[Yoongi x Girl] Em là Nguồn Sống của anh!!!
Chương 3: Kỷ vật
Ông bác sĩ vừa bước ra. Chú cô liền chạy lại “Con bé sao rồi!?”
– Không sao chỉ do mệt quá nên kiệt sức thôi. Nghỉ ngơi sẽ khỏe lại.
– Cảm ơn
– Ba em ấy sao rồi?
Ông anh họ lo lắng thấy bác sĩ vừa đi xuống lầu liền tức tốc chạy lên phòng cô hỏi ba mình
– Không sao. Chỉ là mệt quá thôi. Thôi chúng ta đi xuống cứ để con bé ngủ đi
**********
Tối đó cô nằm mơ thấy cha mình. Phải do cô nhớ cha quá nên đã thấy ông ấy. Hình ảnh của ông vẫn như ngày nào không hề thay đổi, lạ thay ông ấy đang đưa cho cô… một món đồ… là sợi dây chuyền… nó rất đẹp… lấp lánh nữa… trên đó lại có tên cô ‘Miranda’
Cô nằm ngủ mà nói mớ “Ba” anh họ cô vô tình đi vào phòng cô xem cô có ổn lên tí nào không, nghe cô nói mớ gọi tiếng ba mình lại còn nước mắt chảy ra nữa chứ! Chắc tại nhớ quá nên mới thành ra như vậy đây mà.
**********
Sáng hôm sau
Ánh mắt bình minh thức dậy rọi một chút tia ánh sáng vào phòng cô, mà cô phải lờ mờ tỉnh dậy vừa xoay qua thấy ông anh họ đang nằm kế bên mình. “Gì đây? Anh ấy ở đây suốt đêm chăm sóc cho mình sao?” Nói xong cô cũng cố gắng ngồi dậy, vô thức mà vút nhẹ lên khuôn mặt đang ngủ say kia. Tất nhiên khi ai đó chạm vào bất giác làm cho người ta tỉnh dậy. Phải anh cũng vậy, anh lờ mờ tỉnh dậy thấy cô em họ đang ngồi nhìn mình. Anh liền ôm cô “Em tỉnh rồi sao? Em thấy khỏe hơn chưa?”
Cô quá bất ngờ vì hành động của anh nhưng cũng lấy lại bình tĩnh chỉ gật đầu nhẹ mà trả lời.
– Em đói không? Xuống nhà anh làm gì đó cho em ăn nha
Cô chỉ gật đầu nhẹ. Thấy vậy anh đưa cô đi vệ sinh cá nhân (chữ này dài quá có lẽ mình viết tắt cho tiện nhỉ?) rồi đưa cô xuống phòng bếp. Đặt cô lên ghế ngồi đoàn hoàn xong, anh chạy lại bếp mà làm đồ ăn cho cô. Do hôm qua đến giờ cô chưa có gì trong bụng lại đi nhiều quá kiệt sức mà ngất nên anh làm khá nhiều đồ ăn cho cô. Đồ ăn được đưa ra
Anh rất bất ngờ… Phải rất bất ngờ luôn ý… Một con heo con đang ăn… sức của cô ăn quả không thể tin được trước mắt… một mình cô ăn hết đống đó… Cô vừa ăn xong… chú cô cũng vừa mới xuống “Sao rồi? Con khỏe chưa?”
Cô chỉ gật đầu nhẹ mà nói “Con ổn rồi ạ. Mà chú à con có chuyện cần hỏi?”
– Con nói đi
– Người bắt con hôm qua là ai vậy chú?
– Là…
– Có phải người đó đã ám sát cha con không?
– Haizzz… phải cha con hôm đó bị ám sát nên đã qua đời. Một phần là như vậy, còn phần nữa là do bệnh ung thư hành hạ nên đã không cứu kịp
– Sao chú không nói cho con biết vậy?
– Lúc đó con còn nhỏ nên ta sợ…
– Vậy còn thứ mà họ muốn lấy là gì?
– Lát con lên phòng chú. Chú sẽ đưa nó cho con
**********
Phòng ông chú
Ông lấy một chiếc hộp hình vuông thiết kế rất cổ từ trong ngăn kéo ra
– Đây là món đồ mà cha con đã đưa cho ta giữ
Cô không nói gì mà nhận lấy nó. Mở chiếc hộp đó ra… một sợi dây chuyền… có khắc chữ Miranda trên đó. Sao lại giống món đồ mà cha đã đưa cho mình trong giấc mơ thế!?
– Cái này… sợi dây chuyền này…
– Nó là món kỷ vật của cha con để lại. Giờ ta giao lại cho con. Con đừng làm mất nó đấy.
Cô nhìn nó mà trong vô thức “Cha…”
Chú cô nhìn mà cũng xót
– Con hãy giữ nó cẩn thận đó. Rất nhiều người muốn lấy nó nhưng không được
– Tại sao họ lại muốn lấy nó chứ chú?
– Sao này thì con sẽ rõ. Mà con thích học ảo thuật không?
– Ảo thuật?
– Phải, ta có quen người làm ảo thuật nổi tiếng, cậu ta sẽ dạy cho con. Có thể nó sẽ giúp ích cho con sau này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!