Yêu Cô Bạn Thân!
Chương 5: Có cậu bên cạnh thật tốt!
Lớp 11a1 vẫn còn đang trong tình trạng nước rút chuẩn bị bài cho tiết học của cô Kim, cô giáo được mệnh danh là phù thuỷ văn học và cũng là ngừoi cầm đầu những đứa trẻ ngồi đây.
Hạnh Hân vừa chăm chú nhìn sách vừa cắn cắn móng tay. Điều đó lọt vào tầm mắt của cậu bạn bàn bên.
” dơ quá đi bà nội!”
Hân trợn mắt, tức giận đập cuốn sách vào đầu Minh Hạo, mắng:
” tui dơ thì ăn hết của nhà ông à? Hôm nay gan nhỉ? Để tui cho ông xem tui còn dơ hơn thế nữa!”
Dứt lời, Hân đưa ngón tay vừa cắn xong chùi hết vào áo đồng phục Hạo, khiến cậu khóc thét lên.
” oa oa, áo tui mới giặc mà, bà ác thế!”
” còn nói nữa hả?”
Thấy Hân thủ võ định nhào tới tẩn cậu một trận, Minh Hạo nhanh chân dọt lẹ, núp phía sau Khải An.
” lớp trưởngggg, cứu!”
An ngẩng mặt lên, nhìn Hân rồi nhìn cả lớp.
” Tha cho nó đi Hân, còn lớp lo ổn định về chỗ ngồi đi, sắp vào tiết rồi. Có gì ra chơi tính.”
40 đứa răm rắp nghe theo, mệnh lệnh của lớp trưởng chẳng khác nào lời đe doạ, ai chống chỉ có chết. Hân cũng gật đầu, trước khi vào chỗ, không quên liếc nhẹ Minh Hạo.
Riêng Hạo mặt nặng mày nhẹ với lớp trưởng, vế trước cậu nói đúng, nhưng vế sau thì…kiểu gì hôm nay cũng bị Hạnh Hân tẩn cho một trận.
Tuyết Nhi gõ nhẹ vào lưng An:” Tiểu My sao vẫn chưa đến thế?”
” Nãy tui gọi rồi, đang trên đường!”
Huy Minh từ bàn trên cũng quay xuống:” mọi bữa thấy bạn bây dính như sam mà, sao nay đứa đến trước đứa đến sau vậy!”
” nay tao có công việc ở đoàn trường nên đi trước.!”
” bà My không chừng bị sao rồi đó? Lỡ đi trên đường bị bắt cóc hay tai nạn gì đó thì sao?”
Hạo cũng tía lia chen vào, lập tức nhận ngay ánh mắt như tia đạn của lớp trưởng, lập tức nín bặt, mặt mày tái mét. Đã thế bị ngay cây bút của Hạnh Hân phang vào đầu.
” cái miệng ăn mắm ăn muối, câm một giây thì đội mồ à?”
Hạo nhăn nhó trách đời bất công, đã thế cậu không nói nữa.
Vài giây sau thì Tiểu My phi vào như xe tăng đại bác, thở ì ạch đặt mông xuống, quơ vội cuốn vở trên bàn quạt phành phạch như mấy mụ nhà quê chính hiệu.
” sao đi trễ vậy?”
Nét mặt Tiểu My bỗng giãn ra, cô tủm tỉm cười gian rồi lôi từ balo ra một hủ trà sữa ngon lành còn mát lạnh.
” đừng có nói với tui là bà đứng xếp hàng chờ mua trà sữa nên mới đi trễ đó nha!” An trợn tròn mắt.
” thì…đó!”_My lại còn vui vẻ hơn, kiểu như đã làm một cái gì đó đúng đắn lắm. Cô một hơi cắm ống hút, hút rột rột trước sự khó chịu của cậu bạn bàn bên.
” tui hông tin nỗi luôn á, mà bà đã ăn sáng chưa?”
” ờ…ăn, ăn rồi!”
” rõ ràng là chưa ăn!”_An khẳng định chắc chắn.
” tui nói tui ăn rồi mà!”
” mỗi khi bà nói dối là miệng ấp a ấp úng, không bao giờ nhìn thẳng vào mắt tui cả!”
My quay người đi chỗ khác, đúng là không có cái gì qua mặt được cậu. Ai bảo hai người thân nhau quá làm chi, đến cái chuyện nói dối nói thật của cô, cậu cũng nắm tất.
” đừng uống nữa!”_An vội giật hộp trà sữa trên tay My.
” nè, ông làm cái gì vậy hả?”
My nổi điên lên, nhưng sau vài giây lại lặng xuống, vì trước mặt cô là ổ bánh mì ngọt An đang cầm.
” ăn đi, bụng rỗng mà uống trà sữa không tốt!”_Cậu nhẹ giọng ôn nhu, đặt cẩn thận trà sữa của cô trong ngăn bàn.
My do dự cầm lấy, rồi cũng ngoan ngoãn mà ăn ngon lành.
” sao…tụi bây không yêu nhau cho rồi đi!”_Minh Hạo nãy giờ chứng kiến toàn bộ lại ngứa mồm.
Lập tức nhận được ánh nhìn súng đạn của đôi nam nữ liền biết thân biết phận bỏ đi chỗ khác.
An hơi nhìn qua My, biết câu nói của Hạo làm cô suy nghĩ nhưng không hiểu sao lần này cậu lại cảm thấy biết ơn cái thằng nhiều chuyện kia.
***
Reng…reng!!!
” các em nghỉ đi, nhớ về học bài cũ đó!”_cô dạy Sinh dặn dò trước khi ra khỏi lớp.
” vâng ạ!”_Lớp đồng thanh. Không hiểu sao trải qua một ngày học tập rồi lại có thể tràn đầy năng lượng như vậy.
” ơ…mưa rồi!”_Hạnh Hân nhìn ra cửa lớp hô toáng lên. Thời tiết đúng là khác thường như con gái, sáng còn nắng nóng oi bức người mà giờ mưa như trút nước, bầu trời cũng vì thế mà đen ngồm.
” mưa rồi lạnh thế nhở!”_Tuyết Nhi than rồi vội vã lấy áo khoát trong balo ra mặc.
” không có ô làm sao về đây, hôm nay khỏi banh bóng gì rồi!”_Minh thở dài.
An nhìn My đang xoa xoa hai bàn tay vì lạnh:” áo khoát đâu?”
” lúc sáng nóng quá trời, tui có đem theo đâu!”
An không nói không rằng, lôi trong ngăn bàn ra áo khoát của cậu:” mặc đi, bà dễ bị cảm lạnh lắm!”
” thôi, tui mặc rồi ông làm sao?”
” tui con trai mà, dù sao cũng không lạnh lắm!”
My không khách sáo nữa, cậu không lạnh nhưng cô thì sắp chết cóng đến nơi rồi. Cơ thể cô lạ chưa từng thấy, nóng một xíu cũng bệnh, lạnh một xíu cũng bệnh, thời tiết mà thay đổi một chút là liệt giường luôn, nhưng tính cô là vậy đó, lơ thơ la tha, chưa bao giờ biết chăm sóc lo lắng cho bản thân, phải chăng cô nghĩ đã có ai đó bận tâm thay cô.
Sững mưa một chút, tất cả đường ai nấy về. Tuyết Nhi đi một chút thì có ai đó đứng trước mặt, nhỏ ngơ ngác:” anh Tuấn Anh??”
” nói chuyện với anh chút được không?”
Người thiếu niên cao ráo với vẻ mặt điển trai với hai chân mày chau lại, khiến Nhi mủi lòng.
” anh muốn nói gì?”
” sao mấy nay anh nhắn tin em không trả lời!”
” anh có bạn gái rồi còn nhắn tin cho em làm gì?”_Nhỏ không muốn bị đánh như lần trước nữa đâu.
Tuấn Anh bỗng nắm tay Nhi, khiến nhỏ rụt rè mặt đỏ ửng lên:” đó không phải người yêu của anh, cô ta lúc nào cũng lẽo đẽo theo anh, không có được anh nên mới gây sự với em, em phải tin anh!”
Ánh mắt, giọng nói và ngay cả dáng vẻ như có lỗi của anh khiến nhỏ vô thức rơi bẫng một nhịp, trái tim lại xao xuyến thêm lần nữa.
” em tin anh mà!”
” chỉ cần em tin là được rồi! Anh sợ em hiểu lầm, sợ em tránh mặt anh, anh thật sự rất buồn!”
“…em, sẽ không như vậy nữa!”
Anh cười, nụ cười làm Tuyết Nhi chết ngất, làm sao đây, nhỏ thật sự không thể thoát khỏi lứoi tình anh giăng ra rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!