Cô Dâu Của Ma Cà Rồng
Chương 2: Ma cà rồng
Tồn tại song song cùng vẻ ma mị đó là bí ẩn không lời giải của thị trấn Vamp, một góc khuất hoàn toàn của thành phố. Những lời đồn thổi về thị trấn này nhiều vô số. Họ kể rằng thị trấn chỉ hiện ra khi màn đêm buông xuống, họ nghe thấy trong gió có tiếng gào thét tuyệt vọng, ánh đèn đường leo lét đung đưa liên hồi vì từng đợt gió thổi nhưng lại chợt tắt đi rồi lại chợt bừng sáng. Và điều đáng sợ nhất là thị trấn này không hề có một ai sinh sống nhưng lại thoắt ẩn thoắt hiện những bóng ma lướt đi.
Những cư dân ở đây đã dọn đi đâu? Vì lí do nào?
Không!
Tất cả bọn họ đều bị giết chết bởi một thế lực siêu nhiên. Những cái xác đều mang một điểm chung rất lạ, chúng đều bị rút cạn hết máu, trở nên khô héo như những cái cây trơ trọi vì nắng hạn.
Ông John, một nạn nhân may mắn sống sót thoát khỏi cuộc thảm sát đẫm máu ở thị trấn kể rằng bọn họ bị những bóng ma tấn công. Chúng có đôi mắt đỏ thẫm cùng những chiếc răng nanh nhọn hoắt cắm sâu vào cổ nạn nhân rồi rút cạn máu của họ. Chúng được gọi là ma cà rồng, những sinh vật khát máu đã tồn tại suốt hàng thế kỷ nay.
– Chết tiệt!!!
Chàng trai lạ mặt sút chiếc lon vào tường chỉ bằng một lực nhẹ nhưng cũng đủ khiến nó vỡ tan tành thành nhiều mảnh sau vài tiếng leng keng, một sức mạnh thật kinh hoàng.
Bộ dạng của hắn không khác gì một thiếu gia nhà giàu ăn chơi lêu lỏng, một kẻ lạnh lùng ngông cuồng bất cần đời. Bên dưới mái tóc đen dài của hắn là một ánh mắt tức giận loé lên những tia lửa.
– Yuki, bình tĩnh đi anh hai! – tên con trai đi cạnh Yuki lên tiếng.
Trông cả hai giống nhau như hai giọt nước, có lẽ họ là anh em song sinh. Bộ dạng hắn trông lịch thiệp và quý tộc hơn anh trai mình, tuy là anh em song sinh nhưng tính tình mỗi người một vẻ.
– Tất cả cũng tại sự do dự không dứt khoát của em cả, Reiden.
– Nhưng cô gái ấy vô tội mà. Không phải anh em mình đã thống nhất với nhau chỉ săn những kẻ ác, những tên nhà giàu đê hèn thôi sao – Reiden nói.
– Lương thiện không có mài ra ăn được đâu em trai à. Thật không hiểu lúc ấy anh bị gì mới hứa với em điều ngu ngốc này – Yuki lắc đầu, thở dài.
Cuộc đối thoại của anh em nhà họ bị chen ngang bởi hai bóng đen lạ mặt khác.
– Tiếp tục trò chơi đang dang dở nào…
Nói rồi tên con trai với mái tóc vàng kia ném ra hàng loạt quả cầu lửa lao nhanh với tốc độ tên bắn về phía Yuki và Reiden.
– Đuổi theo cũng khá đấy, hai tên chó săn – Reiden bỗng trở nên lạnh lùng, khác hẳn lúc nói chuyện với Yuki, cứ như đây là một Reiden khác.
– Lại là “Quả cầu lửa”, bộ ngươi không còn trò gì khác thú vị hơn à?
Né đòn tấn công một cách điêu luyện. Dứt lời, Yuki dùng sở trường của mình “Ẩn thân” cẩn thân tiếp cận rồi lao vào tấn công hai tên kia nhưng không ngờ tên còn lại sớm đã nhận ra ý định của Yuki…
– Hahaha… Khá lắm Christian! – hắn cười đắc ý khi thấy Yuki bị đánh sấp mặt bằng đòn vô hiệu hoá khả năng ẩn thân của tên bên cạnh mình.
– Bảo vệ cậu là trách nhiệm của bề tôi, thưa cậu chủ Daniel! – Christian nói.
– Hộc… hộc… tên chó săn chết tiệt!
Vì quá sơ ý không quan sát ánh mắt của Christian đã ngấm ngầm nhìn ra ý định của mình mà bị hắn đánh một cú vào bụng khiến Yuki thổ huyết.
– Anh hai! Anh không sao chứ?
Không để anh trai mình bị thương vô ích, Reiden lạnh lùng ra đòn. Đôi mắt xám khói ban đầu của Reiden dần chuyển sang màu xanh tím. Không khí xung quanh Reiden chuyển động nhanh hơn mang theo những luồng điện tích tạo thành một trận cuồng phong.
– Là đòn “Cuồng phong”. Cậu chủ hãy cẩn thận – Christian cảnh giác cao độ, nhắc nhở Daniel.
Trận cuồng phong dữ dội Reiden tạo ra phóng hàng loạt tia sét, cuốn theo những mảnh đá sắc nhọn lao thẳng về phía kẻ địch. Trong lúc Daniel và Christian bận rộn, Reiden khoác vai Yuki tẩu thoát.
– Đừng để ta tóm được các ngươi – Daniel tức giận vung nắm đấm thật mạnh khiến cả dãy tường sụp đổ trong nháy mắt.
[…]
Đang yên say giấc nồng nên dường như Uee không hề nhận ra rằng toà lâu đài những tưởng là bỏ hoang từ rất lâu mà cô là người duy nhất trú ngụ ở đây vừa đón tiếp hai bóng đen lầm lũi tiến vào. Họ bước đi thật khẽ, đôi bàn chân dường như khống tiếp đất nên không có bất kỳ tiếng bước chân nào phát ra.
Hai cái bóng mệt nhoài, khoác vai dìu nhau đi rành mạch như thể họ mới chính là chủ nhân thật sự của toà lâu đài này, để lại sau lưng những vệt máu đỏ thẫm trên từng nấc thang đã qua. Họ bỗng dừng lại trước cửa phòng nơi mà cô gái bé nhỏ mang tên Uee đang ngủ say…
Cánh cửa kêu ken két sau cái vặn nắm cửa, gió thổi qua chiếc lò sưởi tạo nên những tiếng rít rợn người nhưng cũng chẳng thể khiến Uee tỉnh giấc. Ý thức cô bảo rằng có một sự việc nguy hiểm sắp xảy ra nhưng cơn buồn ngủ dữ dội vẫn cố xâm chiếm ý thức cô khiến mí mắt không tài nào mở ra được.
– Aahhhh…
Uee hét thất thanh khi một trong hai người lạ mặt đặt người còn lại lên chiếc giường cô đang nằm. Chính mùi máu tanh và mùi cơ thể lạ xộc vào cánh mũi đã khiến ý thức cô bừng tỉnh.
[Hồi tưởng]
Uee khẽ trở mình vì cảm giác chiếc giường có vẻ chật chội hơn ban đầu, hình như cánh tay cô vừa chạm vào thứ gì đó rắn chắc, lành lạnh. Ý thức cô bắt đầu tỉnh táo để nhận thức sự việc xung quanh là có ai đó đang nằm cạnh cô và tay cô vừa vô tình chạm vào sáu múi bụng săn chắc của hắn.
Đáng sợ hơn là tại sao thân nhiệt hắn lại thấp đến như thế mà quái lạ mùi máu tanh nồng xuất phát từ đâu cơ chứ? Nhận thức đến rõ ràng như thế này, theo phản xạ tự nhiên Uee hét toáng lên.
[…]
Uee chưa kịp làm bất kỳ một hành động nào khác thì trong nháy mắt, căn phòng bừng sáng chỉ với một tiếng búng tay, một bàn tay lạnh như băng tóm lấy cổ cô và nhắc bổng cô lên.
– Nói! Cô là ai?
Thì ra toà lâu đài này thuộc quyền sở hữu của anh em Yuki và Reiden.
– Kh… không th… ở được…
– Xin thứ lỗi! – Reiden buông Uee ra, thanh âm trong giọng nói cũng bớt phần đanh thép, lạnh lùng.
– Khoan hãy nói về tôi… Tôi nghĩ nên giúp anh ấy trước… – Uee chỉ tay về phía cái thây bê bết máu đang nằm trên giường.
– Đó là anh trai tôi, Yuki Wilson… hừm… anh ấy đang bị thương khá nặng… – Reiden nói.
– Tôi… tôi có thể làm việc gì để giúp hai người không?
– Giúp ư?
– Phải, là tôi có lỗi khi nghĩ lâu đài này bỏ hoang và tự ý ở lại qua đêm…
Reiden khá ngạc nhiên với bộ dạng lúng túng của cô gái không tên không tuổi trước mặt mình.
– Hừm… tán gẫu để sau đi, bây giờ cô giúp tôi mang một thau nước cùng với một cái khăn vào đây.
– Nhưng mà…
– Cứ đi theo ánh nến sẽ đến nơi.
– Ừm…
Uee chưa hết ngỡ ngàng vì cô còn chưa nói gì cơ mà hắn đã biết cô đang nghĩ gì thì ngạc nhiên lại nối tiếp ngạc nhiên, quả là những ánh nến treo trên tường chiếu sáng thành một con đường dẫn tới phòng tắm đầy đủ tiện nghi, một phòng tắm đẳng cấp quý tộc được lát nền bằng đá hoa cương chạm khắc tinh tế.
Uee mang khăn và một thau đầy ắp nước đi ngược lại con đường được ánh nến soi sáng ban nãy, đến căn phòng nơi mà cô bắt gặp được khoảnh khắc đến cả trong trí tưởng tượng cô cũng không thể nghĩ ra…
Cô nhìn thấy hắn, tên con trai nhờ cô mang thau nước đến đang rạch một đường thật sâu lên cổ tay mình, sâu đến độ máu tuôn thành từng dòng đỏ thẫm, từng giọt một chảy vào miệng tên kia.
“Ôi chúa ơi! Cái gì đang diễn ra trước mắt con vậy nè? Thật kinh khủng! Họ… họ rõ ràng không phải là con người mà…”
Những suy nghĩ mơ hồ về một điều kinh khủng bồng bềnh trong tâm trí Uee khiến cô quên mất lí do vì sao mình lại đứng ở đây.
– Đã đến rồi sao không vào – Reiden nói vọng ra.
– Tôi… tôi vào ngay – Uee lắp bắp.
Chẳng biết họ là ai, chỉ biết họ không phải con người nên Uee cũng không dám làm trái lời. Cô lê đôi chân đang run rẩy bước vào căn phòng.
– Cô đã thấy được những gì? – Reiden buông lời nói lạnh lùng.
Nhìn động tác hắn băng bó vết thương trên cánh tay lúc dồn dập lúc lại chậm rãi khiến Uee đắn đo để trả lời.
– Tôi… tôi không thấy gì cả.
– Haha… nếu không thấy gì thì tại sao cô… lại run như đang lạnh cóng thế kia?
– Tôi… tôi xin thề sẽ không nói với ai hết… Xin anh đừng làm hại tôi…
Uee cúi gầm mặt van xin. Đoạn hắn tiến về phía cô, đôi chân cô như bị hoá băng chẳng thể cử động.
– Tôi là Reiden Wilson, là một ma cà rồng quý tộc.
– Ơ…
Tưởng rằng ngày này năm sau mồ cô sẽ xanh cỏ bởi lẽ cô đã nhìn thấy điều không nên thấy, không thể nào hắn để cô sống được. Ấy thế mà hắn lại tiến đến gần cô, cầm lấy bàn tay cô đặt nhẹ lên một hụ hôn như kiểu chào quý tộc.
– “Ơ”? Không đúng với dự đoán của cô à? – Reiden phì cười.
Vẻ lạnh lùng lúc hai ánh mắt vừa chạm nhau khi nãy đâu mất rồi?
– Tôi cứ nghĩ là… anh sẽ giết tôi rồi phi tang xác hay đại loại… vậy.
– Haha… tôi không phải là một kẻ sát nhân máu lạnh.
– Tôi là Uee, đến từ thành phố Lyra.
– Mang hộ tôi thau nước tới đây – Reiden nói.
– Ơ…
Uee bàng hoàng vì vừa khi nãy Reiden còn đứng trước mặt cô trong tích tắc đã ngồi ở mép giường.
– Tốc độ di chuyển như thế đối với ma cà rồng là bình thường.
Đoạn Reiden vắt khăn lau sạch vết thương trên thân thể Yuki. Gương mặt Uee đỏ như cà chua chín khi bất chợt Reiden cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của Yuki ra, để lộ thân thể cường tráng với cơ ngực và sáu múi bụng săn chắc.
– Hừm… nếu cảm thấy ngại ngùng khi nhìn anh hai tôi thì cô có thể quay mặt sang chỗ khác.
– Vậy… tôi xin phép! – Uee xoay người, hai tay che mặt khiến Reiden phì cười.
– Haha… các cô gái đều bị Yuki quyến rũ cả, kể cả khi anh ấy chẳng chủ động cưa cẩm họ.
– Không có… không có mà… – Uee lắc đầu nguầy nguậy.
– Haha… không phải do cô đâu mà là do anh hai tôi có bản năng thiên bẩm hấp dẫn phái yếu, mị lực của anh ấy cuốn hút mọi cô gái.
– Ma cà rồng các anh thật siêu phàm! – Uee tròn xoe mắt thán phục.
– Haha… cô quá lời rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!