Tôi là một cô gái có cá tính mạnh mẽ nhưng cũng không kém phần nóng tính. Tôi yêu một chàng trai có vẻ bề ngoài và cách nói chuyện khá thu hút phái nữ. Còn tôi là con gái nhưng không được khéo léo, lại hay nóng nẩy nên khi yêu nhau, anh thường xuyên phải nhường nhịn, xuống nuớc mới có thể tránh được những xung đột không mong muốn xảy ra. Đối với tôi, tình yêu dành cho anh không gì có thể sánh bằng và anh cũng nguyện sẽ yêu tôi đến suốt cuộc đời. Tôi mãn nguyện với tình yêu anh dành tặng. Mặc dù, chúng tôi đã phải trải qua bao sóng gió, bao trận cãi vã, bao lời nói chia tay vô tình nhưng cuối cùng cả hai đứa đã chọn cho mình một kết thúc có hậu – tôi nhận lời cầu hôn của anh.
Trước nửa tháng để chuẩn bị cho việc tổ chức đám cưới, chúng tôi đi chơi và sắm sửa một ít đồ đạc. Trong lúc tôi đang mải mê chọn đồ ở siêu thị nội thất, anh lại đang cười một mình, tay bấm điện thoại nhắn tin với một ai đó. Thấy anh có những biểu hiện không bình thường, tôi bình tĩnh đứng sau anh và giật chiếc điện thoại đọc lướt thật nhanh. Không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy những dòng tin tán tỉnh, yêu thương, hẹn hò với người con gái khác dù rằng anh đang ở ngay bên cạnh người vợ sắp cưới. Với bản tính mạnh mẽ và sự giận dữ, tôi đã cho anh bốn cá bạt tai liên tiếp. Sau đó tôi hét toáng lên: “Không cưới xin gì hết, chia tay” và lấy tay giật rách cả chiếc áo trên người anh đang mặc. Tôi chạy đi, kèm theo cơn tức giận vẫn chưa thể nguôi ngoai sau hành động dại dột vừa rồi của mình. Lẽ ra, tôi nên bình tĩnh, suy xét vấn đề và tìm ra một cách giải quyết thấu đáo hơn với anh. Thế nhưng, tôi lại không thể kiểm soát đựợc bản thân... vì tôi quá yêu anh và cảm thấy mình bị lừa dối ngay trước ngưỡng cửa hôn nhân. Tôi chỉ biết lúc đó anh lao tới chạy theo tôi, cầu xin tôi bình tĩnh và suy nghĩ lại. Anh nói rằng đó chỉ là một sự trêu đùa, ngoài ra không có ý tán tỉnh, trăng hoa gì hết. Tai tôi như ù lại, anh ôm chặt lấy tôi, nước mắt tôi trào ra ướt hết cả một bên vai áo đã bị tôi kéo rách. Anh nói thủ thỉ như vỗ về, an ủi kèm theo sự hối hận tột độ: “Xin em đừng quay lưng lại với anh. Anh thực sự xin lỗi em và không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa”. Trước sự van xin và có ý hối cải của anh, tôi đã mủi lòng và tha thứ cho những dòng tin nhắn đó dù vẫn còn hơi ấm ức. Anh nghĩ rằng anh có được tôi là anh có quyền tán tỉnh người khác sao? Tôi muốn cho anh một bài học về thói trăng hoa nhưng đồng thời cũng là để anh nhận ra rằng ai mới là tình yêu thực sự, là người anh sẽ gắn bó suốt cuộc đời. Ngày hôm sau, tôi mua tặng anh một chiếc áo mới để bù đắp lại chiếc áo đã bị xé rách. Sau đó, tôi còn bắt anh giữ lại chiếc áo cũ và tôi gói lại cẩn thận trong một chiếc hộp kính để đặt trên chiếc bàn trong phòng tân hôn. Tôi muốn giữ nó là một kỉ niệm không bao giờ quên và cũng để anh nhớ đời vì trót làm một hành động dại dột với tôi. Anh ngượng ngùng: “Thôi em bỏ cái áo ý đi được không? Anh chừa thật rồi mà!”. Mặc cho anh nài nỉ tôi nhất quyết: “Không”. Anh tiu nghỉu nhưng vẫn nói: “Cá tính và mạnh mẽ. Dù sao anh cũng đã chọn đúng típ người mà mình thích”. Tôi mỉm cười hiền lành khác hẳn với lúc cho anh bốn bạt tai. Anh ôm tôi vào lòng, thơm lên mái tóc và dỗ tôi như một đứa trẻ con: “Sau này, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra em cũng không được nói chia tay, không đựoc có hành động dại dột nữa nhé, vợ yêu”. Tôi quả quyết: “Anh mà làm gì thì chết với em”!