Mãi luôn bên em
Chương 19:
Cùng đi trên một con đường, Khả Linh suýt quên mất hỏi chuyện hôm qua mình nói với Lam Hiểu Dương: “À, cái kế hoạch hôm qua thế nào rồi?”.
“Anh tôi rất vừa ý, cảm ơn cậu”.
Lam Hiểu Dương dừng chân không bước khiến cho Khả Linh cũng dừng theo. Cậu nhìn Khả Linh mày hơi nhíu lại: “Cậu vẫn còn ở cùng với Trần Hạ, chưa tìm được chỗ ở à?”.
Khả Linh không nói lại điều gì, gật đầu cũng đã thể hiện rõ ý. Lam Hiểu Dương tiếp tục hỏi: “Vậy còn phòng kí túc xá trước của cậu đâu?”.
Khả Linh trả lời lại: “Có người khác ở rồi. Không sao, ở cùng Trần Hạ cũng vui mà. Cậu không cần quá đặt nặng vấn đề tôi ở đâu đâu. Hiện tại giờ tôi cảm thấy rất thoải mái, còn vui nữa”.
Nhìn thấy nụ cười nở trên môi của Khả Linh có thể vui vẻ đến vậy cậu cũng bớt lo lắng được phần nào, khiến cậu cũng phải mỉm cười theo.
Thấy cũng muộn mà thiết nghĩ chắc bạn mình cũng đói cho nên Khả Linh tạm biệt Lam Hiểu Dương mà không quên lời cảm ơn về suất cơm mà cậu mua rồi mau chóng quay về.
Về tới kí túc xá, cảnh tượng Khả Linh nhìn thấy đó chính là người bạn thân bị giáo trình giày vò cho tới đầu bù tóc rối doạ cô sợ phát khiếp.
Trần Hạ xô tới, lay Khả Linh: “Khả Linh, tớ sắp không chịu nổi nữa đâu”.
“Được rồi, được rồi. Cơm bò của cậu nè, suất lớn luôn”.
Nhắc tới cơm bò Trần Hạ như bị đồ ăn làm hấp dẫn quên luôn việc làm giáo trình. Khả Linh mang suất cơm đặt lên bàn, Trần Hạ chạy nhanh chân theo Khả Linh ngửi ngửi mùi cơm bò thơm nức: “Thơm quá thơm quá”.
Mở hộp cơm ra bên trong đây ắp nhân thịt bò, Trần Hạ vui sướng nghĩ rằng mình có cô bạn này thật sự may mắn đều biết hết sở thích và hiểu mình. Trần Hạ tấm tắc khen: “Cậu thật sự tuyệt vời đó Khả Linh”.
Trần Hạ ngồi xuống mở hộp cơm ra, không thể cưỡng lại mùi vị thơm nức hấp dẫn mà trong bụng lại còn cồn cào nữa cô không thể kiềm chế mà ăn ngay. Khả Linh cười mà lắc đầu nghĩ: quả nhiên Lam Hiểu Dương nói đúng cậu đúng là heo chuyển thế mà. Khả Linh lấy hộp cơm thập cẩm của mình ra, ngửi thấy mùi cơm quen thuộc cô đoán: “Có phải là hộp cơm thập cẩm ở quán cơm phố Nhạ Đinh không?”.
Khả Linh gật đầu. Trần Hạ thắc mắc hỏi cô bạn mình: “Mình tưởng cậu thích ăn mì xào cải mà, sao lại mua cơm thập cẩm”.
Khả Linh chớp chớp mắt kiếm lí do thật nhanh để biện hộ: “Ờ thì…tiện mua luôn ở đó đỡ phải đi xa. Chứ giờ quán mì cũng đóng của mất rồi”.
“Cậu không thích ăn cơm thập cẩm mà”.
Lúc này Khả Linh mới chợt nhớ ra là mình đúng là ghét ăn cơm thập cẩm nhưng sao lại bưng nó về chứ? Thật sự chuẩn bị không còn cớ để nói rồi, phải cố tìm cái lí lẽ thôi!.
Nghĩ ra được lí do Khả Linh vội ngụy biện luôn: “Đang đói cho dù món mình không thích cũng trở thành ngon mà”.
Trần Hạ ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nó tạo ra trong đầu Trần Hạ nhiều suy nghĩ không biết hôm nay Khả Linh có phải mắc phải chứng gì không, hay là ăn nhầm phải cái gì đó khiến cho sở thích thay đổi như chong chóng, chính bản thân Trần Hạ giờ còn không hiểu nổi chính bạn thân của mình, kì lạ đến khó hiểu. Cô lắc đầu tỉnh lại trong mớ suy nghĩ hỗn độn, ăn trước đã chuyện khác tính sau. Ăn xong no nê, cả hai người lại vùi đầu vào làm nốt giáo trình. Làn này, Khả Linh tiếp thu được những kiến thức từ Lam Hiểu Dương cô áp dụng ngay vào giáo trình. Xong, cô xem qua một lượt giáo trình nhìn rất vừa ý, cuối cùng cũng hoàn thiện. Cô đưa Trần Hạ xem, Trần Hạ còn phải kinh ngạc không ngờ trong thời gian thế mà một mình Khả Linh làm hết toàn bộ giáo trình. Mới ra ngoài đường mua đồ ăn về bị thần nhập rồi chăng? Sao có thể thế chứ?. Trần Hạ sờ lên trán Khả Linh rồi sờ lên trán mình để so nhiệt độ khiến Khả Linh giật mình không khỏi bàng hoàng: “Hạ à, làm gì thế? Mình đâu có bị ốm”.
Trần Hạ nhíu mày: “Kì quái quá! Không sốt ,không ốm hay kẽ nào là ra đường bị nhập?”.
Khả Linh cười: “Nhập gì? Cậu nghĩ linh tinh gì vậy trời?”.
Trần Hạ lo lắng: “Không bị gì sao có thể hoàn thành bài giáo trình trong thời gian ngắn vậy được?”.
Khả Linh không muốn nói người chỉ cho cô cách làm giáo trình này, cô cố gắng đánh lạc hướng Trần Hạ: “Thì trên đường đi mua cơm đột nhiên mình nghĩ ra cách này thôi. Lâu lâu thông minh đột suất mà”. Cô vỗ vai an ủi Trần Hạ: “Thôi được rồi, giáo trình coi như xong, đi ngủ thôi, muộn rồi đó”.
Nói xong Khả Linh đứng lên thu dọn đồ đạc lại lấy khoảng trống trên giường để lấy chỗ ngủ. Xong xuôi đèn trong phòng hai người đã tắt, ngoài kia những ngôi sao xa vẫn sáng rực trời đêm.
Sớm mai đến trường, Trần Hạ không khỏi nghĩ đến những chuyện kì lạ hôm qua. Đang mải nghĩ tiếng gọi của ai đó hình như là Hạo Minh Nhiên gọi cô. Trần Hạ xoay người lại, quả nhiên là cậu ta. Thấy Trần Hạ đang suy nghĩ chuyện gì đó khiến cậu vô cùng tò mò: “Suy nghĩ cái gì vậy?”.
Trần Hạ chợt tỉnh: “Không có gì”.
“Cậu đừng có xạo mình. Nếu không có chuyện gì thì sao lại khiến cậu nhăn mặt nhíu mày khó chịu thế?”.
Trần Hạ cằn nhằn: “Ây ya…phiền phức thật đó”.
Hạo Minh Nhiên nài nỉ: “Có chuyện gì kể mình nghe đi”.
Trần Hạ lực bất tòng tâm đành phải nói cho Hạo Minh Nhiên: “Hôm qua thật sự đúng là kì lạ. Tôi hỏi cậu Khả Linh ghét nhất món gì?”.
Hạo Minh Nhiên trả lời thẳng: “Cơm thập cẩm”.
Trần Hạ khẳng định rồi bắt đầu thuận lại sự việc lạ lùng tối qua: “Đúng, cậu ta ghét nhất là món đó. Nhưng mà đêm hôm qua đi mua cơm về lại có cơm thập cẩm mình thắc mắc hỏi thì cậu ấy trả lời cái gì mà lúc đói những món mình không thích cũng trở thành ngon là có ý gì. Rồi còn nữa, hôm qua làm giáo trình, bọn mình ngồi nghĩ cả buổi mà không ra phương án thế mà cậu ý ra ngoài mua đồ ăn về thì đột nhiên làm giáo trình đó một cách chóng vánh mà không cần tôi. Cứ như kiểu vừa ra đường bị ai đó nhập vậy”. Rồi ghé đầu vào tai Hạo Minh Nhiên nói nhỏ: “Tôi nghi hôm qua cậu ấy gặp Lam Hiểu Dương”.
Hạo Minh Nhiên phủ định: “Chắc không có đâu”.
“Sao cậu biết hôm qua cậu ấy không gặp tên họ Lam đó chứ? Chả lẽ cậu theo dõi hai bọn họ à”.
“Đương nhiên không phải. Mà cậu ấy gặp thì có sao đâu. Trước tôi với cậu cũng thấy là Khả Linh và Lam Hiểu Dương cũng đã hoà thuận với nhau rồi đâu còn như trước kia”.
Trần Hạ nói không an tâm: “Nhưng tên đó lắm mưu nhiều mẹo tôi sợ hắn sẽ làm hại Khả Linh”.
Hạo Minh Nhiên thở dài bó tay: “Bà cô của tôi ơi, tôi lạy cậu luôn đó. Đừng lúc nào cũng nghĩ xấu người khác như thế”. Giơ tay lên nhìn đồng hồ đã điểm đến giờ học, cậu kéo tay Trần Hạ đi: “Đi thôi, vào giờ rồi”. Trần Hạ cứ thế để Hạo Minh Nhiên lôi đi.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!