Y Phẩm Phong Hoa - Chương 151: Ta làm gì biết luyện đan
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Y Phẩm Phong Hoa


Chương 151: Ta làm gì biết luyện đan


Editor: Nguyetmai

Hột Khê ngẩn người, cô còn chưa kịp phản ứng trước ý nghĩa câu hỏi kia của Thanh Long, thì đã nghe hắn nói tiếp: “Tối hôm qua sau khi chủ nhân giúp Vương phi chữa trị vết thương xong, cơ thể Vương phi bỗng nhiên xuất hiện một cơn lốc xoáy cực lớn. Nó gần như hút trọn hết linh khí của cả thành Yên Kinh này, cây thần khô héo cũng là do cơn lốc xoáy đó gây nên.”

Hột Khê bất ngờ trợn trừng mắt, cô hết nhìn những thửa đất đã khô cằn, lại nhìn Thanh Long. Sau khi nỗi kinh ngạc qua đi, cô bỗng bừng tỉnh hiểu ra.

Đản Đản, đúng rồi, chuyện này nhất định là do tên nhóc Đản Đản háu ăn gây ra. Lão Tu Di từng nói, khi Đản Đản phá trứng chui ra sẽ cần một lượng linh khí khổng lồ, chính mình ngày trước còn buồn phiền không thôi vì chuyện này, cho bé linh sủng này ăn no, chỉ có nước nghèo kiết xác mà thôi. Tuy cô đã đoán được Đản Đản thật sự cần rất nhiều linh khí, nhưng dù có nghĩ thế nào thì cũng không tài nào ngờ được rằng mọi chuyện lại tới nước này.

Nhóc mất nết này lại hút hết sạch linh khí của cả một thành thế này đây, vậy mà còn mặt mũi than đói với mình kia đấy! Đúng là thích hành hạ mẹ của mình quá đi mất!

Hột Khê bối rối một lúc lâu, rốt cuộc quyết định không để ý đến vấn đề này nữa. Dù sao thì linh khí của cả thành cũng đã hút mất rồi còn gì, chẳng nhẽ lại đi nhét tên nhóc kia vào trứng lại rồi nôn hết linh khí ra hay sao?

Huống chi Đản Đản là linh sủng của cô, nó phá vỏ chui ra cô vui biết chừng nào. Còn về những chuyện râu ria rườm rà khác, quan tâm làm gì!

Hột Khê cúi người xuống hái một nhánh cỏ thần đã khô héo, để lên mũi ngửi thử, sau đó lại xé nhỏ ra bỏ vào miệng nhai nát.

Được đấy, được đấy! Tuy là linh khí không còn nữa, nhưng hiệu quả của thảo dược lại không hề bị mất đi, thậm chí còn tuyệt vời hơn nhiều so với thuốc Bắc được bào chế bằng phương pháp đặc biệt nữa cơ.

Hột Khê đứng dậy, chỉ vào cây thần đã héo dưới đất rồi nói: “Thu hoạch hết mấy loại cây thần ta đã dặn đi.”

Thanh Long càng thêm nghi ngờ: “Vương phi đang muốn dùng những thứ này để luyện đan sao? Nhưng thảo dược thông thường nếu không có linh khí, chỉ cần chạm vào đan hỏa một cái thôi sẽ biến thành tro bụi ngay tức khắc đấy ạ.”

Hột Khê nhún vai đáp: “Ta đã nói rồi còn gì, ta không phải thầy thuốc bình thường, ta làm gì biết luyện đan.”

Không biết luyện đan á? Nếu vậy thì làm sao có thể chữa bệnh cho chủ nhân kia chứ. Ánh mắt Thanh Long nhìn cô lúc này lộ vẻ ngờ vực nghi hoặc.

Chắc Nạp Lan tiểu thư này không chạy đến đây giả danh lừa bịp giống như những gì Chu Tước nói đâu nhỉ?

Chỉ là khi nghĩ đến kỳ tích đã xuất hiện ở Âu Dương Hạo Hiên, hắn cố gắng đè nén lòng nghi hoặc nơi đáy lòng, bắt đầu đi cắt những loại cây thần đã khô héo.

Trở về phòng ngủ của Nam Cung Dục, Hột Khê truyền một loạt những mệnh lệnh, sai người chuẩn bị nào là lọ gốm, bếp lửa, thậm chí còn sai Thanh Long đi tìm cái thùng to về để tắm rửa.

Chu Tước đứng một bên cười giễu cợt: “Ta học y thuật đã mười năm trời, cũng đã từng gặp không biết bao nhiêu bệnh nhân cùng với sư phụ, thế mà từ đó đến nay ta vẫn chưa từng thấy cách chữa bệnh nào như thế này. Nạp Lan Hột Khê, rõ mười mười ngươi đã mưu cùng kế cạn, sắp thua đến nơi rồi, nên mới vùng vẫy vớt chút hơi tàn chứ gì?”

Hột Khê đang đích thân đem những dược liệu không biết lấy từ đâu đến rồi trộn lẫn theo tỷ lệ thật nghiêm ngặt, sau đó nghiền nhỏ.

Khi nghe thấy lời ả nói, cô bèn ngẩng đầu liếc nhìn một cái, xem như không đáng để bận tâm, chỉ nở nụ cười rồi nói: “Vô văn hóa không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là đã vô văn hóa rồi mà cứ thích thể hiện ra để bị mất mặt. Chẳng lẽ lúc sinh ngươi ra cha mẹ ngươi không nói cho ngươi biết, mắt mà mọc trên đỉnh đầu thì chỉ có con cóc thôi hay sao?”

“Phì!” Bạch Hổ đứng ở một bên không kìm được mà bật cười khúc khích, nhìn vẻ mặt nổi điên méo mó của Chu Tước, hắn lại cảm thấy vui vẻ, hoàn toàn không tồn tại chút đồng cảm thương hại nào.

Chu Tước gào lên định bổ nhào tới cào mặt Hột Khê, con ranh này vậy mà dám nói mình là con cóc, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, con tiện nhân này dám châm biếm mình như thế à.

Thế nhưng, ả chỉ vừa mới tiến gần đến trước mặt Hột Khê, đột nhiên cảm thấy một luồng linh khí dao động ập đến tập kích. Ngay lập tức, ả cảm giác vùng bụng của mình đau buốt, toàn thân như con diều đứt dây văng thẳng ra ngoài rồi nặng nề đập người xuống nền đất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN