiêm túc, Ryan khẽ chau mày rồi đáp lại.
“Không, em chưa từng nghĩ sẽ chấm dứt sự nghiệp ca hát của mình. Mọi người cũng biết em xuất thân là một ca sĩ mà, nên việc em luôn đặt ưu tiên hàng đầu chính là việc ca hát, còn về diễn xuất thì đó cũng chỉ là một cái sở thích, một cái đam mê bên cạnh đó thôi.” Ryan thản nhiên trả lời.
“Vậy cậu đến với diễn xuất là nhờ tới duyên số nào? Cậu có thể chia sẻ một chút không?” Bà Helen hỏi tiếp.
“Thật ra nó là… một câu chuyện rất dài.” Ryan chợt bật cười, một nụ cười rất duyên.
“Mới đầu thì em cũng sáng tác và cho ra mắt những sản phẩm ca nhạc như những ca sĩ bình thường, có những lúc em còn tự đóng MV của mình nữa thì những lúc đó em cũng khá là thích việc được diễn xuất trước ống kính máy quay, rồi được quay cả quảng cáo nữa, nhưng lúc đó cũng chỉ là một sở thích nhỏ thôi. Cho tới cách đây khoảng 3-4 năm gì đó, em có được mời đóng quảng cáo cho khu chung cư cao cấp của PG ấy…” Ryan hăng say chia sẻ thật lòng nhưng lời nói chợt ngập ngừng lại khi nhận ra có điều gì đó sai sai.
“À đây không phải quảng cáo đâu, mong chương trình cắt đoạn này hộ em!” Anh chợt bật cười rồi lắc tay lúng túng bao biện, nhưng sự lỡ lời ấy của anh lại là niềm vui của bà Helen khi được dịp trêu chọc chàng ca sĩ này.
“Ry.. Ryan! Chương trình trực tiếp!” Bà chỉ tay về phía máy quay rồi khiến cả khán phòng lại được một trận cười sảng khoái, Ryan cũng vì lời nói của bà mà che một tay lên mặt đầy xấu hổ, miệng cũng tự cười không ngừng trước sự buột miệng ấy, nhưng vẫn cố gắng gượng đánh trống lảng.
“Chị đang hỏi gì ấy nhỉ?” Anh mím môi lại rồi quay sang phía bà Helen mà hỏi.
“Đang nói đến đoạn quảng cáo chung cư cho PG.” Bà vẫn tiếp tục trêu chọc anh.
“Thì ý em là… hôm quay cái quảng cáo đó em được thể hiện cái khả năng diễn xuất của em nhiều hơn vì nó có một cốt truyện cụ thể cho một cái clip quảng cáo tầm 5 phút. Em vẫn còn nhớ như in anh đạo diễn hôm ấy còn nói với em một câu như một động lực để em có được ngày hôm nay nữa kia.” Ryan lúng túng kể tiếp câu chuyện sau sự cố ngoài ý muốn.
“Câu gì?” Bà nhướn mày hỏi anh.
“Trông em có khả năng diễn xuất ra phết đấy!” Ryan tủm tỉm cười.
Bà Helen tròn mắt ngạc nhiên, câu nói ấy đã thật sự khiến chàng trai này nên duyên với ngành điện ảnh hay sao?
“Ơ thế là…” Bà vừa nói vừa diễn tả bằng tay như để gợi ý cho anh về điều mình còn băn khoăn.
“Em thề là lúc đấy em thích lắm! Cảm giác kiểu mình mới được thừa nhận thêm một tài năng nữa ấy!” Ryan cất ngữ điệu hào hứng lên, ngồi cũng không yên khi nhắc lại về câu chuyện đó, tất cả mọi người trong trường quay cũng không thể nhịn được cười khi thấy dáng vẻ đó của anh, nhìn vào những giây phút thế này, liệu ai có thể tưởng tượng được rằng người đàn ông này năm nay đã 29 tuổi.
“Rồi sau đấy vài tháng thì em có nhận được lời mời tới cast thử vai nam phụ trong “Người tới từ tương lai” ấy, rồi em được nhận, phim bắt đầu mở máy, phát hành tại các cụm rạp, doanh thu của phim đó vào khoảng hơn 900 triệu.” Ryan kể từ tốn rồi cười tủm tỉm, lời tường thuật ấy khiến tất cả mọi người đều phải ồ lên vì bất ngờ trước cơ duyên ấy.
Ở sau màn ảnh nhỏ, cô sinh viên năm hai vẫn chăm chú dán mắt vào màn hình mà ngắm người đàn ông ấy mãi không thôi.
– Cậu này giỏi thật đấy chứ! Phim đầu tay mà được doanh thu như vậy! – Ông Richard chóp chép miệng khen ngợi.
Rachel không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu rồi tiếp tục nhìn người đàn ông ấy bằng ánh nhìn trìu mến đầy ngưỡng mộ.
– Con gái mà cưới được cậu này thì thích nhỉ? – Ông Richard liếc mắt nhìn sang cô con gái đang dán mắt vào màn hình tivi mà trêu chọc.
– Bố! Sao mà thế được! Con với anh ấy là hai đẳng cấp khác nhau hoàn toàn mà! – Cô vì bị bố trêu liền đỏ ửng mặt, lập tức quay ngoắt lại phản kháng kịch liệt. Hơn nữa Ryan cũng là hoa đã có chủ, mối tình của họ đã bước sang hai con số, biết bao người ngưỡng mộ, kể cả anh có độc thân đi chăng nữa thì cô cũng chẳng thể với tới.
“Nhờ vào ngoại hình, tài năng của bản thân, cậu đã tự nâng được đẳng cấp của mình lên một tầm cao mới, và thậm chí còn mang tầm quốc tế. Vậy việc trở thành một người bận rộn như vậy có ảnh hưởng tới cuộc sống thường ngày của cậu không? Và cậu đã cân bằng hai chuyện đó thế nào?” Bà Helen ngồi đan hai bàn tay vào với nhau rồi tiếp tục đưa cho anh những câu hỏi.
Ryan bặm môi ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng ngập ngừng trả lời.
“Việc trở thành 1 con người bận rộn như vậy nó đến với em cũng từ từ chứ không đùng một phát tới ngay nên nói thật nó cũng không có thay đổi gì quá nhiều. Còn việc cân bằng giữa chuyện công việc và đời tư thì em nghĩ là mọi người nên nghe câu trả lời từ một người luôn ở cạnh bên em để có thể có được cái nhìn tổng quan nhất thay vì nghe từ bản thân em.” Anh mỉm cười rồi đưa mắt nhìn sang cô bạn gái của mình.
Natasha đưa ánh nhìn ái ngại ra xung quanh rồi cũng trả lời thay bạn trai mình.
“Ryan đúng thật sự là một người rất bận rộn, cả một tuần lịch của anh ấy đều dày đặc, phải đi quay, đi diễn rất nhiều. Tuy vậy nhưng vẫn cố gắng dành ra một ngày, nửa ngày cho gia đình và em. Em nghĩ có được sự cân bằng như vậy là do anh ấy tự biết được tầm quan trọng của hai việc đó đối với bản thân mình.” Natasha thành thật chia sẻ, đồng thời mỉm cười nhẹ nhàng khi nhìn về ống kính và bà Helen.
“Em cũng quan trọng nữa này.” Ryan quay sang nhìn cô bạn gái bằng ánh mắt âu yếm rồi nhẹ nhàng cất giọng bổ sung cho câu trả lời còn có phần thiếu sót của cô.
Bà Helen khẽ bĩu môi đầy ghen tị trước cảnh tượng mùi mẫn ấy của họ, đành nhanh chóng nghĩ ra một câu hỏi nhằm phá tan sự ân ái đó.
“Ryan, tôi mới biết được rằng khi thi vào nhạc viện thành phố New York, cậu đã đỗ á khoa thanh nhạc học, điều đó đúng hay không?” Bà nhướn mày hỏi anh, điều này không phải ai cũng biết bởi Ryan đã giấu rất kĩ điều này, nhưng nhờ vào một nguồn tin đáng tin cậy nào đó, bà đã vô tình biết được.
Ryan liền lưỡng lự trước câu hỏi của bà, anh không biết lí do vì sao bà biết được điều đó, nhưng nay đang trên sóng truyền hình trực tiếp, nhìn vào thái độ ngập ngừng thế này của anh thì ai cũng có thể đoán được ra câu trả lời, vậy giờ có chối cũng không được.
“Đúng.” Ryan bặm môi, gật đầu đầy miễn cưỡng, ngay sau đó cả trường quay và cả những khán giả đang ngồi xem trước màn hình tivi đều phải “ồ” lên đầy bất ngờ.
“Tôi thấy á khoa cũng là một vị trí vô cùng danh giá mà, tại sao cậu lại phải giấu điều đó, hay do bản thân cậu vẫn còn cảm thấy chưa hài lòng về kết quả đó?” Bà Helen tròn mắt nhìn anh.
“Không phải em không hài lòng mà chỉ đơn giản là em không thích cuộc sống của em bị tìm hiểu quá nhiều, quá kĩ lưỡng thôi. Chứ với em thủ khoa, á khoa hay chỉ cần đỗ thôi thì cũng như nhau thôi.” Ryan nhún vai nói vô tư rồi sau đó liền bặm môi lại như sực nảy ra một ý gì đó, khóe môi cũng nhếch lên đầy ý đồ.
“Mọi người có biết năm đó ai là thủ khoa không?” Ryan nhướn mày hỏi mọi người rồi cười khúc khích đầy thích thú rồi đưa mắt nhìn quanh, trên gương mặt tất cả mọi người đều thể hiện sự ngẩn ngơ, bối rối giống nhau, Natasha chỉ lặng lẽ đặt tay lên trên đùi anh mà bấu lấy.
Cả trường quay đều im phăng phắc, chỉ biết nhìn nhau đầy băn khoăn, Ryan liền cười khúc khích khi thấy vẻ mặt đó của tất cả mọi người, sau đó ánh mắt liền đánh mấy cái về người con gái đang ngồi bên cạnh mình. Chỉ sau vài cái đánh mắt đó, mọi người đều tròn mắt ngạc nhiên, tất cả đều đổ dồn ánh nhìn vào người con gái ấy mà không thể tin nổi, một cái nhìn đầy kinh ngạc, khó tin.
“Natasha, em là… thủ khoa?!” Bà Helen thốt lên đầy bất ngờ.
Cô ca sĩ dường như có chút ngại ngùng khi đối diện với câu trả lời ấy, nhưng vẻ mặt như bị dồn vào bước đường cùng nên đành phải gượng gạo gật đầu.
“Đấy chỉ là ăn may thôi ạ…” Cô mím môi đáp trả lại sự ngạc nhiên ấy của mọi người, lại một thông tin đầy bất ngờ nữa được tiết lộ từ hai nhân vật đang nổi tiếng bậc nhất trong ngành giải trí nước nhà.
Bà Helen lập tức nhìn cả hai người họ bằng ánh mắt vừa ghen tị, vừa ngưỡng mộ. Không những là một cặp đôi nổi tiếng của giới giải trí mà họ còn sở hữu ngoại hình nổi bật lại còn rất đỗi tài năng như vậy.
“Cho nên em đã chứng minh được cho mọi người thấy là tuy em không chạm được tới vị trí thủ khoa nhưng em có thể chạm tới người có được vị trí đó.” Ryan nhoẻn miệng cười đầy tự đắc, dĩ nhiên là nhận lại một tràng pháo tay thật nồng nhiệt và những tiếng hò reo vì câu nói đó.
Và trước khi người dẫn chương trình định đặt ra thêm những câu hỏi cho anh, Ryan đã nhanh chóng phủ đầu trước.
“Chị đừng hỏi em nữa, chị hỏi Nat đi!” Anh cười tủm tỉm rồi nói với bà bằng ngữ điệu có phần thẹn thùng. Ngay khi nghe bạn trai mình nói câu đó, Natasha lập tức ngồi ngay ngắn lại, miệng cười tủm tỉm sẵn sàng trả lời bất kì câu hỏi nào mà bà Helen định đưa ra.
“Được rồi, Natasha, em có thể chia sẻ một chút về mối tình trong mơ của hai người được không?” Bà nhướn mày hỏi cô với giọng hào hứng, đó cũng là điều mà rất nhiều người hâm mộ cũng muốn nghe người trong chuyện kể lại, bởi từ trước tới giờ họ rất ít khi tham gia những chương trình như thế này để có dịp cùng nhau chia sẻ những chuyện đó.
Nụ cười trên môi cô chợt trở nên gượng gạo, trong lòng thầm cảm thấy chút hụt hẫng, cô đã mong chờ một câu hỏi về sự nghiệp và cuộc sống riêng của cô, nhưng cuối cùng vẫn liên quan tới Ryan, Natasha cố gắng không thể hiện bất cứ một cảm xúc bất thường nào ra ngoài mà vẫn mỉm cười.
“Thì… bọn em khi cùng đỗ vào trong nhạc viện thì mới quen nhau vì cùng học chung một số môn, rồi dần dần bắt chuyện với nhau, thành bạn thôi ạ, còn nảy sinh tình cảm thì từ lúc nào cũng không hay nữa!” Natasha tủm tỉm cười khi kể lại những kỉ niệm ấy.
“Ai là người đã chủ động làm quen trước?” Bà Helen bắt đầu tỏ ra hứng thú với câu chuyện tình ấy.
“Anh ấy ạ.” Cô mỉm cười rồi chỉ tay sang anh, Ryan vẫn nhìn cô bạn gái của mình kể lại chuyện bằng ánh mắt vô cùng âu yếm, đôi lúc cũng tủm tỉm cười khi nghe cô nhắc lại.
“Vậy ai là người đã chủ động tỏ tình? Và quen nhau bao lâu thì tỏ tình?” Bà tiếp tục “tra hỏi” kĩ thêm.
“Cũng vẫn là anh ấy ạ! Tầm giữa năm nhất thì bọn em bắt đầu… tiến tới ạ…” Cô ngại ngùng chia sẻ.
“Sao lại vồ vập vào con gái nhà người ta thế hả Ryan?!” Bà trêu chọc anh bằng ngữ điệu như trách móc khiến anh bật cười lưỡng lự.
“Tại lúc đấy thích quá rồi nên cũng..” Anh ngập ngừng đáp lại, trên vẻ mặt cũng thể hiện sự ngại ngùng.
“Vậy từ đó tới giờ là vẫn bên nhau, tính ra đã được bao nhiêu năm rồi?”
“Cuối tháng 8 này là tròn 10 ạ.” Ryan tủm tỉm cười rồi chia sẻ đầy tự mãn, câu trả lời đã nhận lại được rất nhiều sự ngưỡng mộ từ những người khác đang có mặt trong trường quay.
“Nhân tiện đây tôi cũng muốn hỏi thêm vì tò mò… không biết đã có bao giờ một trong hai người cảm thấy chán nản trong mối quan hệ này không?” Bà Helen vô tình nổi sự tò mò khiến Ryan phải ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nhoẻn miệng cười.
“Thật ra để trả lời cho cái câu hỏi này thì em cũng muốn chia sẻ một câu chuyện, cũng đã lâu rồi. Mọi người biết là em đã bước chân vào giới đã được gần 10 năm rồi, tức là vào cuối năm nhất trong nhạc viện là em đã cho ra mắt sản phẩm đầu tay, là bài “Em”. Đó thực chất là bài hát em sáng tác ra để tặng cho Nat thay cho lời tỏ tình…” Ryan thành thật chia sẻ, nhưng nghe tới đây cả trường quay đã ồ lên trong sự ngưỡng mộ.
“Em đã suy nghĩ rất lâu để quyết định cho ra mắt bài hát đó, và không ngờ là lại đem đến một sự thành công.. ngoài sức tưởng tượng của em. Khi trong vòng một tuần mà lượt nghe đạt tới hơn 10 triệu và đứng đầu bảng xếp hạng âm nhạc trong 3 tuần liên tiếp.” Ryan tâm sự với nụ cười vẫn nở trên môi, nhưng sau đó lại là một phút trầm xuống.
“Nhưng cũng vì sự nổi lên đột ngột như vậy cũng khiến em vô tình gặp phải một rắc rối lớn. Trước thời điểm em cho ra mắt sản phẩm đó không lâu thì cũng có một ca sĩ khác đã cho ra mắt bài hát mới của họ, và bài hát của em đã vô tình “lấy đi” vị trí đầu hạng của họ. Lúc đó họ cho rằng em là một đứa vô danh mà lại có thể đạt được cái vị trí đó là thật sự không thể, họ thản nhiên gán cho em cái danh là “đút lót” để có thể có được vị trí đó. Thậm chí còn đòi kiện em nữa!” Anh kể lại với sự ngậm ngùi nhưng vẫn gắng gượng cười để câu chuyện không trở nên trầm lắng quá.
“Thật sự đó là một khoảng thời gian rất khó khăn đối với em, đối với một cậu học sinh mới bước chân vào nghề. Em đã phải chịu rất nhiều áp lực, nhưng Nat đã luôn ở bên em, trong bất kể mọi tình huống, từ đó tới giờ. Nên em nghĩ việc đó khiến cách em thể hiện tình cảm với cô ấy cũng khác so với những người bình thường.”
Mọi người vẫn tập trung lắng nghe câu chuyện ấy, dường như cả trường quay chỉ còn mỗi tiếng của Ryan.
“Sau chuyện đó và cho tới tận bây giờ, tên trong danh bạ của Nat em vẫn lưu là “Fluoxetine”.” Anh nói rồi cười mỉm, khẽ đưa mắt nhìn sang người dẫn chương trình đang nhìn mình với ánh mắt đầy khó hiểu.
“Có nghĩa là gì?” Bà Helen chau mày đầy băn khoăn.
“Nó là một loại thuốc chống trầm cảm.” Anh thẳng thắn nói khiến cả trường quay đều tròn mắt ngạc nhiên, chỉ biết câm nín đầy nghẹn ngào, không ngờ những ngày đầu anh mới bước chân vào nghề đã phải đối diện với nhiều điều tồi tệ như vậy.
“Cô ấy luôn là người làm em cảm thấy khá hơn trong mọi chuyện, mọi lúc. Từng giây phút trong cuộc đời em, không thể thiếu đi cô ấy được. Nên càng không có chuyện chán nản về mối quan hệ này.” Ryan nói rồi khẽ nắm chặt lấy bàn tay của bạn gái mình.
Ngay khi anh vừa dứt câu, cả trường quay đã vỗ tay một tràng thật lớn, một câu chuyện đã khiến họ hiểu thêm được nhiều mặt về một người ca sĩ, về người mà họ luôn chỉ nghĩ rằng cuộc sống của anh sẽ rất thoải mái vì luôn đứng trên đỉnh cao của danh vọng.
Sau đó là một chuỗi các câu chuyện khác xoay quanh Ryan và chuyện tình của anh với cô bạn gái ca sĩ lâu năm, ngoài ra còn có những tràng cười sảng khoái khi họ phải thực hiện những thử thách mà người dẫn chương trình và khán giả trong trường quay đưa ra.
Khi nhạc hiệu kết thúc chương trình vang lên, Rachel lúc này đang ngồi trên ghế liền giơ thẳng hai tay lên trên đầu rồi vươn vai một cái đầy mệt mỏi sau khi ngồi trước màn hình tivi lâu như vậy.
– Con đi ngủ luôn đi, sáng mai còn đi sớm nữa nếu không lại lỡ xe đấy. – Ông Richard quay sang dặn dò con gái.
– Nhớ kiểm tra lại đồ đạc mang đi xem có thiếu gì nữa không. – Ông tiếp tục căn dặn cẩn thận.
Rachel ngồi thở dài nhìn xung quanh căn nhà cũ kĩ, xập xệ, rồi lại nhìn về người đàn ông với dáng vẻ gầy guộc, đôi bàn tay thì gân guốc, làn da sạm đen do tối ngày làm việc quần quật ngoài trang trại.
Ông không phải một người ốm yếu hay có bệnh trong người, nhưng vì suốt ngày cứ bận rộn làm những việc chân tay như vậy không quản nắng mưa mới khiến cô lo lắng như vậy.
– Hay con không lên đó học nữa được không bố? – Cô hỏi nhỏ.
– Không học thì làm gì? Ở đây làm nông dân như bố à? – Ông chau mày phản bác lại ngay.
– Con phải học nốt để còn bước chân vào nghề chứ, không phải là con rất muốn làm diễn viên sao? – Ông vừa hỏi vừa hất mặt nhìn cô.
Rachel lại thở dài ngẫm nghĩ, diễn xuất đúng là sở thích từ nhỏ của cô, ông cũng biết vậy nên đã cố gắng làm việc thật chăm chỉ rồi đem đi bán ngoài thị trấn để có tiền cho cô học đại học sân khấu điện ảnh trên thành phố khi cô thi đậu. Tuy cô đã cố gắng được những năm qua, nhưng cũng vì lo ông cho ông tuổi ngày càng lớn nên trong chốc lát cô mới nảy ra ý nghĩ đó.
– Phải thành diễn viên nổi tiếng để còn gặp anh Ryan chứ! – Ông cười trêu chọc cô rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Rachel ngồi bần thần một lúc rồi cũng lẳng lặng bước vào phòng mình, ngày mai là chính thức hết kì nghỉ hè, cô lại phải lên thành phố và tiếp tục năm học thứ ba của đại học. Tuy rằng rất vui khi cô sẽ được gặp lại cô bạn cùng phòng kí túc xá mấy năm qua, nhưng trong lòng vẫn nơm nớp lo lắng về sức khỏe của bố mình. Nhưng sau một hồi lặng im suy nghĩ cho thấu đáo, cô lại hừng hực quyết tâm trở lại, phải thật chăm chỉ để có thể hoàn thành ước mơ của mình, nếu cô có thể ổn định được công việc thì cuộc sống của bố cô cũng sẽ tốt hơn rất nhiều, không phải khổ cực như bây giờ nữa.
Cô nhìn lên mặt bàn kê cạnh đầu giường ngủ, có hai chiếc khung ảnh được đặt ngay ngắn ở đó, đều có một điểm chung duy nhất, đó là hình ảnh cô cười rất tươi, bên cạnh là hai người đàn ông khác nhau. Một bức là cô chụp với bố vào ngày tốt nghiệp phổ thông, lúc đó cô còn đang mặc trên người bộ đồ cử nhân. Còn bức ảnh còn lại là cô chụp chung với thần tượng số một trong lòng mình, trên tay cô cầm album mới ra mắt của anh cách đây một năm, lúc đó cô đã tích góp đủ tiền làm thêm của mình để tới buổi kí tặng album đó, may mắn có được bức ảnh để đời này. Là bức ảnh đầu tiên và cũng có lẽ là duy nhất.
Rachel cầm cả hai khung ảnh trên tay mà ngắm nghía một lúc rồi cũng đem cất vào vali đựng đồ, sau đó liền lên giường mà đắp chăn đi ngủ.
____
Ngay sau khi quay xong chương trình thì cũng đã là tối muộn, Natasha cùng với Ryan đã lên chiếc xe của người quản lí chung, anh Michael để về căn hộ chung cư cao cấp của chàng ca sĩ nổi tiếng.
Anh bước vào bên trong căn hộ mà như được thở dài nhẹ nhõm, một tay anh cởi nhẹ những chiếc khuy áo ra, để lộ vòm ngực săn chắc, nam tính. Natasha chỉ lẳng lặng ngồi xuống chiếc sofa sang trọng nằm ngay giữa phòng khách, tay lấy ra từ trong túi xách một lọ nước tẩy trang và một túi bông tẩy trang.
Ryan ngồi nghỉ một lúc cho hết mồ hôi rồi cũng bước vào phòng tắm ngay sau đó, còn cô thì vẫn cứ ngồi trên ghế mà lặng lẽ xóa đi lớp trang điểm ấy. Tuy nhiên sắc mặt cô lại không được tốt, từng giây phút trong trường quay vừa rồi vẫn cứ bủa vây, ám ảnh trong tâm trí cô. Từng tiếng vỗ tay của khán giả, hay là những câu hỏi mà người dẫn chương trình đặt ra, những thử thách mà mọi người đã đưa ra, tất cả đều nhằm vào Ryan, câu hỏi duy nhất dành cho cô cũng có liên quan tới Ryan. Chuyện riêng của cô, sự nghiệp của cô, thật sự không ai muốn biết, không ai quan tâm sao?
Nước mắt cũng vô thức chảy ra từ hốc mắt của cô, cảm giác chạnh lòng dâng lên, cảm tưởng như bản thân cô có thể bị nhấn chìm trong sự tủi thân đến tột cùng ấy. Ngay cả trong lời đề nghị họ song ca lại bản hit đình đám một thời “Hoa Hồng Đỏ”, khi lên nốt cao, cô đã vô tình bị lạc giọng, ngay sau đó Ryan đã nhanh chóng đệm bè vào át bớt đi giọng cô lúc đó, cô có quan sát sắc mặt và thái độ của khán giả trong trường quay. Họ đã bật cười nhưng vẫn cố kìm lại, nhưng khi Ryan đệm giọng giúp cô thì họ lại vỗ tay không ngớt để ca ngợi, thật sự lúc đó cô chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống, thật sự rất xấu hổ và mất mặt.
Hay ngay cả lịch trình ngày mai, khi cô trống lịch cả ngày thì Ryan lại không có nổi một giây phút nghỉ ngơi, cô đã nghe Michael thông báo lại lịch ngày mai cho Ryan, từ sáng sớm cho tới tối muộn, anh phải đi đóng quảng cáo cho các nhãn hàng, có một cuộc hẹn gặp với đoàn làm phim, bàn về dự án sắp tới, rồi tới công ty để bàn bạc vài việc với giám đốc công ty quản lý.
Họ đã từng cùng nhau nắm tay trên đỉnh cao của làng giải trí, nhưng tại sao giờ đây chỉ có một mình anh được đứng ở đó, còn cô thì luôn bị đẩy ra xa?
Tiếng mở cửa phòng tắm vang lên, Ryan bước ra ngoài với một dáng vẻ không thể nào quyến rũ hơn. Cả cơ thể chỉ được che bởi chiếc khăn tắm được quấn ở phần dưới, cơ bắp săn chắc của anh được phô ra, cộng hưởng với vài giọt nước còn đọng trên những hình xăm trên da khiến cơ thể này càng thêm khiêu khích người nhìn hơn nữa. Mái tóc ướt nhẹp của anh rủ xuống, che bớt đi phần trán của gương mặt điển trai, một tay anh cầm khăn mà lau đi mái tóc ấy, bước nhẹ từng bước đến sau lưng cô, mùi hương từ anh cũng ngày càng rõ, phả nhẹ vào mũi cô.
– Em tẩy trang rồi vào tắm đi, còn ngủ sớm nữa, hôm nay mệt mỏi nhiều rồi. – Anh ngồi lên thành ghế sofa mà lau tóc, ánh mắt cũng nhẹ nhàng nhìn xuống cô, ngữ điệu cất lên đầy ôn nhu.
Natasha im lặng một lúc, hai tay cũng buông thõng xuống, ánh mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào vô định.
– Có phải mọi người không còn muốn chú ý tới em nữa không…? – Giọng cô cất lên thỏ thẻ đượm buồn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!