Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
Quyển 2 - Chương 28: Thiếu
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Ngươi có nguyện ý hay không thì cho một câu đi, nếu ngươi từ chối, gia gia ta sẽ có tư cách không phải cúi đầu với Vân Sơn, đương nhiên nếu ngươi thắng, Bạch gia ta sẽ đồng ý điều kiện của ngươi, hơn nữa từ nay về sau không bao giờ tham gia giao lưu hội nữa.”
Bạch Nham khẽ hất cằm, từ trên cao nhìn xuống thiếu nữ bạch y đứng ở cách đó không xa.
Ngay lập ức khắc, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người nàng.
Nếu thiếu nữ này từ chối, lấy trình độ vô sỉ của Bạch gia là tuyệt đối sẽ trở mặt không nhận nợ, nhưng mà nếu nàng đáp ứng, trận so đấu này là phải thua không thể nghi ngờ.
Cho nên mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, Bạch gia đều sẽ không cúi đầu với Vân Sơn……
Vân Sơn tức đến mặt già xanh mét, đang muốn dạy dỗ tiểu tử thúi vô sỉ này thật tốt, một giọng nói thanh lãnh lạnh nhạt đột nhiên từ bên cạnh truyền đến, truyền vào trong tai của mọi người.
Nháy mắt, toàn bộ sân luận võ đều khôi phục yên tĩnh……
“Được, ta đồng ý.”
Bạch y khẽ bay, thiếu nữ ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Nham, trong môi mỏng từ từ phát ra bốn chữ.
“Ha ha!” Bạch Nham ngửa đầu cười to hai tiếng, kiêu ngạo cong khóe môi lên: “Đừng quên ngươi đã đồng ý điều kiện của ta! Nếu trận này ngươi thua, chúng ta chính là ngang tay, mà vì mục đích công bằng, ta sẽ chỉ để một linh thú lên sân.”
Khi nói chuyện hắn ngước mắt nhìn về phía Thiết Văn Báo bên cạnh, đáy mắt đày hung ác nham hiểm: “Thiết Báo, ngươi đi giết lão hổ màu đỏ kia, trận chiến đấu này tuyệt không thể thua!”
“Rống!”
Thiết văn báo kiên cường chống đỡ đứng lên, gầm nhẹ một tiếng, có chút sợ hãi nhìn Xích Tiêu.
Không phải là chủ nhân để nó đi chịu chết sao?
Nhưng mà thân là khế ước thú của nhân loại, nó không có lựa chọn nào khác……
Xích Tiêu lắc lắc đầu của mình, khinh thường nhìn về phía Thiết Văn Báo xông về phía nó, rồi sau đó, nó hoạt động thân thể, ở dưới ánh mắt của mọi người, thân thể nho nhỏ nhanh chóng lớn lên……
Ngọn lửa màu đỏ bắn thẳng vào không trung, làm nổi bật nửa bầu trời đỏ bừng một mảnh, lão hổ khổng lồ màu đỏ đứng ở trên võ trường, uy phong lẫm liệt, hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng……
“Đây…… Đây là có chuyện gì?”
Bạch Nham ngây ngẩn cả người, hắn cảm nhận được một lực lượng cường đại ở trên người lão hổ kia.
Đây hoàn toàn khác với linh thú nhỏ yếu không hề có lực công kích vừa rồi kia……
Xích Tiêu mắt lạnh nhìn Thiết Văn Báo không sợ chết, có chút lười biếng ngáp một cái, hai mắt tàn nhẫn chỉ nhàn nhạt nhìn nó một cái, mọi người nhìn thấy vốn Thiết Văn Báo còn nhằm về phía Xích Tiêu bùm một tiếng quỳ gối trên mặt đất.
Không sai, nó thật sự là quỳ xuống.
Biến cố bất ngờ này quả thật là khiến người mở rộng tầm mắt, thiếu chút nữa cả kinh ngã quỵ trên mặt đất.
“Không tốt!” Bạch Nham rốt cuộc phát hiện có chút không đúng, gương mặt kia chợt đại biến, tái nhợt như tờ giấy trắng, hắn vừa định mở miệng đổi Thiết Văn Báo trở về, nhưng rõ ràng không còn kịp nữa rồi……
“Xoạt!”
“Xoạt xoạt!”
Vô số ngọn lửa phát ra từ trên người Xích Tiêu, che trời lấp đất cuốn về phía Thiết Văn Báo, Thiết Văn Báo đáng thương, ngay cả một tiếng xin tha đều không kịp phát ra đã bị ngọn lửa mãnh liệt huỷ diệt toàn bộ thân thể……
Bạch Nham mở to đôi mắt, thân thể nhịn không được run rẩy.
Thiết Văn Báo vật mà đã chết, lại còn chết ở trong tay một linh thú lúc trước thoạt nhìn nhỏ yếu như vậy……
Trong phút chốc, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Xích Tiêu.
Có lẽ là cảm nhận được kinh ngạc và khiếp sợ trong mắt của những người đó, Xích Tiêu đắc ý ngửa đầu, hừ lạnh một tiếng: “Một linh thú nho nhỏ cũng dám khiêu chiến với ta, nó có biết chữ chết viết như thế nào hay không?”
Nói…… Nói chuyện?
Linh thú này lại mở miệng nói chuyện……
“Không!”
Bạch Nham tê tâm liệt phế hét to vang vọng không trung, ở trong không trung vang vọng thật lâu……
Thiết Văn Báo thập nhất giai bị linh thú này nháy mắt hạ gục, chủ yếu hơn chính là nó có thể mở miệng nói tiếng người, linh thú có thể mở miệng nói tiếng người nhất định là cấp bậc Tiên Thiên.
Chẳng lẽ, nàng có được linh thú Tiên Thiên? Ngay cả lão nhân Vân Sơn kia đều chỉ là nửa Tiên Thiên, sao có bản lĩnh gì giúp nàng bắt đươc linh thú cấp bậc Tiên Thiên?
Bạch Nham tuyệt vọng ngồi xổm xuống đất, trong lòng tràn ngập không cam lòng và ghen ghét, dựa vào cái gì mà trong hai con của nàng một con linh thú có thể có được nội đan, mà một con khác lại cường đại như thế?
“Ha hả, linh thú thập nhị giai có thể mở miệng nói tiếng người, nha đầu, linh thú này là của ngươi sao?”
Một tiếng cười già nua cắt qua không trung truyền vào trong tai mọi người.
Quân Thanh Vũ nhíu mày, ngước mắt nhìn về phía nơi giọng nói phát ra……
Lâp tức, một bóng dáng tiên phong đạo cốt đập vào trong mắt của nàng.
Lão giả mặc bạch y, mờ ảo như tiên, chòm râu bạc trắng theo gió khẽ bay, tóc bạc lại bắt mắt như thế, khuôn mặt già nua của ông nở nụ cười nhàn nhạt, thoạt nhìn như là một lão giả hòa ái dễ gần.
“Tiên Thiên!”
Quân Thanh Vũ híp đôi mắt lại, hơi thở trên người lão nhân này không phân cao thấp với Tiểu Hoàng Nhi, cho nên có thể kết luận ông là một cường giả Tiên Thiên.
Ở bên trong phủ thành chủ lại có một Tiên Thiên?
“Ông ấy chính là người tổ chức giao lưu hội lần này Vô Vong đại sư.”
Vân Sơn nhìn lão giả tóc bạc đón gió mà đến, cúi đầu giải thích một câu ở bên tai Quân Thanh Vũ.
Quân Thanh Vũ không dấu vết gật đầu, trong ánh mắt dần hiện ra một tia ngưng trọng.
“Nha đầu, ngươi không cần khẩn trương, ta không có ác ý gì.” Vô Vong nhàn nhạt cười, lúc ánh mắt đảo qua Tiểu Hoàng Nhi thì tạm dừng một chút, đáy mắt xẹt qua một tia sáng khác thường.
Nhưng rất nhanh ông đã thu lại ánh mắt của mình, ánh mắt lại nhìn về phía Quân Thanh Vũ lần nữa.
“Nếu ta không đoán sai, thực lực của ngươi hẳn là ở Hậu Thiên bát cấp.”
Hậu Thiên bát cấp ở đây cũng không hiếm lạ gì, nhưng nếu đối phương là một thiếu nữ mười bảy tuổi thì sao?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều có chút ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn về phía Quân Thanh Vũ.
“Hậu Thiên bát cấp!”
Sắc mặt của Bạch Lâm lập tức tái nhợt, nắm đấm nắm chặt run rẩy mãnh liệt.
Trên yến hội hai ngày trước, ông ta còn từng phát ngôn bừa bãi thiếu nữ kia là một phế vật không bằng tôn tử của ông ta, nhưng Nham Nhi là ở hai ba tuổi mới đột phá đến Hậu Thiên bát cấp, căn bản vô pháp so sánh với thiếu nữ này!
“Nàng là Hậu Thiên bát cấp? Không thể nào!”
Lòng của Bạch Nham như bị vật nặng gì đó hung hăng đánh một cái, hô hấp nháy mắt tăng lên, khuôn mặt trắng bệch chỉ có hơn chứ không kém Bạch Lâm.
Sao nữ nhân kia có thể có loại thiên phú khiến mình đều cần phải nhìn lên này?
Nếu nàng thực sự có loại thiên phú này, vì sao ngay cả sư phụ của nàng cũng đều không biết?
Bạch Nham cảm giác trái tim nho nhỏ của mình đã không thể chịu nổi đả kích như vậy.
“Đồ nhi, con là Hậu Thiên bát cấp?” Vân Sơn cũng ngây ngẩn cả người: “Sao con không nói với ta con là Hậu Thiên bát cấp?”
Mười bảy tuổi Hậu Thiên bát cấp, không xem như là đệ nhất đại lục, rốt cuộc ở những cái đó nhất lưu môn phái trung cũng có rất nhiều thiên tài nhân vật, huống chi còn có thần bí thần chi kính
Nhưng mà đối với Bắc Cảnh người tới nói, mười bảy tuổi hậu thiên bát cấp đã là thực khủng bố thiên phú……
Quân Thanh Vũ nhún vai, bĩu môi nói: “Người cũng không hỏi con.”
“……”
Vân Sơn im lặng nhìn Quân Thanh Vũ, mình thật sự cái gì cũng chưa hỏi, nhưng nếu nàng có loại thiên phú này, dù sao cũng nên truyền đến mình người sư phụ này chút khí trước, miễn cho đột nhiên bị nàng dạo chết.
Nghĩ đến đây, Vân Sơn bất giác có chút oan ức, ông thân là sư phụ lại không hiểu biết đồ nhi một chút gì.
“Bạch Lâm, có phải ngươi nên thực hiện lời hứa của mình hay không?” Quân Thanh Vũ mỉm cười, ánh mắt thanh lạnh nhạt mạc xuyên qua đám người dừng ở phía trên bóng dáng trốn tránh kia.
Bị thiếu nữ điểm danh, sắc mặt của Bạch Lâm đỏ bừng, trong ánh mắt mang theo tia oán giận.
“Ta…… Ta……”
“Ngươi còn định tìm cớ gì?” Quân Thanh Vũ nở nụ cười nhàn nhạt: “Thi đấu là các ngươi đề nghị, dùng hai linh thú chiến đấu cũng là các ngươi nói ra, lúc ban đầu Hồng Ngọc bằng vào lực lượng của một người chiến thắng hai thú, các ngươi lại nói Xích Tiêu không chiến đấu nên không phục, ta lại để cho Xích Tiêu xuất chiến, bây giờ các ngươi còn lấy cớ gì có thể nói?”
Cơ thể của Bạch Lâm đột nhiên cứng đờ, giờ khắc này, ông ta mới biết được cái gì gọi là tự làm tự chịu.
Nhưng để mình cúi đầu với lão nhân Vân Sơn kia, ông ta thật sự không làm được!
Đột nhiên, ánh mắt của Bạch Lâm sáng lên: “Ta không cảm nhận được hơi thở bị khế
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!