Chú Hãy Ngủ Với Tôi - Chương 36: Buổi tiệc rượu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
265


Chú Hãy Ngủ Với Tôi


Chương 36: Buổi tiệc rượu


Trên phương diện công việc, Thái Bá muốn chứng kiến cảnh Hoàng Hiệp bị sụp đổ, có như vậy mới làm ông hả dạ. Lần trước bị Đỗ Như và Tôn Duy chơi một vố khiến ông không khỏi nuôi lòng hận thù, muốn băm vằm cả hai ra thành trăm mảnh. Nhưng trên phương diện cá nhân, Thái Bá đối với Đỗ Như vẫn chưa thể từ bỏ. Người đàn ông này luôn khao khát chiếm đoạt “đoá tường vi” ấy, mặc dù không thể phủ nhận ông cũng rất căm ghét cô! Với những kẻ mang tính chiếm hữu cao như Thái Bá, thứ gì càng khó đạt được thì càng khó từ bỏ.

Bất giác Thái Bá mím môi, càng làm tình cuồng bạo hơn. Đến nỗi Ngọc Thùy phải bấu chặt vào vai ông, cơn hưng phấn mau chóng biến mất thay vào đấy là cái đau đột ngột kéo đến. Cô thở mệt nhọc và nói đứt quãng: “Nhẹ lại đi anh…”. Thái Bá cảm nhận rõ những móng tay kia bấu chặt vào da thịt mình, bấy giờ mới nhìn lại Ngọc Thùy đang nửa đê mê nửa rũ rượi trên giường. Chẳng rõ lý do gì mà khi nghe tiếng rên rỉ phát ra từ đôi môi căng mọng ấy thì ông thấy khó chịu lẫn chướng tai, nỗi bức bối trong lòng thêm tăng thế nên thay vì ngừng lại thì ông càng “làm” mạnh bạo điên cuồng mặc cho cô người tình nhăn mặt, kìm nén đau đớn.

Sau cuộc mây mưa khốc liệt, Thái Bá xuống giường với nét mặt lạnh tanh, đi vào phòng tắm. Nửa tiếng sau, ông ra ngoài cùng áo choàng tắm trên người. Ngồi vào bàn, khẽ khàng rót một ly rượu, ánh mắt người đàn ông này cứ nhìn chăm chú thứ chất lỏng màu đỏ sóng sánh. Biểu hiện trở nên đăm chiêu hơn khi ông nhớ lại tấm thư mời của bên Nior gửi đến vào chiều nay. Trong thiệp ghi rõ rằng mời giám đốc Nguyễn Thái Bá đến dự buổi tiệc rượu mừng hợp tác giữa Nior và Hoàng Hiệp. Khi ấy chả hề nể nang gì, ông đã nhàu xiết tờ giấy màu bạc sang trọng đó trong tay.

Có âm thanh trở mình trên giường, rất nhanh Ngọc Thùy bước xuống với thân thể trần truồng, đến bên chỗ Thái Bá đang ngồi nhâm nhi rượu. Cô nàng quàng tay qua ôm lấy cổ nhân tình, thỏ thẻ bên tai với kiểu nũng nịu:

– Anh thật là, đêm nay sao “hăng” thế? Làm em đau quá đi. Bắt đền đấy!

– Được rồi, ngày mai anh sẽ đưa em đến dự một buổi tiệc rất là hoành tráng.

– Thật sao? Anh không được nuốt lời, xem như em tạm tha cho anh.

Hôn Thái Bá một cái, Ngọc Thùy ung dung đi về phía phòng tắm, miệng khe khẽ hát. Ở phía sau, Thái Bá nhìn theo cơ thể nuột nà ấy, khẽ nhếch mép. Sự thật thì ban nãy lúc làm tình, trong một khoảnh khắc, ông đã tưởng tượng người đang nằm ở bên dưới tung xoã mái tóc và hưng phấn kia không phải Ngọc Thùy mà là Đỗ Như! Nỗi khao khát trong ông ta nhiều đến mức đã tự huyễn hoặc mình, chỉ tiếc rằng tiếng rên khó nghe của Ngọc Thùy khiến Thái Bá sực tỉnh quá sớm. Cũng bởi vậy nên ông mới làm điên cuồng, hệt kiểu trút giận lên cô nàng họ Phan.

Thái Bá đưa ly rượu lên môi uống. Khi một người đàn ông trở nên thô bạo hơn trong lúc làm tình, chứng tỏ rằng họ đang mang những suy tưởng khó đoán…

***

Buổi tối hôm sau, ở khách sạn sang trọng năm sao Center New, buổi tiệc mừng cho sự đầu tư của tổng công ti Nior dành cho công ti Hoàng Hiệp được tổ chức. Dẫu trước đó vấn đề sản phẩm có chứa chất viêm da khiến danh tiếng bị ảnh hưởng nhưng với “bề dày lịch sử” trên thương trường của Hoàng Hiệp cũng đủ để nhiều nhân vật nổi cuộm đến tham dự. Chưa kể còn cả cái bóng quá lớn từ phía Nior, khiến buổi tiệc mừng này càng trở nên có đẳng cấp hơn nữa.

Những món ăn đắt đỏ, những chai rượu thượng hạng được bày biện khắp hội trường rộng lớn. Các vị khách tham dự đều ăn mặc sang trọng, lịch thiệp. Họ đứng nói cười vui vẻ, nâng ly chúc mừng rồi lại tán dương hết người này đến người kia. Có lẽ đối với những ai thuộc tầng lớp thấp hơn mà bước chân vào nơi này, tham dự một buổi tiệc quá ư xa hoa, chắc hẳn phải cảm thấy lạc lõng. Ví dụ như Tôn Duy chẳng hạn, bởi anh chàng đang đứng bên cạnh chiếc bàn gần góc phòng, nơi ít bị để ý nhất. Ngay cả cái tay cầm ly rượu cũng khiến anh thấy thừa thải khi cứ đưa lên đưa xuống để uống rượu.

Dù hội trường rất lạnh, ấy thế Tôn Duy vẫn cảm giác nóng nực đến kỳ lạ. Trên người anh đang vận áo vet đắc tiền, thắt nơ bướm. Vốn chẳng thích những nơi quá sang trọng và ăn mặc theo kiểu thượng lưu này nhưng anh vẫn phải có mặt tại đây chỉ bởi không muốn phụ lòng Đỗ Như đã bỏ công bỏ sức ra lựa chọn bộ vet mới cho mình. “Chú muốn tôi mất mặt à?”, câu nói chẳng nể nang của Đỗ Như như “đập thẳng” vào mặt Tôn Duy khiến anh không còn sự lựa chọn mà đành mặc nó.

Tôn Duy nhìn về phía Đỗ Như và Trương Tân đang nói chuyện với khách. Anh thở dài một tiếng, tự thấy mình dư thừa quá. Rồi đúng lúc thế nào, anh trông thấy Thái Bá xuất hiện ngay cửa hội trưởng, điều đáng nói là bên cạnh còn có Phan Ngọc Thùy. Cô vợ sắp li dị của anh mặc chiếc váy khoét cổ sâu để lộ nửa bộ ngực. Cả hội trường im lặng trong phút chốc, đơn giản vì khi thấy “ông trùm” giới mỹ phẩm thật uy quyền cùng cô nàng lạ mặt nhưng vô cùng quyến rũ bước vào trong.

Đón chào Thái Bá bằng biểu hiện trang trọng nhất, Trương Tân nhanh chóng bắt tay ông cùng lời chào hỏi chân tình. Dĩ nhiên Thái Bá cũng đáp lễ lại bằng nụ cười lịch thiệp và không quên giữ nguyên nụ cười ấy khi quay qua Đỗ Như.

– Thật vinh hạnh khi Nguyễn giám đốc đến tham dự buổi tiệc này. Dù ở bên Mỹ nhưng tôi đã nghe danh tiếng của ngài. – Trương Tân nhã nhặn.

– Đừng khách sáo, Trương tổng gửi lời mời đấy mới là vinh hạnh của tôi.

Quan sát nụ cười chan hoà đến khó tin đó, Đỗ Như nhẹ nhàng lên tiếng:

– Đỗ Như cũng rất vui mừng khi Nguyễn giám đốc đến đây…

– Đỗ giám đốc lại quá lời nữa rồi, chúng ta vốn có giao tình nhiều năm mà.

Đỗ Như cười ý nhị trước hai từ “giao tình” phát ra từ miệng Thái Bá, nhưng cô không nói gì thêm và tiếp tục đưa mắt sang Ngọc Thùy đang đứng bên cạnh ông ta cùng dáng vẻ hờ hững. Thiết nghĩ, cô nàng cũng “mặt dày” thật!

– Xin hỏi đây có phải là Nguyễn phu nhân? – Trương Tân lịch sự hỏi.

Ngọc Thùy nghe ba từ đó thì thích lắm, kín đáo cười cười. Còn Thái Bá lại nói:

– Chỉ là người quen lâu năm, Trương tổng hiểu lầm rồi.

Nét mặt Ngọc Thùy hậm hực thấy rõ, liền rút tay ra khỏi tay Thái Bá như kiểu giận dỗi. Tuy nhiên hành động ấy của cô nàng chẳng khiến ông bận tâm ngược lại còn bảo cô hãy đi ăn, để ông bàn chuyện riêng với Trương tổng. Ngọc Thùy nhìn Thái Bá xong liền liếc mắt sang Đỗ Như, thầm nghĩ: Chắc lại viện cớ để ở gần cô ta chứ gì! Còn đang phân vân chưa biết thế nào thì chợt Ngọc Thùy thấy Tôn Duy đứng ở phía xa, cũng đang nhìn mình thế là cô liền rời đi. Hành động đi về phía Tôn Duy của cô nàng khiến Đỗ Như cứ dõi mắt nhìn theo.

Ngọc Thùy đã đứng ngay trước mặt Tôn Duy, khoanh tay hỏi khinh bỉ:

– Sao nào, vớ được “con cá vàng” nên bây giờ cũng muốn làm thượng lưu à?

Tôn Duy, lạ là chẳng hề tức giận, chỉ cười khẽ đồng thời lắc nhẹ ly rượu:

– Cô cũng đâu có thua kém gì. Còn chưa ra toà li dị chồng mà đã nghênh ngang khoát tay người tình xuất hiện ở chốn đông người thế này rồi.

– Thái Bá có tiền và quyền thế, tôi sợ gì chứ? Anh ấy sẽ bảo vệ tôi. Mà nói gì thì nói, tôi biết anh cũng chẳng trong sạch gì, đừng tưởng tôi ngu ngốc mà không nhận ra giữa anh với cô nàng Đỗ Như kia có “tình ý”. Biết đâu anh cũng ngoại tình rồi.

Tự Tôn Duy thấy hơi chột dạ khi nghe thế. Dẫu biết bây giờ Ngọc Thùy có phát hiện ra mối quan hệ ngoài luồng giữa anh với Đỗ Như thì cũng chẳng còn gì quan trọng thế nhưng khi bị người ta nói trúng bí mật thì ít nhiều cũng có giật mình. Thoáng im lặng vài giây, rồi Tôn Duy chợt nhiên nở nụ cười mỉa mai, đáp rõ:

– Tôi và cô, đều bỉ ổi như nhau thôi!

Ngọc Thùy vừa mím môi vừa liếc Tôn Duy, nhưng không quá lâu lại nói tiếp:

– Cô nàng Đỗ Như ấy vừa trẻ vừa đẹp, lại còn gia thế, nếu là tôi thì sẽ chọn Trương tổng chẳng phải tốt hơn à? Nên anh cứ mơ hão đi.

Dứt lời, Ngọc Thùy quay ngoắt bỏ đi để lại Tôn Duy đứng yên lặng với ly rượu đã cạn. Vừa lúc Đỗ Như tiến lại gần, trông thấy sắc mặt không tốt của anh mới hỏi:

– Xảy ra chuyện gì giữa hai người sao?

Không muốn để lộ những suy nghĩ tồi tệ trong mình, Tôn Duy cười gượng lắc đầu. Nhưng chính vì thái độ im lặng đó của anh lại khiến Đỗ Như hiểu lầm rằng anh vẫn còn buồn khi thấy Ngọc Thùy sánh bước bên Thái Bá, và cũng bởi thế cô thấy không vui nên liền rót rượu uống.

Bữa tiệc mừng cuối cùng cũng kết thúc. Tôn Duy không hiểu lý do gì mà Đỗ Như uống đến say khướt, chân đứng không vững. Thấy cô bước loạng choạng quá nên anh phải đưa tay đỡ lấy cả người cô, để cô tựa hẳn vào mình rồi thở dài:

– Đã bảo cô đừng uống nhiều rồi, sức khoẻ không tốt mà sao cứ uống như thế?

– Chú nói nhiều quá…! – Đỗ Như lèm bèm – Mới ba mươi mà chú y hệt ông già!

– Cái cô này, phải tôn trọng người lớn chứ!

Trong khi Tôn Duy vừa mắng vừa ôm lấy Đỗ Như đang ngã lên ngã xuống thì cách đó không xa, Trương Tân đứng quan sát với nét mặt không được tốt. Mới ít phút trước, anh bắt tay chào vị khách cuối cùng ra về xong thì tình cờ bắt gặp cái cảnh này. Đúng là bên ngoài nhìn vào người khác còn tưởng cả hai là…vợ chồng, hoặc chí ít cũng đang là người yêu. Bởi cái cách Tôn Duy chẳng ngần ngại gì khi quàng tay đỡ lấy đôi vai trần mảnh khảnh kia, và Đỗ Như cũng vô cùng tự nhiên dựa vào lòng anh. Đến lúc chẳng thể để yên như vậy nữa, Trương Tân mau chóng bước đến và không chút kiêng nể khi kéo Đỗ Như rời khỏi Tôn Duy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN